Từ khi bắt đầu có ý thức, trong ký ức của Hi Trì, y luôn rong ruổi trên đường.
Từ Nam đến Bắc từ Đông tới Tây, khi rảnh rỗi lại đọc sách, bôn ba khắp nơi cùng các sư huynh sư đệ.
Y có rất nhiều nhà, nhưng nhiều nhà như vậy cũng chẳng khác không có nhà là mấy, dù đi đến đâu y cũng chẳng có gì để lưu luyến. Hi Trì không cảm thấy vui mỗi khi đến, lúc rời đi y cũng không biết buồn bã là gì.
Chỉ duy nhất lúc này đây, lúc sắp rời khỏi huyện Thanh, trong lòng Hi Trì bỗng có chút thẫn thờ, giống như bỗng dưng đánh mất thứ gì đó quen thuộc với mình, cả trái tim như bị sợi tơ siết chặt, ẩn ẩn đau đớn.
Y từng nghĩ qua, có khi nào là vì Kiều Kiều chăng? Kiều Kiều đã bay đi một thời gian không trở lại, Hi Trì đã đi quanh núi tìm thật lâu vẫn không chờ được Kiều Kiều sà xuống bả vai y. Tiểu Cảnh nói không chừng Kiều Kiều đã tìm về với chủ nhân thật sự của nó rồi, con ác điểu lớn như thế không thể nào nói bị hại là bị hại dễ dàng vậy được đâu.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng Hi Trì đã xuất phát, thiếu niên khoác trên vai chiếc áo choàng mỏng manh đơn bạc, cùng Tiểu Cảnh cưỡi hai con ngựa một trước một sau rời đi trong biển sương mù mênh mông.
Vài ngày sau về đến Kinh thành, Thành Vương ngắm Hi Trì từ trên xuống dưới, trông chẳng khác gì lúc trước khi đi thì lấy làm hài lòng cực kỳ: "Con trai ngoan, về là tốt rồi, chân con đã khỏi hẳn chưa? Để Phụ vương xem xem nào."
Hi Trì ngồi xuống cởi giày ra rồi kéo ống quần lên cao: "Đã khỏi hẳn rồi, cả sẹo cũng nhìn không ra nữa, Phụ vương không cần lo lắng đến vết thương trên người con."
Hi Tu Viễn cũng nghiêng người nhìn xem: "Đúng là khá hơn nhiều, lúc ấy đệ ngã xuống chảy mất không ít máu, ta còn tưởng sẽ để lại sẹo."
Để cha và huynh trưởng xem xong yên tâm, Hi Trì mới sửa sang lại y phục, đi giày vào: "Phụ vương, người viết trong thư bảo con mau về lấy vợ, vậy là người đã định xong hôn sự với nhà người ta rồi sao?"
"Vẫn chưa." Thành Vương ha ha cười nói,: "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, phụ vương thấy con cũng đến tuổi thành hôn rồi đấy, lấy vợ sớm, chóng sinh cho ta đứa cháu đích tôn để ôm nào."
Hi Trì yên tâm rồi, chưa định là tốt rồi, nếu không chuyện về sau sẽ khó giải quyết lắm đây.
Y thở dài nhẹ nhõm: "Phụ vương, con tạm thời không có ý định này."
Hi Tu Viễn ở bên cạnh nói: "A Trì, đệ cũng không còn nhỏ nữa, đến tuổi nhược quán cũng nên kết hôn rồi. Địa vị gia đình chúng ta ở Kinh thành đệ cũng không phải không biết, các cô nương gia giáo của cả cái Kinh thành này đều đạp muốn vỡ bậc cửa nhà mình rồi mà Phụ vương còn muốn tìm công chúa cho đệ nữa đấy."
Hi Trì cười tủm tỉm nhìn về phía Hi Tu Viễn: "Đại ca, huynh còn lớn hơn đệ vài tuổi, huynh cũng vẫn chưa cưới vợ đó thôi?"
Hi Tu Viễn nghẹn họng: "Đại ca muốn sự nghiệp thành công đã rồi mới thành gia lập thất."
"Thì ra là thế." Hi Trì nói, "Vậy thì huynh và đệ có cùng suy nghĩ rồi, khi nào đại ca cưới vợ, lúc đó đệ lại suy nghĩ đến chuyện này vậy."
Thành Vương che ngực: "Hai anh em nhà ngươi định làm cho lão tử tức chết hay sao?"
