Ăn Tết trong quân khó mà bì được như ở nhà ấm áp náo nhiệt, sau khi đón năm mới xong Hi Tu Viễn thừa thắng xông lên, trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn bình định được đám tàn quân tạo phản, xong việc hắn mang theo Hi Trì phục mệnh hồi Kinh.
Trên đường trở về đi ngang qua Lật Nam, Hi Trì ngỏ ý về nhà ngoại gặp tổ phụ mẫu thêm lần nữa, đưa cả Hi Tu Viễn theo đến bái kiến tổ phụ tổ mẫu.
Hi Tu Viễn nghe đến chuyện phải gặp Diêu lão gia tử liền không khỏi căng thẳng. Hắn nghe rất nhiều về thanh danh của gia chủ nhà họ Diêu, Diêu gia ở Lật Nam một tay che trời, Diêu lão gia tử khi còn niên thiếu từng là bồi đồng của Mục Đế, sau đó được phái đến Lật Nam đảm nhiệm vị trí tổng đốc*, rồi sau đó nữa lại được gia phong làm Phù* Quốc Công.
*Gốc: 总督 từ này thường được dùng thời Minh/Thanh, còn ở Việt Nam mình là thời Pháp thuộc. Mình muốn dùng từ khác cổ xưa hơn 1 tý nhưng tạm thời không nghĩ ra. Tóm lại là quan cao nhất quản lý 1 địa phương nha.
*Phù trong phù trợ, phò tá. Đây không hẳn là tước hiệu như "Thành" trong "Thành Vương" mà là kiểu bổ nghĩa cho "Quốc công" nha.
Lật Nam là nơi giàu có đông đúc bậc nhất Đại Huyên, nơi này được rất nhiều thư sinh học giả lui tới, cũng nuôi dưỡng ra không ít tướng quân, thừa tướng.
Diêu lão gia tử thần thái sáng láng, trông thấy Hi Trì liền vẫy tay gọi cháu ngoại lại gần: "Cháu yêu, lại đây ông ngoại xem xem có cao thêm được chút nào không."
Hi Trì cười tiến lên: "Con thấy mình cao lên không ít đâu ạ."
Diêu lão gia tử vỗ vỗ bả vai Hi Trì: "Ừm, cao bằng cậu cháu rồi đấy."
Ông lại nhìn về phía Hi Tu Viễn: "Còn đây chắc là Tu Viễn? Quả thực anh tuấn."
Hi Tu Viễn mỉm cười: "Vãn bối là Hi Tu Viễn, Diêu công gia quá khen."
Diêu lão gia tử muốn Hi Trì ở lại Lật Nam, Kinh Thành đối với ông là nơi tràn đầy thị phi, lại nhiều quy củ, sợ Hi Trì sống không quen.
Lật Nam mỹ nhân nhiều như mây, khí hậu lại ôn hòa, sống ở đây cả đời còn tự do tự tại hơn ở Kinh thành.
Hi Tu Viễn tiếp chuyện Diêu lão gia tử thật lâu mới gọi Hi Trì quay lại: "A Trì lần này lập được công lao, Hoàng Thượng cũng đã nghe về đệ ấy, không đưa đệ ấy về diện kiến Thánh Thượng sợ là sẽ bất kính với người mất."
Hi Tu Viễn không dùng lý do Thành Vương nhớ con trai mong con về, Thành Vương căn bản không là cái đinh gì với một lão gia tử đã sống qua một đời người, chữ nghĩa trong đầu ông còn nhiều hơn cơm đám vãn bối ăn, Hi Tu Viễn phải lấy Hoàng Thượng làm cớ may ra mới có tác dụng.
Một đời vua một đời thần, Thiên tử mới lên ngôi đã thay đổi rất nhiều, thế lực ở Kinh thành của Diêu gia không còn giữ được vị trí sâu đậm như trước đây. Diêu lão gia tử chỉ nghe người ta nói Hoàng Thượng là người cực kỳ lợi hại, chứ chưa từng tận mắt trông thấy.
Hi Trì là tiểu bối xuất sắc nhất trong đám hậu bối Diêu gia, nhưng y không thích hợp với vị trí cận thần của Đương kim Hoàng Thượng. Diêu lão gia tử liếc nhìn Hi Trì: "Đến Kinh thành học được thêm nhiều kiến thức, cháu phải nhớ kỹ nhất định không được đắc tội Hoàng Thượng. Phải rồi, không được cưới con gái trong Kinh, chờ về Lật Nam mới được thành thân, ông ngoại không cho phép cháu đưa người nơi khác về đây."
Diêu lão gia tử lo Hi Trì cưới phải nữ nhân trong Kinh thành xong ở luôn ở đó không về nữa.
