Thế giới chính là nhỏ như vậy, đêm nay một đứa trẻ nhỏ ở viện phúc lợi sốt cao lúc nửa đêm, có bạn nhỏ bị dọa khóc, lúc Trần Phong phát hiện đo nhiệt độ cho đứa trẻ, 39 độ, rất cao, bên ngoài lại đổ mưa to, Trần Phong sợ tối, hơn nữa bệnh viện gần nhất cũng xa vô cùng, giờ này khẳng định không có xe.

Bà nội Lý cũng không biết làm sao bây giờ, Trần Phong nói: “Bà nội, cháu đi ra ngoài một lúc bà nhìn bọn trẻ giúp cháu, một lúc nữa cháu sẽ trở về.”

Bà nội lý giữ chặt cô bé: “Không được, hiện tại đã nửa đêm rồi, cách tiệm thuốc lại xa như vậy, cháu…”

“Không sao đâu bà nội, cháu rất nhanh sẽ trở về thôi!” Cô bé nói xong không cho bà nội Lý cơ hội nói chuyện, đến ô cũng không mang mà chạy ra ngoài, Trần Phong cũng không biết chính mình làm sao, cô chỉ biết hiện tại có một đứa trẻ đang phát sốt, đang chờ mình mua thuốc cho bé, có một đoạn đường rất dài không có đèn đường.

Cô bé mở đèn pin của điện thoại ra, nói không sợ khẳng định là giả, nhưng cô bé cũng không để ý nhiều như vậy, đến tiệm thuốc đầu tiên đã là mười lăm phút sau: “Ông chủ, cho một hộp thuốc hạ sốt.”

Ông chủ thấy cả người cô ướt dầm dề, vừa lấy thuốc cho cô bé vừa nói: “Tôi thấy cả người cháu đều ướt đẫm, trở về uống nhiều nước ấm chút, lại uống thuốc, miễn cho phát sốt cảm lạnh.”

Cô bé thanh toán tiền rồi nói cảm ơn với ông chủ rồi vọt vào trong mưa, lúc này có âm thanh gọi chính mình lại: “Trần Phong.”

Cô bé đứng lại, cứng đờ tại chỗ, âm thanh này là âm thanh mà cô vừa nhớ vừa sợ hãi khi nghe thấy.

“Làm sao? Hiện tại còn không dám quay đầu lại nhìn mẹ con một cái à? Hay là nói hiện tại mẹ đã không phải là người tất yếu xem vào cuộc đời của con?”

Trần Phong xoay người, nhìn thấy Trần Tĩnh đứng trước một chiếc xe thể thao có giá trị xa xỉ, bên cạnh còn có vệ sĩ che ô giúp bà ấy, nhìn lại chính mình, còn giống người một nhà sao?

“Mẹ vốn tưởng rằng dựa theo lời con nói, tạm thời mặc kệ con, nhưng con nhìn xem con hiện tại đang làm cái gì, viện phúc lợi là loại địa phương mà con có thể ở hay sao? Xối mưa to cũng chỉ là vì mua thuốc cho một đứa trẻ không có quan hệ gì, ai dạy con làm thế hả!” Nói xong Trần Tĩnh từng bước đi về phía cô bé, sau đó có một cái bạt tai vang dội trên mặt của cô bé.

Cô bé chỉ cảm thấy nửa sườn mặt nóng lên đau rát, trong miệng cũng có mùi máu tươi.

“Hiện tại, hiện tại đi theo mẹ, vĩnh viễn không cần trở về, lần tiệc rượu quốc tế tiếp theo con đi cùng mẹ, lúc này là thời điểm công bố với thiên hạ về thân phận của con.”

Cô bé nhìn bà ấy: “Quả nhiên bà vẫn là loại bộ dáng này, cho rằng người khác phải sống theo bộ dáng mà bà muốn sao thì phải nghe vậy, nhưng bà có nghĩ đến cô ấy có tư tưởng của mình và việc mình muốn làm hay không hả!”

Bốp! Lại là một cái tát: “Người khác? Mày là người khác à? Mày là con gái của tao.”

“Con gái?” Trần Phong cười lạnh nói: “Bà có coi tôi là con gái không? Tôi hỏi bà, bà đã gặp một người mẹ nào không nhớ sinh nhật của con mình là ngày nào hay không? Bà gặp một người mẹ nào trừ bỏ đưa tiền ra thì cái gì cũng không cho con gái được hay không? A! Bà rõ ràng biết rằng tôi muốn không phải là tiền mà là bà, là sự ấm áp, là tình yêu của bà, là một câu quan tâm lúc tôi bị bệnh, nhưng bà có không? Bà không có!”

Trần Tĩnh không nghĩ đến cô bé sẽ nói như vậy, một lát sau mở miệng nói: “Mẹ chỉ biết tất cả những gì mẹ làm bây giờ là để con sống một cuộc sống tốt hơn, A Phong, con rốt cuộc có hiểu dụng tâm lương khổ của mẹ hay không?”

Trần Phong lùi một bước về phía sau, cô không muốn đến gần người phụ nữ này: “Cuộc sống tốt hơn? Bà dụng tâm… lương khổ? Tôi không cần cái cuộc sống tốt hơn hay dụng tâm lương khổ của bà, tôi hỏi bà ngày cuối cùng trước khi bố tôi rời đi bà rốt cuộc ở đâu? Bà nói bà bận việc không thể phân thân, nhưng sự thật thì sao? Bà ở đâu trong lòng bà hiểu rõ không phải sao?”

Trần Tĩnh nhắm mắt lại, hít một hơi, nói: “Hiện tại mẹ không muốn cùng con thảo luận gì cả, hôm nay con nhất định phải đi theo mẹ.”

“Không có khả năng.”

“Bắt lấy con bé lên xe cho tôi.” Trần Tĩnh nói với người phía sau, sắc mặt bất biến thật giống như là một việc râu ria.

Lập tức có hai người một trái một phải giữ chặt cô bé: “Đây là cách bà muốn dẫn tôi đi hay sao? Tôi nói cho bà trừ phi tôi chết!”

“Mày còn chưa chết thì tao có quyền lợi vác mày lên xe, đặt vé máy bay đêm nay trở về.”

“Trần Tĩnh, bà còn biết bà là mẹ tôi hay không, bà có biết hay không?” Cô bé tuyệt vọng gào lên với bà ấy, trong tay nắm chặt túi.

“Tao biết…”

“Không, bà không biết, mẹ tôi sẽ không ép tôi làm việc tôi không thích làm.”

“Trần Phong, chú ý lời nói của mày.” Trần Tĩnh nói.

“Lời nói của tôi? A, tôi không muốn nói vô nghĩa quá nhiều với các người, tôi còn phải trở về.” Nói xong cô bé xoay người muốn rời đi, cô bé cũng biết lần này muốn đi không dễ dàng như vậy.

“Ném thuốc trong tay của con bé đi cho tôi.” Trần Tĩnh ra lệnh một tiếng, thì có người đi qua cưỡng chế muốn đoạt thuốc ở trong tay cô bé đi, cũng không thèm nhìn mà ném về nơi xa.

“Bà làm gì?” Nói xong cô bé muốn đi qua nhặt thuốc lên, nhưng lại bất lực.

“Hôm nay mày nhất định phải đi theo tao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play