Hi Trì nhìn thân thể cường tráng của Thành Vương trầm mặc, muốn làm Thành Vương tức chết hình như có hơi khó, thì phải?
"Phụ vương cũng đã tục huyền đâu?" Hi Trì câu môi cười, "Người đã chừng ấy tuổi rồi cũng đã có ý định đó đâu, nên anh em chúng con chưa có ý định đó là chuyện thường tình."
Thành Vương tuy không có chính thê nhưng vẫn có thiếp thất.
Mẫu thân Hi Trì đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho Thành Vương, bởi thế từ sau đó ông không bao giờ nghĩ đến chuyện cưới quý nữ về làm vợ nữa.
Hi Tu Viễn lắc đầu nói: "A Trì, đệ đừng nháo nữa. Năm nay Nghênh Châu gặp bạo loạn bất ngờ, Phụ vương chúng ta không thể đích thân mang binh, người phải ở lại Kinh theo lời Hoàng Thượng, việc dẫn quân đi bình định có lẽ là thuộc về ta, căn bản là không có thời gian thành hôn."
Thành Vương là võ tướng có tiếng, Hi Tu Viễn là con trai võ tướng, vài năm gần đây làm việc dưới trướng Hoàng Thượng cũng thu được không ít sự tin tưởng, hắn là người có khả năng được lựa chọn nhất.
Thành Vương nói: "Phụ vương cũng có hỏi thăm qua, cửu Công chúa là cô nương không tồi. Hai ngày sau Phủ Thuận Hầu tổ chức yến tiệc, cửu Công chúa cũng sẽ tới, con với đại ca cùng đến đó xem mặt người ta một lần, nếu không vừa ý thì nói lại với Phụ vương."
Hi Trì từ chối không được đành phải gật đầu: "Được rồi."
Hi Trì và Hi Tu Viễn cùng nhau ra khỏi gian phòng, Hi Tu Viễn bất đắc dĩ nói: "A Trì, Phụ vương đề cập đến hôn sự của đệ, đệ đừng đánh chủ ý lên đầu đại ca đệ như vậy chứ?"
Hi Trì phẩy phẩy cây quạt: "Phụ vương đột nhiên muốn định hôn sự cho đệ, chẳng hay có phải là chủ ý của đại ca?"
Hi Tu Viễn cười một tiếng.
Hi Trì gõ gõ phiến bối* lên vai Hi Tu Viễn: "Đệ biết cả. Đại ca, đệ không muốn thành hôn, huynh và Phụ vương đừng dùng hôn sự để ngăn cản đệ nữa. Đúng rồi, nếu huynh được phái đi giải quyết bạo loạn ở Nghênh Châu, liệu có thể đem đệ theo không?"
*Phiến bối: phần đầu quạt.
Hi Tu Viễn nói: "Chỉ toàn đánh đánh giết giết, đệ đi theo làm cái gì? Không cẩn thận lại bị thương nữa."
"Đệ cũng muốn trải nghiệm nhân tình thế thái." Hi Trì nói, "Đại ca, đệ không sợ chuyện đánh giết, mang theo đệ không chừng đệ giúp được gì đó."
Hi Tu Viễn đánh giá Hi Trì từ trên xuống dưới một phen: "Đao kiếm không có mắt, nếu đệ bị thương Phụ vương nhất định sẽ không tha cho ta."
"Yên tâm, không có chuyện đó đâu, tự đệ có thể bảo vệ tốt bản thân." Hi Trì khẩn cầu, "Đại ca, huynh đồng ý đi."
Hi Tu Viễn nghĩ nghĩ: "Thôi được, vậy vài ngày sau chúng ta cùng đến Phủ Thuận Hầu, cửu Công chúa thực sự là nữ tử không tồi đâu, Phụ vương và đại ca nào dám gạt đệ, chỉ cần đệ hài lòng chúng ta sẽ tâu chuyện này lên Hoàng Thượng."
Kinh thành những ngày cuối thu này luôn nắng ấm, đôi lúc còn mát mẻ. Huyện Thanh từ khi Hi Trì rời đi hứng chịu không ít trận mưa thu kéo dài.
Chung Diệp biết Hi Trì có khả năng sẽ đến phủ Thuần An cùng với Cố Lương, nhưng trong lòng hắn nghiêng về suy nghĩ Hi Trì sẽ ở chỗ cũ chờ mình quay lại. Nếu Hi Trì không có ở huyện Thanh, thì lúc đó hẵng đến phủ Thuần An.
Ngôi nhà trong núi của Cố Lương không còn ai nữa, Hi Trì đi rồi Cố quản gia cũng dắt theo tôi tớ đến phủ Thuần An.
Đáy lòng Chung Diệp chợt lạnh, hắn đoán Hi Trì chắc sẽ để lại cho mình một bức thư hay vài lời nhắn gửi nào đó, hắn liền lệnh cho Trịnh Như cho người đến căn nhà tồi tàn kia.
Cổng nhà khép hờ, nhìn qua thôi không dễ đoán được có ai đã từng ra vào hay không, mưa thu theo mái hiên ướt lách tách nhỏ giọt, Chung Diệp cởi chiếc nón tre trên đầu xuống đưa cho thái giám bên cạnh, hắn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng âm ẩm ướt át, gian phòng rất lâu rồi chưa hưởng qua hương vị mặt trời.
Chung Diệp thấy trên bàn có một tờ giấy.
Chữ viết trên giấy vừa tiêu sái vừa xinh đẹp, Hi Trì cũng không khách sáo với hắn, trực tiếp dùng bạch thoại* viết: "Nghĩa huynh, ngu đệ phải rời khỏi huyện Thanh. Ôi, cha ta giục ta mau về nhà cưới vợ, chuyện trong nhà quan trọng, trong một khoảng thời gian ngắn ta không thể quay lại huyện Thanh, núi cao sông dài, hy vọng chúng ta có cơ hội gặp lại."
*Bạch thoại: văn nói, ý nói Hi Trì không dùng lối viết thư tín trang trọng.
Con ngươi Chung Diệp co lại, trang giấy trong tay nháy mắt loẹt xoẹt hóa thành từng vụn giấy rơi vung vãi xuống đất.
Trịnh Như đứng bên cạnh trông thấy sắc mặt Chung Diệp có gì đó không đúng, hắn tiến lên một bước: "Hoàng Thượng? Diêu công tử không ở trong huyện Thanh sao?"
Chung Diệp cười lạnh: "Đến phủ Thuần An." Hắn đương nhiên phải tìm Cố Lương 'hỏi thăm' tung tích Hi Trì rồi.
Hi Trì nói với Chung Diệp rất nhiều, chuyện duy nhất y không hé lời chính là gia thế lai lịch của y, Chung Diệp cứ thế Hi Trì là con nhà ai, cha mẹ làm gì, nhà ở nơi nào đều không biết.
Cố Lương bị Chung Diệp dọa cho chết khiếp.
Nhưng mà Cố Lương cũng thật sự không biết Hi Trì đi đâu, bình thường đều là do Hi Trì chủ động liên hệ người khác, hoặc là một bằng hữu nào đó làm trung gian liên lạc.
Hi Trì xuất quỷ nhập thần đâu đâu cũng đến, người muốn tìm Hi Trì có rất nhiều, nhiều đại quan quý nhân muốn thỉnh Hi Trì làm môn khách nhà mình, có điều nơi y đặt chân đến nào có dễ dàng tìm đến thế?
Ngay cả Thái Tử nước Kỳ cũng tìm không ra.
Túi thêu đã bị Cố Lương thiêu hủy, manh mối cuối cùng Hi Trì để lại cũng mất nốt.
Vẻ mặt Cố Lương mờ mịt, nói: "Cha mẹ của Diêu sư đệ? Các đồng môn trong Thư viện không có ai biết cả, trước nay đệ ấy chưa từng nhắc tới chuyện trong nhà cùng chúng thần."
Chung Diệp ngồi ở trên cao, đôi mắt phượng lạnh lùng đảo qua Cố Lương: "Không biết một chút gì? Một chữ y cũng chưa từng nhắc tới?"
"Thưa không, Diêu Hi rất nghiêm túc, chuyện đệ ấy không muốn nói thì không ai hỏi được gì." Cố Lương nói, "Lúc các huynh đệ khác thảo luận chuyện gia đình, đệ ấy chưa từng tham dự vào. Không ít sư huynh sư đệ nghi ngờ cha mẹ đệ ấy đều đã mất cả rồi."
Giọng nói Chung Diệp lạnh lùng đi rất nhiều: "Về sau nếu y có viết thư cho ngươi, phải bẩm báo địa chỉ của y cho trẫm."
Cố Lương không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết chuyện hôn sự của Hi Trì nốt: "Cái này..."
"Trẫm sẽ không hại y," Chung Diệp hạ mắt, "Trẫm có chuyện muốn hỏi y."
"Thần tuân mệnh." Cố Lương nhìn sắc trời cũng đã muộn, "Hoàng Thượng, hôm nay người nghỉ tạm ở tệ xá của thần?"
Chung Diệp buông chung trà trong tay: "Trẫm hồi Kinh ngay trong đêm. Những chuyện xảy ra trong phủ Thuần An, những chuyện khác có trong tỉnh Vệ Lê, tất cả phải báo lên cho trẫm, động tĩnh bên chỗ Trương Tu nếu có gì cũng phải hội báo."
Cố Lương gật đầu: "Thần nhất định không phụ long ân."
Chuyện trong Kinh thành tất nhiên không ít, bạo loạn ở Nghênh Châu, sóng ngầm trong triều đình, Chung Diệp phải đi về ngay trong đêm.
Thịnh Thái Hậu và Thịnh gia đều khinh thường võ tướng, thời điểm Thịnh Thái Hậu còn cầm quyền, triều đình của bà ta trọng văn khinh võ, bà ta cho rằng bất kì ai cũng đều có thể mang binh đi đánh giặc, trực tiếp sắc phong Thịnh Nguyệt làm Đại tướng quân.
Đỗ Đình Long ở Nghênh Châu là một viên mãnh tướng, hắn từng nhận được một ơn huệ nhỏ từ Thịnh Nguyệt, bởi thế hắn rất cảm kích Thịnh gia, luôn cho rằng Thịnh gia có ân đối với hắn. Nhưng nào biết Thịnh Thái Hậu khi còn sống chướng mắt nhất chính là loại thất phu thô bỉ như hắn.
Sau khi Thịnh Nguyệt bị xử trảm, các thuộc hạ dưới trướng Đỗ Đình Long thi nhau khuyên chủ tướng tạo phản, nếu hắn không phản, một khi Hoàng Thượng biết được mối quan hệ trong quá khứ của hắn với Thịnh gia nhất định sẽ không để cho hắn yên.
Đỗ Đình Long bản chất cũng là một kẻ có dã tâm, dưới trướng hắn có mười mấy vạn tinh binh, nhân cơ hội này hắn lập mưu lật đổ Hoàng Đế đương triều.
Hoàng Đế khai quốc của Đại Huyên ngày đó mang theo mười vạn đại quân từ Nghênh Châu một đường Bắc thượng đoạt lấy giang sơn. Đỗ Đình long cảm thấy bản thân không kém cạnh gì vị Hoàng Đế khai quốc ấy, biết đâu hắn có thể làm nên đại sự.
Vì vậy hiện tại, ngoại trừ Bộ Lại, Bộ Hộ đang cấu kết với Duệ Vương cùng Sâm Vương trong triều, thì Nghênh Châu cũng là một mối họa lớn trong lòng Chung Diệp.
Giang sơn những buổi đầu rơi vào tay Chung Diệp vốn đã mục ruỗng, hắn phải duy tân tu hộ, diệt trừ mầm hoạ.
Trước đó, Chung Diệp hạ hai thánh chỉ nhằm trấn an Đỗ Đình Long. Đỗ Đình Long có một nhi tử đang ở trong Kinh thành, Chung Diệp mặt ngoài gia phong con trai Đỗ Đình Long, nhưng bên trong thì âm thầm xem con trai Đỗ Đình Long như con tin. Đỗ Đình Long có nhiều con trai con gái, nên hắn không thèm để ý đến đứa con trong Kinh thành này, có điều đọc chiếu thư trấn an xong hắn cũng có đôi chút do dự.
Nên đã tốn không ít thời gian.
Chung Diệp không sợ phải động đến binh đao, triều đình vẫn còn có thể chống đỡ được, hắn vừa trấn an Đỗ Đình Long, vừa tuyển binh lập quân đội chống lại loạn đảng, bên cạnh đó không quên chuẩn bị lương thảo.
Phủ Thuận Hầu tổ chức yến tiệc, Chung Diệp biết có không ít thiếu niên đến tham dự, hắn cũng định sẽ đến đó xem sao.
Thiếu niên gia tộc nào đó trẻ tuổi dũng mãnh thông tuệ, nói không chừng có thể cho tiến cung làm thị vệ, bồi dưỡng vài năm là có thể trọng dụng được rồi.
Trịnh Như đưa đến trước mặt Chung Diệp vài thiếu niên trẻ tuổi, đều là những hậu duệ quý tộc tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đứng trước Chung Diệp không tỏ vẻ kiêu ngạo, không siểm nịnh. Con cháu những gia tộc lớn có những kẻ ăn chơi đàng điếm trác táng, nhưng cũng có không ít nhân tài tràn ngập khát vọng.
Tin Hoàng Thượng đến phủ Thuận Hầu lan ra khắp phủ trong nháy mắt, các tiểu thư trẻ trung xinh đẹp tìm đến vì muốn nhận được ân sủng của Bệ Hạ, một bước vào cung làm phi. Các công tử thế gia thì hy vọng mượn cơ hội này vớt được một chức quan.
Hi Tu Viễn tin tức linh thông, hắn cũng nhanh chóng biết chuyện: "Hoàng Thượng vậy mà lại đến đây, ta đưa đệ đến bái kiến Hoàng Thượng một lần?"
Hi Trì nghĩ nghĩ, nói: "Hay là thôi đi, đệ chưa chuẩn bị gì cả, về sau nếu có cơ hội tái kiến đi."
Hi Tu Viễn gật gật đầu: "Ta vừa nghe nói Cửu công chúa đang đi dạo trong hoa viên, nàng mặc y phục màu tím, đệ đến bắt chuyện với người ta xem, nói chuyện với nàng đôi câu."
Dân phong Đại Huyên khá là cởi mở, nữ tử quý tộc ăn mặc cũng táo bạo không kém, nam nữ lui tới với nhau, nói chuyện qua lại đôi câu là chuyện hết sức bình thường.
Hi Trì rời đi không lâu sau, Hi Tu Viễn đã bị nội quan bên người Hoàng Thượng đến tìm: "Hi đại nhân, Hoàng Thượng triệu kiến ngài."
Hi Tu Viễn đã gặp Chung Diệp rất nhiều lần rồi nhưng mỗi lần bị triệu kiến hắn vẫn thấy căng thẳng như lần đầu.
Chung Diệp lúc này đang ngồi trong một gian đình, ba mặt bao quanh bởi nước là nước, chung quanh là thị vệ và quan nội thị đứng canh, tùy thời nghe sai sử.
Từ xa có thể trông thấy một nam tử mặc ngoại y màu đen, ánh trăng ánh sao soi rọi bóng hình nam tử, khí độ ưu nhã lại sang trọng, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ tựa tranh vẽ. Một tay hắn cầm chung trà, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn nghiêng về phía dưới, chờ Hi Tu Viễn hành lễ xong, hắn chỉ nói: "Đứng lên đi."
Không ai được phép nhìn thẳng vào Thiên Tử, Chung Diệp từ xưa đã là người lạnh nhạt khó gần là chuyện bất cứ ai cũng biết, hành lễ xong Hi Tu Viễn khoanh tay đứng sang một bên.
Giọng điệu Chung Diệp lạnh lùng hờ hững: "Thành Vương dạo này ra sao?"
"Gia phụ vẫn khỏe, đã nhọc lòng Hoàng Thượng lo lắng."
Chung Diệp nhìn bốn phía: "Các ngươi lui ra hết đi."
Những nội thị có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện ở xung quanh đều được cho lui ra ngoài, chờ bọn họ rời đi xong Chung Diệp mới tiếp tục: "Ngươi vẫn còn trẻ nhưng làm việc lại rất đáng tin. Khảo thí năm ngoái văn chương của ngươi so với Cố Lương có thể xem là một chín một mười, hắn xuất thân là thương nhân, nhân tài như hắn khó cầu, bởi vậy trẫm chấm hắn Bảng Nhãn, ngươi làm Thám Hoa."
Hi Tu Viễn là con trai Thành Vương, dù hắn không tham dự khoa cử thì vẫn có sẵn chức quan ở đó cho hắn đứng vào. Nhưng hắn không chỉ tham dự khảo thí, còn nghiễm nhiên nằm trong tam giáp* đã đủ để chứng minh năng lực phi phàm của hắn.
*Tam giáp: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa
Đối với nhân tài, Chung Diệp luôn rất để ý.
Hi Tu Viễn không ngờ Chung Diệp vẫn còn nhớ chuyện mình đỗ Thám Hoa, hắn luôn nghĩ dưới trướng Chung Diệp nhân tài có vô số như vậy, trong hàng ngàn người như vậy, bản thân cùng lắm chỉ như con kiến nho nhỏ mà thôi. Hi Tu Viễn cho rằng nếu muốn lên càng cao, người mình nên bấu víu vào phải là Thành Vương, muốn lưu lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt Chung Diệp cũng nên dựa vào Thành Vương.
Vậy mà lại nhận được sự tán dương của Hoàng Thượng, Hi Tu Viễn cảm động không thôi: "Được làm việc cho Hoàng Thượng là niềm vinh hạnh của vi thần."
Chung Diệp nhấp một ngụm trà: "Trẫm biết ngươi làm cho trẫm không ít chuyện, Trịnh Như cũng hay nhắc tới ngươi trước mặt trẫm, nào là văn thao võ lược, nào là so với Thành Vương còn được xem như là trò giỏi hơn thầy."
Các nội thị khác đều đã lui hết, nhưng Trịnh Như là thái giám thân cận nhất của Chung Diệp, nên hắn không cần lui ra, vẫn đứng bên cạnh.
Hi Tu Viễn dùng ánh mắt cảm kích liếc nhìn Trịnh Như một cái.
"Trước mắt Nghênh Châu là mối hiểm họa lớn nhất trong lòng trẫm, Đỗ Đình Long lòng lang dạ sói dám ngang nhiên đối nghịch với triều đình, Hi Tu Viễn, ngươi có muốn ra trận học hỏi thêm kinh nghiệm?"
Thành Vương đoán lần này Hoàng Thượng sẽ dùng người của Hi gia, Hi Tu Viễn là đứa trẻ đầy hứa hẹn, khả năng dùng Hi Tu Viễn là lớn nhất. Bởi vậy ông đã chuẩn bị thật tốt cho Hi Tu Viễn.
Hi Tu Viễn không sợ phải nhận kết quả này, nhưng đứng trước mặt Hoàng Thượng nghe chính miệng người hỏi ra câu đó vẫn khiến hắn cực kì kích động: "Thần nhất định sẽ dùng hết toàn lực diệt trừ nghịch tặc, vì Hoàng Thượng bài ưu giải nạn."
"Tốt." Chung Diệp tán thưởng nhìn Hi Tu Viễn, "Trẫm gia phong ngươi làm Vân Huy tướng quân, chờ ngươi thắng lợi trở về trẫm sẽ trọng thưởng."
Cơ hội kiến công lập nghiệp vốn không dễ tìm được, Hi Tu Viễn nhất định phải nắm chắc: "Tạ chủ long ân."
Hoa viên phía trước bỗng dưng ồn ào, Chung Diệp chau mày, liếc nhìn Trịnh Như. Trịnh Như nhanh chân chạy ra ngoài sai một tiểu thái giám đi xem xem chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu thái giám vừa đi đã trở lại: "Nhị công tử Hi gia cùng vài vị công tử nhà khác phát sinh chút mâu thuẫn."
Trái tim Hi Tu Viễn nháy mắt như trào lên tận cổ họng.
Chung Diệp hỏi: "Ngươi còn có đệ đệ? Trẫm chưa nghe nói bao giờ."
"Năm nay đệ ấy mới đến kinh thành, trước kia sống ở nơi khác, xá đệ không am hiểu tập tục trong kinh thành, kính mong Hoàng Thượng thứ tội."
Chung Diệp muốn dùng Hi gia, đương nhiên hiện tại không phải là lúc trách tội người họ Hi: "Người trẻ tuổi khó tránh khỏi bốc đồng. Hi nhị công tử mới đến kinh thành đã bị người ta xem thường, là con cháu nhà ai dám cả gan như vậy? Dẫn bọn chúng với phụ thân bọn chúng đến đây."
Dù Hi Trì đi tới đâu, y đều dễ dàng trở thành tâm điểm giữa đoàn người, vẻ ngoài của y hấp dẫn ánh nhìn người khác, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng, ngũ quan lại tuấn mỹ, đem đi so sánh với những tên công tử thế gia ăn chơi đàng điếm còn vênh váo tự đắc trong kinh thành tốt hơn gấp bội. Bởi thế, y vừa bước chân vào hoa viên đã ngay lập tức khiến các vị tiểu thư túm năm tụm ba rù rì bàn luận, ánh mắt ai nấy đều như dính lên người Hi Trì, có hai vị còn cố ý buông khăn tay rơi xuống đất chờ Hi Trì nhặt giúp.