Hi Tu Viễn sờ sờ mũi: "Chẳng may có cô nương nào thân phận cao quý coi trọng A Trì, sợ là đệ ấy không lấy không được."
Diêu lão gia tử nói: "Cho dù là Công chúa cũng không được ép cưới ép gả."
Dứt lời Diêu lão gia tử lại nghĩ ngợi, hình như trong cung không có Công chúa nào quyền thế lớn đến mức có thể ép buộc Hi Trì cưới người ta thì phải.
Hi Trì đáp: "Được rồi được rồi, con biết rồi, ông ngoại đừng lo mấy chuyện thế này, về sau có dịp lại bàn sau."
"Còn nữa, lần này Vũ Vương cũng vào kinh." Diêu lão gia tử nói, "Cũng không cho phép cháu bị nó bắt mất."
Vũ Vương chính là phu quân mà mẫu thân Hi Trì tái giá.
Ông ấy luôn rất thích Hi Trì, hồi Hi Trì còn nhỏ thiếu điều bắt trộm nhóc Trì giấu lên xe ngựa mang về Tây Nam. May là Diêu lão gia tử phát hiện ra không cho Vũ Vương bắt cóc nhóc con đi mất.
Mấy năm sau Hi Trì đủ lớn, Vũ Vương lại lập mưu gả cháu gái của mình cho Hi Trì, để Hi Trì đến Tây Nam làm việc cho ông. Cứ thế mỗi tháng Vũ Vương lại viết cho Diêu lão gia tử một bức thư.
Vũ Vương tuy không phải cha ruột Hi Trì, nhưng ông cưới mẹ ruột Hi Trì, thế là ông tự nhận mình làm một nửa cha của Hi Trì luôn.
Hi Trì xoa xoa ấn đường.
Cái quan hệ gia đình gì mà loạn tùng phèo như vậy, làm sao dung hòa được tất cả, giữ gìn được tất cả, quá thân cũng không tốt mà quá xa lạ cũng không ổn. Hi Trì thật sự yêu thương mỗi người như nhau, nhưng phần yêu thích ngang bằng này lại không thể dùng cùng một kiểu bày tỏ để gửi gắm.
Hơn nữa, tính cách Vũ Vương với Thành Vương đều là cái kiểu không ai chịu thua đối phương, điều Hi Trì cầu mong duy nhất hiện giờ chính là hai người này không có chuyện gì thì đừng có chạm mặt nhau, lỡ mà lao vào đánh nhau là gỡ không ra nổi.
Hi Tu Viễn cùng Hi Trì bước ra khỏi đại môn Diêu gia xong liền cùng lúc thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Hi Tu Viễn nói: "Phù Quốc Công, ông ấy thật là..."
Mong muốn kiểm soát có thể nói là quá mạnh.
Hi Trì lắc đầu nói: "Từ lúc đệ tròn mười ba tuổi, tổ phụ đã lục tục làm mai cho đệ. Qua sinh nhật mười lăm tuổi xong lại càng ngày càng nhiều, bây giờ thì..."
Gần như tất cả mọi người đều muốn Hi Trì mau chóng lấy vợ, mà phải lấy đúng cô nương ở quê họ cơ, mà không chỉ cô nương, nam nhân cũng xếp hàng hàng loạt.
Có được Hi Trì đồng nghĩa với có rất nhiều ưu điểm, cho dù là thân phận bối cảnh hay là tài năng của bản thân y đều dễ dàng khiến thế lực khắp nơi thèm rỏ dãi.
Hi Tu Viễn nói: "A Trì, vậy đệ nghĩ thế nào?" - "Có thúc giục thế nào thì đệ cũng không gấp." Hi Trì nói, "Tóm lại cứ qua loa cho xong chuyện trước đã."
Hi Trì không quan tâm chuyện nửa kia tương lai của mình là người nơi nào, ở Kinh thành, Lật Nam, Tây Nam, xuất thân từ ba nơi này cũng được, không phải là người ở đây mà người nơi khác cũng không sao, y không để ý chuyện vặt vãnh này. Quan trọng nhất vẫn là thích, là đôi bên tâm đầu ý hợp.
Hi Trì là người có năng lực ứng phó áp lực từ khắp mọi nơi.
Hi Tu Viễn dứt khoát leo lên ngựa, cười nói với Hi Trì: "Được rồi đệ đệ, chúng ta nên trở về Kinh thôi!"
Thời gian xa cha đã dài như vậy, Hi Tu Viễn thật sự nhớ ông. Hắn cũng biết phụ thân cũng nhớ hai đứa con trai không kém.
Lập được chiến công hiển hách, Hi Tu Viễn cũng chờ mong sau khi trở về nhận được tán thưởng từ Hoàng Thượng cùng bá quan văn võ, Hi Trì không ham mê thành tựu trong quan trường, nhưng đối với Hi Tu Viễn phải có thành tựu sự nghiệp mới có thể sánh vai cùng Thành Vương.
...frtunamjrgarden.wordpress.com @onnatencho...
Về đến Kinh thành vừa đúng đầu mùa hạ, Hi Trì nhớ hai năm trước khi mình vừa đến Kinh thành lần đầu cũng chính là khoảng thời gian này.
Suốt những tháng ngày qua Kinh thành đã thay da đổi thịt dễ trông thấy. Việc đầu tiên Hi Tu Viễn làm là tiến cung, Hi Trì không cần đi theo nên y về nhà trước.
Thành Vương nghe chuyện hai đứa con trai mình đang trên đường về từ lúc sáng sớm tinh mơ, gặp lại Hi Trì ông cực kì vui mừng, bàn tay to tướng chụp một phát lên bả vai Hi Trì: "Tiểu tử con cao lên không ít!"
Cái chụp này của Thành Vương với cái chụp của Diêu lão gia tử căn bản không cùng một loại, Hi Trì thiếu chút nữa đã hộc máu mồm: "Phụ vương, người nhẹ chút."
Thiếu điều bị người chụp chết!
Thành Vương mừng muốn điên, ông hận không thể soi Hi Trì từ trên xuống dưới kiểm tra tất tần tật: "Có bị thương không? Chỗ nào bị thương đưa cha xem nào, ca ca con khen con không ngớt, được, thằng nhóc này ấy thế mà được!"
Hi Trì nói: "Cha, người yên tâm, con không bị thương chỗ nào cả, con không được phép ra chiến trường mà."
Việc Hi Trì đảm nhiệm chủ yếu là điều phối quan hệ giữa các địa phương cũng như bày binh bố trận tính kế làm sao cho phản quân sập bẫy. Chuyện đánh giặc là sở trường của ca ca, ra chiến trường có Hi Tu Viễn là đủ rồi.
Hi Tu Viễn thoạt nhìn nho nhã thư sinh, không ngờ ra ngoài chiến trận lại giết địch vô số, cực kỳ dũng mãnh, cùng với bề ngoài trông không thể nào nghĩ đây là cùng một người được.
Thành Vương mặt mày hớn hở: "Thế anh con đâu? Nó vào cung rồi à?"
Hi Trì gật gật đầu: "Vâng, đại ca diện kiến Hoàng Thượng rồi."
Thành Vương cảm thấy nhà mình đúng là sáng chói khắp vùng, không chỉ bản thân được việc, mà hai đứa con trai cũng cực kỳ ưu tú. Lúc ngồi cà kê chén chú chén anh cùng nhóm đồng liêu so sánh con cái với nhau, nói về hai con trai là thiên chi kiêu tử của chính mình, nhìn mà xem cuộc đời này người thắng cuộc chính là ông!
"Vậy anh con có bị thương không? Nó có bị thương cũng không đời nào viết thư kể cho ta, con nói thật đi xem nào."
Hi Trì nói: "Đại ca bị trúng tên khá nghiêm trọng, con thỉnh danh y giải độc cho huynh ấy, bây giờ đã khỏi hẳn rồi có điều trên lưng còn lưu lại sẹo."
Thành Vương toàn thân trên dưới toàn sẹo, tuy đau lòng con trai nhưng đao kiếm trên chiến trường không có mắt, bị thương là chuyện hết sức bình thường, có thể bình an trở về đã là may mắn lắm rồi.
...
Hi Tu Viễn quả nhiên lại được phong thưởng. Hắn hết lần này đến lần khác khen ngợi đệ đệ trước mặt Hoàng Thượng làm cho Chung Diệp nổi lòng tò mò, tóm lại em trai Hi Tu Viễn là nhân tài nơi nào, nếu thật sự văn thao võ lược như Hi Tu Viễn miêu tả, vậy thì hắn bằng lòng đề bạt vị nhân tài này rồi.
Hi Trì mới hai mươi tuổi, so sánh với đám con cháu của nhiều đại thần trong triều thì không ai xứng hơn y với danh hiệu tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Trời tối, Hi Tu Viễn về nhà, cùng phụ thân với đệ đệ say sưa thoải mái một đêm. Ngày hôm sau trong cung mở tiệc, Hoàng Thượng đã tỏ rõ ý muốn Hi Tu Viễn tiến cung cùng với Hi Trì.
Năm ấy ở Phủ Thuận Hầu, Hi Trì có thể tìm cớ không diện kiến Thánh nhan, nhưng lần này Hoàng Thượng đã chỉ đích danh muốn gặp y, Hi Trì muốn từ chối cũng không được.
Hi Trì có hai thân phận, người gọi y là Hi Trì là người nhà, còn biết y bằng cái tên Diêu Hi thì là bằng hữu.
Riêng quan trường Đại Huyên biết đến thân phận thứ hai của Hi Trì nhiều hơn, y không khỏi do dự, y lo là thân phận Diêu Hi một khi bị đưa ra ngoài sáng sẽ mang đến phiền toái cho người nhà.
Hi Trì suy nghĩ, nếu đến lúc đó Hoàng Thượng tỏ ý kiêng kị thân phận này, y sẽ trực tiếp hứa rằng sẽ rời khỏi Kinh thành, mãi mãi không quay lại, từ giờ về sau cũng sẽ không can thiệp vào chuyện triều chính.
Hi Trì từng nghe qua rất nhiều sự tích của Chung Diệp, vị Quân vương này luận lòng dạ hay thủ đoạn đều không giống người bình thường.
Tiến cung không thể mặc bạch y như Hi Trì hay mặc ngày thường, lần này tiến cung y là thế tử. Hi Trì khoắc lên mình bộ thanh y, mái tóc đen buộc cao cài ngọc quan, nhìn nam tử trong gương chi lan ngọc thụ, khuôn mặt tinh tế mà nhẹ nhàng khiến người ta mê mẩn vô cùng, so với hai năm trước Hi Trì càng lộ rõ vẻ tuấn dật, cảm giác nét trẻ con niên thiếu đã mất đi nhiều.
Hi Tu Viễn lo Hi Trì sẽ thấy căng thẳng, dù sao loại chuyện diện thánh thế này, lần đầu tiên hắn gặp Thiên tử cũng kinh sợ đến mức không thốt nên lời. Cho nên Hi Tu Viễn đứng bên cạnh Hi Trì, nhẹ nhàng an ủi: "A Trì, tuy tính tình bệ hạ lạnh nhạt, nhưng chắc chắn người sẽ không làm khó dễ đệ, không cần quá căng thẳng."
Hi Trì không hồi hộp đến thế, y chỉ là đang đoán, rốt cuộc Đương kim Hoàng đế trông như thế nào mà thôi.
Y chưa từng gặp mặt Hoàng Đế, nhưng lại hiểu rất rõ tâm tư của hắn với chuyện cải cách triều chính, phỏng đoán từng một cái mệnh lệnh mà đối phương ban xuống. Lần này bình định loạn đảng Nghênh Châu, nhiều nơi phải xin chỉ thị của Hoàng Đế, lời của Thánh Thượng là nhất châm kiến huyết*.
*Nhất châm kiến huyết: có nghĩa "gãi đúng chỗ ngứa", hoặc "lời nói sắc bén như đinh đóng cột".
Tuy chưa bao giờ gặp qua nhưng từ sâu trong lòng Hi Trì luôn ngưỡng mộ vị Đế Vương này, y nghĩ người này nhất định có thể cứu vớt triều đình Đại Huyên đang dần suy tàn, làm cho Đại Huyên một lần nữa trở về thời kì thịnh thế.
Hi Trì nói: "Đại ca, tim đệ đập nhanh quá."
Y cũng không hiểu, vì sao lại đập nhanh như vậy.
Giả sử thân phận của y bị vạch trần trước Hoàng Đế, chẳng may rước xuống tai họa thì Hi Trì cũng không có gì phải sợ, y sẽ không vì thế mà căng thẳng hay khiếp sợ. Nếu vậy chẳng lẽ là do kích động sao?
Hi Trì theo Hi Tu Viễn vào điện chính, các đại thần đứng ở hai bên tranh thủ lúc Hoàng Thượng chưa tới tán gẫu đôi câu.
Nửa khắc sau, một thái giám kêu lớn "Hoàng Thượng giá lâm", tất cả mọi người đứng lên hành lễ.
Không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng, Hi Trì cũng không ngẩng đầu.
Thanh âm Thiên Tử lãnh đạm lại uy nghiêm: "Chúng ái khanh bình thân, đứng lên cả đi."
Hi Trì chậm rãi ngước mắt.
Thiên Tử mặc long bào huyền sắc ở phía trên kia gây cho người ta cảm giác áp bách rất lớn, sau chuỗi ngọc trên mũ miện là khuôn mặt âm trầm nhưng vẫn tuấn mỹ, ít nói ít cười, dễ dàng khiến tất cả mọi người sợ hãi thần phục.
Hi Trì cả gan ngước mắt nhìn lên cao, ánh mắt Chung Diệp cũng đúng lúc dính chặt trên người y.
Chung Diệp vẫn nhớ rõ mưa thu liên miên không dứt ở huyện Thanh, nhớ căn phòng nhỏ trống không.
Không ngờ đến một ngày, Hi Trì có thể thực sự đứng trước mặt mình.
HẾT CHƯƠNG 24
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT