Sáng sớm hôm sau, Giang Du bị đánh thức vì tiếng chuông điện thoại của Kỳ Cẩm Hoàn, Giang Du có một tật xấu lúc ngủ là nếu bị đánh thức thường rất gắt gỏng, khiến hệ thống vang lên tiếng cảnh cáo mãi mới miễn cưỡng bình tĩnh nhấn nhận cuộc gọi.

Giang Du chỉ qua loa rửa mặt, từ tủ lạnh lây một ít phô mai và hoa quả, thêm một cốc sữa, đơn giản ăn xong bữa sáng.

Đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản, sau khi chỉnh trang lại bản thân, Giang Du nhìn mình trong gương cũng không khỏi cảm thán, gương mặt này của Đường Tây so với khuôn mặt mười phần nam tính trước kia của mình quả thật là như trời với đất. Đường Tây da dẻ trắng nõn tinh tế, ngũ quan quá mức tinh xảo, mặt mày tổng thể đều là bộ dáng nho nhã, tuấn mỹ.

Giang Du thu lại ánh mắt, nhìn vào danh bạ, xem thời gian mà gọi điện cho giáo sư, hai người vui vẻ bàn luận về kế hoạch đào tạo chuyên sâu của Đường Tây.

Gần như vừa lúc Giang Du vừa kết thúc cuộc trò chuyện với giáo sư, thì Kỳ Cẩm Hoàn vừa lúc gọi đến, không đợi bên kia kịp trả lời, Giang Du xoa xoa ấn đường, ngữ điệu chậm chậm nói: "Cẩm Hoàn, hôm nay tớ hơi đau đầu, sợ là phải hủy hẹn, không thể ra ngoài cùng hai người."

Kỳ Cẩm Hoàn vốn đang tức giận vì chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, vừa nghe Đường Tây không khỏe liền hóa thành mây khói, hắn cau mày, giọng điệu quan tâm: "Không sao, cậu hiện tại có khó chịu lắm không, có cần tớ đưa cậu đi bệnh viện không? Cậu đợi chút, tớ lập tức đến chỗ cậu"

Giang Du nén giọng nói, khiến cho tông giọng khàn khàn yếu ớt: "Không việc gì đâu, cậu đừng tới đây, thay tớ dẫn Khả Nhiên đi chơi đi, cậu ấy không có bạn ở đây, cũng lần đầu tiên ra nước ngoài. Tớ không sao, chắc do hôm qua nhiệt độ hơi thấp nên hôm nơi có chút cảm lạnh, nghỉ ngơi một hôm sẽ ổn thôi."

Kỳ Cẩm Hoàn làm gì còn tâm trạng quan tâm đến thế thân trong khi người mình thích đang bị bệnh. Cho dù tối hôm qua người còn điên cuồng cả đêm, cho dù Ngụy Khả Nhiên đang ở trên giường mở to đôi mắt rưng rưng nhìn hắn, hắn vẫn thẳng thừng từ chối: "Tạm thời Ngụy Khả Nhiên có một chút chuyện trong nước cần giải quyết, 12 giờ hôm nay sẽ bay về, cậu không lo lắng, tớ đến chỗ cậu ngay."

Khoảng khắc nghe được những lời này, đôi mắt của Ngụy Khả Nhiên lướt qua một tia lạnh lẽo, thời điểm ngẩng đầu nhìn hắn ánh mắt hơi đẫm lệ, nước mắt liên tục rơi xuống mặt y. Ngụy Khả Nhiên nhỏ giọng nức nở, bộ dáng như vừa bị ai đó ác ý bắt nạt.

Giang Du nghe thấy, thầm nghĩ Ngụy Khả Nhiên là đang cố tình diễn cho cậu thấy, nếu không cổ vũ một chút thì thành ra không nể mặt người ta rồi?

Cho nên cũng không phụ sự mong chờ của mọi người, diễn bộ dạng nghi hoặc, hỏi: "Âm thanh gì vậy?"

Kỳ Cẩm Hoàn lập tức cho Ngụy Khả Nhiên ánh mắt cảnh cáo, "Không có gì, Tiểu Tây, cậu nghỉ ngơi đi, ngoan ngoãn ở nhà đợi tớ, tớ đến ngay."

Nói xong, không đợi câu trả lời của Đường Tây liền trực tiếp ngắt điện thoại. Tùy ném điện thoại trên giường, Kỳ Cẩm Hoàn đi đến trước mặt Ngụy Khả Nhiên, híp mắt đánh giá y tù trên xuống dưới, đột nhiên bật cười, trào phóng nói: "Tôi quả thật nhìn không ra, cậu lại hẹp hòi như vậy đó?"

Hắn ngoắt tay với Ngụy Khả Nhiên, ý bảo y tiến lại gần, rồi vươn tay nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt y, thưởng thức khuôn mặt đã khóc đến lên hoa đái vũ lúc này mang theo vẻ hoảng loạn, gương mặt giống với Đường Tây này lần đầu tiên khiến hắn sinh ra chút chán ghét.

Thế thân đến cuối cùng vẫn là thế thân, sao có thể so sánh với Đường Tây của hắn được? Tay Kỳ Cẩm Hoàn hơi dùng lực, đem gương mặt Ngụy Khả Nhiên xuất hiện một vệt đỏ lớn, đợi đến khi y cầu xin tha thứ mới chịu buông tay.

"Cậu thông minh như vậy, chắc cũng tự biết bản thân hiện tại ở vị trí nào rồi? Nhớ kỹ thân phận của bản thân, đừng mơ tưởng thứ không thuộc về mình, cũng đừng ngu xuẩn muốn làm hại cậu ấy." Sau đó Kỳ Cẩm Hoàn nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt bị hằn đỏ của Ngụy Khả Nhiên, một ánh mắt cũng lười cho y, quay người rời khỏi khách sạn.

Chỉ còn lại Ngụy Khả Nhiên ngồi trên giường với khuôn mặt hơi sưng đỏ, gương mặt ngây ngốc. Nghe thấy âm báo tin nhắn vang lên trong điện thoại, Ngụy Khả Nhiên luống cuống cầm điện thoại mở lên.

Đập vào mắt là tin nhắn được gửi từ Kỳ Cẩm Hoàn, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn một tấm vé máy bay bay về quốc nội, thời gian trong ngày, một chữ cũng lười thêm. Ngụy Khả Nhiên đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đang vượt qua tầm khống chế của mình.

Bên phía Giang Du cũng không lo Kỳ Cẩm Hoàn sẽ không tới, cậu ngồi trước máy tính không nhanh không chậm điền đầy đủ thông tin trên hồ sơ đăng ký rồi gửi cho giáo sư, sau đó mới từ kệ sách tùy tiện lựa một quyển.

Khoảng hai mươi phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, Giang Du mới khép quyển sách trên tay, xoa nhẹ yết hầu, mới thong thả ung dung đứng dậy, vẻ mặt suy yếu ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Giang Du lập tức rơi vào lồng ngực ấm áp, thanh âm trầm thấp dễ nghe của Kỳ Cẩm Hoàn vang trên đầu, "Sao không chăm sóc bản thân mình cho tốt thế này, mau lên giường nghỉ ngơi đi."

Giang Du được Kỳ Cẩm Hoàn vừa ôm vừa dìu lên giường, cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt Kỳ Cẩm Hoàn, cười ngại ngùng, "Khiến cậu lo lắng rồi, tớ không sao thật mà."

Kỳ Cẩm Hoàn duỗi tay sơ lên trán Giang Du, không thấy cậu phát sốt cũng thả lỏng tâm trạng đang căng thẳng, dịu giọng đáp, "Không sốt, chỉ là cảm lạnh thông thường, mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tớ đi nấu cháo cho cậu."

Nghe vậy Giang Du cũng không thấy bất ngờ, lúc Đường Tây mới sang M quốc, ăn không quen đồ ăn ở đây, dạ dày của cậu lại không tốt, cho nên Kỳ Cẩm Hoàn vì đau lòng người thương mà đích thân đi học mấy món ăn dinh dưỡng, chính cách săn sóc ân cần này của hắn đã cảm động Đường Tây.

Kỳ Cẩm Hoàn vừa đứng dậy chuẩn bị vào bếp, Giang Du vươn tay nắm lấy ngón tay hắn, giọng điệu thêm mấy phần làm nũng, "Tớ không đó, cậu đến đây rồi thì cứ ở cạnh tớ đi, đừng đi nữa."

Giang Du vô cùng hiểu rõ lợi thế của cơ thể này, mà cậu cũng rất giỏi việc lợi dụng ưu thế bản thân, bằng không cậu chỉ bằng khuôn mặt đã chiếm lấy nửa bầu trời, hơn nửa còn được bàn luận rất lâu, nếu không phải gặp chuyện...

Thời điểm Giang Du thất thần, Kỳ Cẩm Hoàn cũng bị câu nói của Giang Du làm cho chết máy. Lúc hắn vừa cuối đầu, thiếu niên đã gượng ngùng rũ đôi mắt xuống, làm hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.

Thuận thế bao lấy bàn tay của thiếu niên, vừa định nói gì đó, ánh mắt hắn trùng hợp nhìn thấy một phong thư đang được đặt trên bàn bị tờ giấy che lấp, mà nhìn rõ mấy chữ trên giấy ghi gì lập tức khiến hắn bị đánh đến rối tinh rối mù.

Mấy chữ được viết trên đó là tên của hăn, nét chữ không được đẹp mắt, nhìn có phần qua loa, có thể hiểu ngay tác giả của chúng là trong vô thức viết ra.

Nhưng chính hành động vô thức này, lại khiến trái tim của Kỳ Cẩm Hoàn lập tức mềm nhũn, giống như có thể bị hòa tan.

Nhìn thiếu niên đơn thuần trân quý trước mắt, Kỳ Cẩm Hoàn cảm thấy việc mình coi Ngụy Khả Nhiên là thế thân của cậu là một nước đi sai lầm. Tiểu Tây của hắn tốt đẹp như vậy, hắn bị điên rồi mới còn ý định tiếp tục duy trì mối quan hệ sai trái với Ngụy Khả Nhiên.

Nếu như để Đường Tây biết được, không biết cậu sẽ đau lòng khổ sở đến mức nào. Lần đầu tiên trong đời, Kỳ Cẩm Hoàn chính thức trải qua cảm giác xấu hổ cùng hối hận.

Trong lòng hạ quyết tâm, sau khi về nước hắn chắc chắn sẽ chấm dứt hết tất cả với Ngụy Khả Nhiên.

---------------------

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Cẩm Hoàn không phải công không phải công không phải công không phải công

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play