Vị tiểu thư nào cũng chỉ chú ý mỗi Hi Trì, khiến cho vài vị công tử vốn đến đây để tìm gặp ý trung nhân như chọi phải đá, ấm ức không phục.
Thấy bảo Hi Trì là con trai thứ hai của Hi gia, nhưng trước giờ chẳng ai biết Hi gia còn có vị nhị công tử này tồn tại, trong kí ức các công tử, Hi gia chỉ có Hi Tu Viễn, vì thế khi nhị công tử xuất hiện, ai nấy đều cho rằng Hi Trì là đứa con riêng sinh ra bên ngoài.
Hi gia lại là tôn quý trong tôn quý, được Hoàng Thượng xem trọng, đứa con riêng này vốn không xứng để công khai trước bàn dân thiên hạ*. Hi gia chắc không đến mức chỉ vì một thằng con hoang mà sinh sự với bọn họ đâu.
*Gốc: đứa con ngoài giá thú không xứng đặt lên mặt bàn, ý là không xứng để đem đi công khai, rêu rao ra bên ngoài.
Mấy tên ngu xuẩn không biết đối nhân xử thế, bọn chúng thậm chí còn chẳng biết là Hoàng Thượng đang có mặt ở đây, một lòng chỉ nghĩ tới việc làm sao để 'tình cờ' gặp gỡ được vị tiểu thư xinh đẹp nào đó trong hoa viên. Nên vừa trông thấy Hi Trì chiếm lấy hết ánh nhìn vốn phải là của bọn chúng, liền nóng nảy tiến lên khiêu khích Hi Trì.
Hi Trì nhìn sơ như bao thư sinh yếu đuối trói gà không chặt khác, bọn chúng bèn bày trò muốn tỷ thí với Hi Trì, nhân cơ hội đó nhục mạ y, làm xấu mặt y trước các vị công chúa, tiểu thư đang chứng kiến ở đây.
Đây là trận tỷ thí quang minh chính đại, là do bọn chúng chủ động khiêu khích, trước bao nhiêu ánh nhìn. Sau đó,... Hi Trì dạy cho bọn chúng một bài học.
Bao nhiêu năm lăn lộn nhiều nơi như vậy, đắc tội nhiều người như vậy mà còn có thể sống sót đến tận bây giờ, Hi Trì đương nhiên phải là người văn võ song toàn. Năm đó luận võ với Thịnh Nguyệt, y còn chẳng ngán, đánh cho đối phương thành đầu heo luôn.
Mấy cái tên chân tay lèo khèo như mấy con tôm chân mềm này, có cho một đám bọn chúng nhào lên đánh Thịnh Nguyệt cùng lúc chưa chắc đã đánh thắng, càng khỏi phải nói đến chuyện đánh với Hi Trì.
Hi Trì xuất chiêu tuyệt mỹ không cần đao kiếm, y chỉ nắm trong tay một cây quạt.
Bị đánh xong một trận, mặt mũi chân tay không để lại dấu vết gì, thậm chí vẫn có thể đi đứng như bình thường, nhưng tên nào tên nấy đều than đau, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau. Cây quạt mảnh dẻ Hi Trì cầm trong tay kia đụng vào chỗ nào trên người bọn chúng là chỗ đó đau tận xương tủy.
Mất sạch hết mặt mũi đã nhục nhã lắm rồi, lúc sau vài nội thị còn đến truyền tin Hoàng Thượng đang ở đây lệnh cho bọn chúng nhanh chóng đến diện Thánh cũng với phụ thân.
Hi Trì không có ý định đến đó xem kịch hay, có đại ca y ở đó là được rồi. Hoàng Thượng muốn dùng người Hi gia thì mỗi việc cỏn con này, không xứng để hắn phải tức giận hay mang thù.
Mấy tên công tử bột nhìn qua là biết ngày thường giỏi mỗi việc ăn chơi trác táng, không có mắt nhìn, đắc tội thì cứ đắc tội thôi, Hi Trì sống đến bây giờ chưa từng sợ đắc tội với bất cứ ai.
HẾT CHƯƠNG 19
Hơ: Quả nhiên là đường ta đi có quý nhân phù trợ, việc ta làm có chồng chở chồng che. Trước giờ không sợ, từ giờ cũng ếu sợ, vì có chồng bảo kê ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT