Mặc dù Chung Diệp không nói gì cả, nhưng Hi Trì vẫn nhạy bén phát giác điều không đúng: "Nghĩa huynh, huynh không vui sao?"
Chung Diệp nói: "Rõ ràng đã nói trước là chỉ có hai người chúng ta."
Hi Trì không biết nên giải thích ra sao, nếu ai đó trở thành bằng hữu của Hi Trì, y nhất định sẽ nguyện ý giúp đỡ họ không tiếc cả mạng sống.
Cũng là nhờ cái tính cách như vậy, số người thực lòng kết giao với y rất nhiều, năm đó mặc dù Thịnh gia như mặt trời ban trưa, ai ai cũng đều sợ hãi Thịnh gia, nhưng lúc Thịnh Nguyệt cố tình làm khó dễ Hi Trì vẫn có không ít sư huynh sư đệ không sợ đắc tội Thịnh gia đứng về phía y.
Hi Trì nói: "Nghĩa huynh, Cố Lương là huyện lệnh huyện này, quen biết với nhau một chút không có gì không tốt cả. Hơn nữa huynh ấy là sư huynh của ta, nhân phẩm không tồn, rất đáng để qua lại."
Chung Diệp đã hiểu ý Hi Trì.
Hi Trì tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn vừa mới qua nhược quán*, mới từng đó tuổi lại có tâm tư kín đáo như vậy, không biết rốt cuộc y đã từng trải qua những loại chuyện gì.
*nhược quán: 20 tuổi. Các bạn đừng nhầm nhé, chương đầu nói Hi Trì trông như 17,18 nhưng không nói chắc chắn số tuổi của Hi Trì. Ở đây cũng chỉ nói là "khoảng 20 tuổi" nên không phải bug đâu nha.
Hơn nữa, rõ ràng hai người chỉ vừa mới gặp nhau được vài lần, Hi Trì lại bằng lòng làm nhiều chuyện vì hắn như vậy. Chung Diệp có bóng ma tâm lý, hắn khó mà dễ dàng đặt niềm tin lên người khác, hắn cũng sẽ không trả giá bất cứ điều gì vì người khác, Hi Trì lại đối nhân xử thế quá tốt khiến hắn nhất thời có loại cảm giác không chân thực.
Chung Diệp giơ tay gõ trán Hi Trì: "Ngươi cố ý dụng tâm ta đã rõ. Có điều quân tử chi giao đạm như nước*, về sau đừng nói đến những chuyện khác nữa. Ta còn đang muốn hỏi ngươi, tuổi còn nhỏ mà đạo lý đối nhân xử thế có vẻ thạo đời như vậy?"
*thành ngữ: tình bạn giữa đàn ông vô vị như nước.
Trán Hi Trì bị gõ đỏ, y đưa tay xoa nhẹ một chút: "Học được lúc theo người nhà với tiên sinh ở thư viện, mưa dầm thấm đất thôi."
Trong triều đình, Diêu gia cũng là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, số một Lật Nam, quan thần đến Lật Nam hầu hết đều phải đến bái kiến Diêu gia một phen.
Có điều đương kim Hoàng Đế dần dần thâu tóm quyền lực, Hi Trì nhìn ra được dã tâm bừng bừng, thủ đoạn vô lường của Thánh Thượng, đã sớm khuyên Diêu gia nên thu liễm một chút. Trước mắt người đang cầm quyền ở Diêu gia là các cữu cữu, mà quan hệ của Hi Trì với họ nói xấu không xấu, nói tốt cũng không tốt, y dùng lời nói ngọt nhạt nhiều lần, phần còn lại phải xem bên kia có nghe lọt tai lời y nói hay không thôi.
Chung Diệp hỏi thăm qua xuất thân lai lịch của Hi Trì, nhưng không hỏi được gì, đây tuyệt đối là bí mật với người ngoài.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt Hi Trì: "Nhà ngươi ở Lật Nam rất nổi danh?"
Hi Trì trầm mặc một chút, lắc lắc đầu: "Cũng không hẳn. Nhà ta...... trước mắt là ở kinh thành, quan hệ của ta với họ hơi phức tạp."
Từ nhỏ đã lớn lên ở gia tộc họ ngoại, mấy chục năm không gặp phụ thân, bây giờ gặp rồi lại không biết nên ở chung với ông ấy như thế nào, càng không biết nên hiếu lễ với gia tộc họ ngoại bên kia ra sao.
Hi Trì tiến thoái lưỡng nan.
Mẫu thân y đã sớm tái giá, gia tộc bên kia cũng là một thế gia danh môn, là một Hầu tước. Mẫu thân y tái giá nhưng không sinh thêm con, bên kia nghe được thanh danh Hi Trì thì luôn muốn đưa y sang đó.
Chung Diệp suy tư một chút, gia tộc Hi Trì có thể là thương gia, thương nhân thường dễ co dễ duỗi, cái đối nhân xử thế mà Hi Trì nói đi theo người nhà mưa dầm thấm đất học được mới khéo đưa đẩy như vậy.
Thương nhân thì hay đi khắp nơi buôn bán chạy tới chạy lui, gây giờ đến kinh thành trao đổi mua bán cũng không phải chuyện lạ.
Ở Đại Huyên họ Diêu cũng là một họ lớn, người mang họ Diêu có rất nhiều, sao có thể chỉ vì mỗi cái họ Diêu mà có thể kết luận Diêu này với Diêu gia Lật Nam là một được.
Màu da Chung Diệp không quá ngăm, ngược lại hắn còn là một nam tử tuấn mỹ có khuôn mặt đẹp như ngọc, chỉ là nếu so với Hi Trì thì còn lâu mới bằng.
Không biết Hi Trì lớn lên thế nào, rõ ràng là một nam tử lại phảng phất như được tạo nên từ băng tuyết, ngâm mình trong nước suối càng khiến cho y thêm mờ mờ ảo ảo, mái tóc đen như sa tanh ướt nước, áo lụa bán trong suốt dán lên ngực, từng giọt nước điểm lên dung nhan tuấn mỹ như ngọc, khóe môi ửng đỏ hơi nhếch lên.
Chung Diệp không thêm gì nữa, dù sao tương lai còn dài, từng chút từng chút tìm hiểu là được.
Hi Trì cũng không phải đồ ngốc, hỏi nhiều quá sẽ khiến y nhận ra điểm kỳ lạ.
Chung Diệp nói: "Người nhà có đối xử tốt với ngươi không?"
Hi Trì gật đầu: "Mọi người đều rất tốt, có điều quan hệ hơi rắc rối phức tạp, là ruột thịt nhưng lại không quá thân thiết, vẫn có chút xa lạ, huống chi đến chuyện hiểu rõ về nhau."
Y chưa bao giờ đề cập đến chuyện trong nhà với người ngoài, nhưng chẳng hiểu vì sao, trên người Chung Diệp luôn toát ra một loại mị lực kỳ lạ khiến người ta an yên, bắt người ta phải nói với hắn điều hắn muốn biết
Chung Diệp nói: "Vậy thì tốt rồi."
Hi Trì cảm thấy mặt mày Chung Diệp vẫn còn vài phần u ám, y nghĩ có lẽ đối phương vẫn vì chuyện Cố Lương đột ngột đến cùng làm cho không vui, y liền giữ lấy vai Chung Diệp: "Nghĩa huynh, lần sau chúng ta gặp mặt, ta sẽ không tự ý hẹn thêm một người khác đến nữa đâu."
Tính cách Hi Trì quá tốt, tốt đến mức khiến người ta sa vào đó.
Chung Diệp nắm ngược lại tay Hi Trì: "Lần này ta giận rồi, ngươi định bồi tội thế nào đây?"
Hi Trì cười nói: "Nghĩa huynh sao lại hùng hổ dọa người như thể người ta không thuận theo là sẽ không buông tha thế? Ta nhận sai với huynh còn chưa đủ sao?"
Y đẩy Chung Diệp một chút, nhưng thân hình cường tráng của Chung Diệp đương nhiên không thể vì một cái đẩy của Hi Trì mà xê dịch, ngược lại dòng nước trơn trượt còn làm cho Hi Trì nhất thời vô ý ngã sõng soài, rơi thẳng vào trong nước.
Chung Diệp đưa tay vớt Hi Trì từ trong nước ra.
Hi Trì cười một tiếng, tạt nước vào thẳng mặt Chung Diệp.
Chung Diệp trước nay đều không có kiểu tính cách nghịch ngợm, từ nhỏ hắn đã trầm ổn, cũng vì hoàn cảnh sống luôn bao quanh bởi nguy hiểm, lại có Ai Đế trấn tọa ở đó nơi nơi so sánh, từ lúc mới ba bốn tuổi đã luôn mím môi ít khi nói cười, càng chưa từng vui đùa ầm ĩ với người khác.
Hắn bóp mạnh vào eo Hi Trì: "Tiểu Hi, đừng nháo."
Hi Trì lại tạt thêm một vốc nước lên mặt hắn: "Nghĩa huynh, huynh có thể làm gì ta nào?"
Chung Diệp sa sầm mặt.
Ta có thể làm gì được y sao?
Tuy bản thân là Đế Vương, Chung Diệp chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nam nữ, hắn không chỉ có bạc tình bạc nghĩa, hắn còn lãnh đạm, tuyệt không có chút ham muốn nào. Chung Diệp luôn nghĩ tất cả chuyện ái tình đều sẽ ảnh hướng đến đại sự giang sơn vạn dặm của hắn.
Thời trẻ Thái Hậu nhét không biết bao nhiêu là nhãn tuyến bên cạnh hắn, Chung Diệp chưa từng chạm qua bất cứ ai.
Bây giờ đã cầm quyền rồi, Chung Diệp có thể tùy ý tuyển chọn hậu cung, nhưng hắn vẫn không muốn làm.
Hắn có thể làm gì Hi Trì đây?
Một công tử tuấn mỹ phong quang trong thời buổi trọc thế* này như Hi Trì, y sam trắng hơn tuyết, trưởng tụ thiện vũ* đối nhân rộng lượng, thế gian này người ngưỡng mộ Hi Trì có vô số, người tìm kiếm Hi Trì cũng có vô số.
*Trọc thế: thời buổi hỗn loạn, thời đại đen tối.
*Trưởng tụ thiện vũ: nghĩa ngang với câu "mạnh vì gạo, bạo vì tiền" ý nói có cơ sở là tiền bạc và thóc gạo dồi dào nên có thể đối xử với người khác rất rộng rãi.
Chung Diệp muốn cầm tù người như vậy, khóa y trong thâm cung, không cần bản lĩnh trị nước kinh thiên vĩ địa của đối phương, chỉ cần xem y như một tình nhân tài sắc mà thỏa thức chiếm đoạt như một bạo quân.
Từ đôi mắt như mắt hồ ly tinh, đến đôi môi cong cong ửng hồng, đến vòng eo thon gọn uyển chuyển, tất cả đều chiếm lấy làm của riêng.
"Vi huynh không thể làm gì được ngươi." Chung Diệp cách một lớp nội y đơn bạc đè lên vòng eo Hi Trì, than nhẹ, "Tên tiểu hồ ly này, ai có thể kiểm soát được ngươi?"
Cố Lương vừa lúc đi lấy rượu quay về, hắn cứ mãi thấp thỏm trong lòng, luôn tính toán tìm nơi riêng tư bẩm vài lời với Hoàng Thượng.
Hắn không thể không cảm khái vận khí tốt đẹp của Hi Trì, từ lâu y đã qua lại với nhiều vương công quý tộc, bây giờ đánh bậy đánh bạ kết giao một bằng hữu nữa lại trúng ngay Hoàng Đế cải trang tư tuần.
Mặc kệ ra sao, trước hết cứ chuốc say Hi Trì đã, đợi Hi Trì say đến bất tỉnh nhân sự hắn phải hỏi Hoàng Thượng xem mục đích đến đây là gì. Cố Lương đã bị biếm xuống hàng thất phẩm, hắn không muốn lại tiếp tục bị biếm xuống thêm nữa đâu.
HẾT CHƯƠNG 9
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT