Một lát sau, giám đốc ủ rũ rời khỏi văn phòng, tiếp tục làm bản thảo quan hệ xã hội.
Thời Nhạc miễn cưỡng dùng trang phục Vô Thường làm áo tàng hình.
Cậu ngại trang phục Vô Thường xấu, nên sau khi mặc đồ đi vào văn phòng của Bạc Văn Thời, liền cởi ra ném xuống ghế sofa.
Bây giờ đối với sự xuất hiện của cậu, Bạc Văn Thời đã không cảm thấy kinh ngạc.
Hắn cúi đầu đọc tư liệu trong tay, màn hình máy tính mở ra, giao diện màn hình đúng lúc là tin tức liên quan đến nhân viên Bạc thị tử vong trên xe khách.
Thời Nhạc lạch bạch đi qua, kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Tôi lại biết thêm một chút tin tức.”
Cậu chọc vào mu bàn tay Bạc Văn Thời, nhìn hắn đầy mong đợi, hỏi: “Anh có muốn biết không?”
Bạc Văn Thời trả lời qua loa “Ừm”.
Thời Nhạc vội nâng mặt đến gần, theo lửa mà hành động (*), nói: “Anh hôn tôi một cái đi rồi tôi sẽ nói cho anh biết.”
(*) Gốc: 趁火打劫, là kế thứ 7, kế “Sấn hỏa đả kiếp” là kế lợi dụng lúc loạn để thao túng, lúc tình hình rối ren để sắp xếp theo ý muốn.
Bạc Văn Thời: “……”
Bạc Văn Thời ngước mắt lên, tầm mắt nhìn vào khuôn mặt mềm mại, không chút dao động.
“Đột nhiên tôi lại không muốn biết nữa.” Hắn thản nhiên nói.
Thời Nhạc cướp bóc không thành, bất mãn nói: “Hôn một cái cũng không lỗ mà.”
Bạc Văn Thời không để ý tới cậu, tiếp tục bận rộn với công việc trong tay.
Không bao lâu.
Thời Nhạc thiếu kiên nhẫn, vẫn chủ động nói những chuyện mình biết được với hắn.
“Trong dân gian rất khó để nuôi tiểu quỷ, vì tiểu quỷ khó đối phó, nếu không thỏa mãn tiểu quỷ sẽ rất dễ bị phản phệ.”
“Dường như quan hệ giữa Bạc Nhuy và người nuôi cô ấy còn rất ổn định, anh nhớ cẩn thận một chút nhé.”
Nghe thấy tên Bạc Nhuy, lần này Bạc Văn Thời cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
“Cậu sẽ bắt Bạc Nhuy đi sao?”
Thời Nhạc vừa định gật đầu, rồi đột nhiên lắc đầu: “Bạc Nhuy liên quan tới sự cố lần này, đã có Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đi bắt.”
“Chờ bắt được rồi, nếu như cô ta có tội thì sẽ phán quyết như nào?” Bạc Văn Thời tiếp tục hỏi.
Thời Nhạc nghĩ ngợi: “Phải xem tội nặng hay nhẹ, nghiêm trọng một chút sẽ trực tiếp cho hồn phi phách tán.”
Nói xong, Thời Nhạc nghĩ đến quan hệ của hai người, bừng tỉnh nói: “Anh muốn xin tha cho cô ấy sao?”
Khóe môi Bạc Văn Thời hiện lên độ cong mỉa mai: “Không, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ta hồn phi phách tán.”
“Nếu như trước khi hồn phi phách tán, có thể chịu chút tội nữa thì không thể tốt hơn rồi.”
“Hả?”
Thời Nhạc có chút ngơ ngác: “Anh không thích cô ấy như vậy sao?”
Đáy mắt Bạc Văn Thời xẹt qua lệ ý, giọng nói của hắn vẫn lạnh băng như cũ, nhưng Thời Nhạc lại cảm thấy lần này không chỉ lạnh, rõ ràng còn mang theo cảm xúc chán ghét dày đặc.
“Đứa nhỏ như cô ta đáng lẽ không nên sống trên đời.”
Bởi vì, cô còn sống thì sẽ khiến cho nhiều người chết không được tử tế.
Người ta có câu ban đầu con người sinh ra có tính thiện, nhưng có một số người từ khi sinh ra đã mang theo cái ác từ trong xương cốt.
Bạc Văn Thời không thích Bạc Nhuy, làm cho Thời Nhạc có chút khó hiểu.
Cậu nhìn vào Sổ Sinh Tử, nhưng ghi chép về Bạc Nhuy trong Sổ Sinh Tử chỉ có vài dòng ngắn ngủi như vậy, nói rõ cô sinh khi nào, chết khi nào.
Những ưu khuyết điểm khác đều không được ghi lại.
Sau khi Bạc Văn Thời nói xong những lời kia, liền không tiếp tục nói về đề tài Bạc Nhuy nữa.
Hắn nhìn đứa trẻ luôn cung cấp tin tức cho hắn, cũng tiết lộ một chút ngọn nguồn cho đối phương.
“Tôi đã tra ra được ai đã động tay động chân rồi.”
Hắn tiếp tục chủ đề vừa rồi, lạnh nhạt nói: “Cảnh sát đã xử lý, không bao lâu nữa sẽ có kết quả.”
Thời Nhạc “Ừm” một tiếng: “Vậy hy vọng giải quyết nhanh lên, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”
Bạc Văn Thời theo phản xạ có điều kiện muốn hỏi một chút có chuyện gì phải làm, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Thời Nhạc không chú ý tới động tác của hắn, vẻ mặt rầu rĩ nằm sấp lên bàn. ( truyện trên app T Y T )
“Tôi muốn lắp mạng cho Địa phủ, nhưng mà tôi không mời được ai tới.”
Chỉ khi có mạng, cậu mới có thể mời một nhân viên kỹ thuật để làm một app cho Địa phủ.
Bạc Văn Thời nghe được những lời buồn phiền của cậu, nhíu mày: “Chuyện này có gì khó? Ở Địa phủ không thiếu nhất chính là quỷ, cậu thử điều tra xem có quỷ nào lúc còn sống làm việc này không, bảo hắn làm tiếp ở địa phủ.”
Thời Nhạc khẽ giật mình.
Sau đó, cậu đột nhiên ngồi dậy, vỗ nhẹ vào trán: “Không sai! Tôi có thể tìm quỷ kỹ thuật làm việc”
Tuy cậu không có tiền, nhưng có thể ký sổ ghi nợ trước!
Thời Nhạc được gợi ý lại nhìn về phía Bạc Văn Thời, trong nháy mắt nâng địa vị nhỏ bé đáng thương của đối phương thành bảo bối lớn.
Thời Nhạc vội vã trở về lắp mạng, lưu luyến không rời nhìn Bạc Văn Thời vài lần, cuối cùng trước khi đi, còn lấy điện thoại ra.
“Bạc Văn Thời.”
Cậu kêu lên.
Bạc Văn Thời không có phản ứng.
Thời Nhạc mở WeChat ra, lấy mã QR đưa tới trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi——
“Muôn sông nghìn núi vẫn luôn là tình, thêm WeChat có được không?”
Bạc Văn Thời: “……”
Cái miệng nhỏ nhắn này thật sự nên đi nói tướng thanh.
Thời Nhạc giơ di động lên, một bộ dáng anh không thêm WeChat tôi sẽ ở nơi này không đi đâu.
Bạc Văn Thời rũ mắt, nhìn tấm ảnh ở giữa mã QR, là Thời Nhạc tự chụp.
Trong bức ảnh selfie, Thời Nhạc mặc áo sơ mi trắng, cong mắt nở nụ cười đẹp.
Trong lòng hắn lay động, nhưng chợt cố tình xem nhẹ chút động lòng kia.
Đón nhận ánh mắt chăm chú của đứa nhỏ bên cạnh bàn, Bạc Văn Thời cầm lấy điện thoại di động được đặt ở một bên, quét mã WeChat.
Mới vừa thêm, Thời Nhạc đứng ở trước mặt hắn đã gửi tin nhắn đầu tiên cho hắn.
“Mèo con hôn nhẹ jpg/”
Bạc Văn Thời nhìn biểu tượng cảm xúc kia, lại ngước mắt lên nhìn Thời Nhạc.
Khỏi phải nói, ánh mắt của con mèo kia, có vài phần giống với Thời Nhạc.
Thời Nhạc gửi biểu tượng cảm xúc mèo con hôn nhẹ xong, cũng không đợi hắn trả lời.
“Tôi đi đây, buổi tối gặp lại!”
Được thêm WeChat, lúc này tâm tình Thời Nhạc rất tốt. Cậu lấy bộ đồ Vô Thường mặc lên người, hưng phấn trở về bắt quỷ kỹ thuật, làm công trình mạng internet ở Địa phủ.
Bạc Văn Thời nhìn cậu rời đi, nhướng mày nghĩ đến vừa rồi cậu nói đến internet Địa phủ cũng không có.
Dường như Địa phủ này rất lụi bại.
Nghĩ về sản nghiệp mà mình đã dốc sức làm ra cho tới bây giờ, Bạc Văn Thời càng kiên định suy nghĩ phải sống thật tốt, không kết minh hôn hơn.
Cho dù tiểu Diêm Vương này có cực kỳ câu người.
Hắn, Bạc Văn Thời, nhất định sẽ không bị sắc đẹp làm cho mê muội.
Ở cửa hàng.
Phạm Vô Cứu và Tạ Tất An đều không có ở đây.
Thời Nhạc dùng truyền âm phù cũng không gọi được ai, đang buồn bực thì mặt quỷ ăn không ngồi rồi ở trong bóng tối yếu ớt lên tiếng.
“Đại nhân, tôi có thể mang ngài tới Địa phủ tìm Hắc Hắc và Bạch Bạch.”
Thời Nhạc không cần suy nghĩ đã từ chối xấu xí.
Mặt quỷ tan nát cõi lòng: “Hức, mặc dù tôi chết xấu, nhưng tôi rất dịu dàng đấy.”
Thời Nhạc bị tiếng hức của hắn làm nổi cả da gà.
Mặt quỷ thật sự rất buồn chán, lúc hắn chết ký ức bị thiếu một chút, tóm lại không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không được vào luân hồi. Không biết đã tung bay ở địa phủ được bao nhiêu năm, hiện tại tuy nói thỉnh thoảng cũng giúp Hắc Bạch Vô Thường làm vài việc, nhưng Hắc Bạch Vô Thường cũng không dùng hắn nhiều.
Mặt quỷ rất cô đơn, quỷ sinh rất vô vọng.
Thời Nhạc đợi một hồi cũng không thấy Phạm Vô Cứu trở về cửa hàng, cậu không muốn lãng phí thời gian nữa, nên dứt khoát cắn răng, bằng bất cứ giá nào: “Vậy được.”
Cậu gọi mặt quỷ: “Anh, anh lau sạch máu trên mặt đi, đầu cũng ấn chặt đừng cho rơi ra.”
Mặt quỷ nghe vậy, lập tức vui vẻ phấn chấn lấy phấn bánh lần trước mua ở cửa hàng của Mạnh Bà đắp lên mặt.
Đắp phấn xong hắn lại đè đầu.
“Đại nhân, tôi xong rồi!”
Lúc mặt quỷ chạy vọt ra, tim Thời Nhạc cũng sắp nhảy tới cổ họng.
Xấu.
Vẫn rất xấu.
Nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của mặt quỷ, Thời Nhạc chỉ có thể miễn cưỡng bình phục tâm tình, không để cho mình lại bị dọa ngất nữa.
Trì hoãn một lát, Thời Nhạc rốt cuộc thở ra một hơi.
“Chúng ta về Địa phủ thôi.”
Mặt quỷ vẫn còn đang trong sự phấn khích: “Được được được!”
Không bao lâu.
Mặt quỷ dẫn đường ở phía trước, Thời Nhạc mang kính râm ở phía sau.
Kính râm này là do cậu thuận tiện ghé vào cửa hàng ven đường mua lúc trở về.
Khuôn mặt Thời Nhạc nhỏ nhắn, thêm chiếc kính râm to rộng đặt trên mũi, làm cho mặt cậu càng nhỏ hơn, nhìn qua có cảm giác ngầu ngầu.
Nhạc Nhạc ngầu mắt nhìn thẳng đi theo phía sau mặt quỷ, ven đường thỉnh thoảng sẽ có dã quỷ bay ngang qua, cậu cũng không muốn nhìn. Giải thích hoàn hảo cho việc mang kính râm ai cũng không yêu.
Địa phủ ngoại trừ Điện Diêm Vương, Thôi Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường đều có chỗ khác ở.
Thời Nhạc và mặt quỷ đi đến nơi bình thường phán quan xử lý công việc, quả nhiên thấy Hắc Bạch Vô Thường ở đó.
Ba người bọn họ đều ở cùng một chỗ, sắc mặt không tốt lắm.
“Thôi Phán Quan.”
Thời Nhạc gọi một tiếng: “Các anh gọi Bạc Nhuy trở về đây chưa?”
Thôi Ngọc lắc đầu: “Cô ta ẩn nấp rồi, không biết dùng cách gì mà quỷ khí trên người bị che giấu không lộ ra chút nào.”
“Không có quỷ khí?”
Thời Nhạc sửng sốt, con người chia thành âm dương, người chết vì âm, chỉ cần là âm hồn, hiển nhiên đều mang theo quỷ khí.
Âm sai bắt quỷ cũng có thể cảm nhận được quỷ khí, cho nên bắt một cái là chuẩn ngay.
Nếu như không có quỷ khí, thì đúng thật là không dễ làm.
“Không bắt cô ta trở về, chỉ sợ Bạc Văn Thời sẽ gặp nguy hiểm.” Thời Nhạc nghĩ đến chuyện này, vẻ mặt có chút nặng nề: “Không được, tôi phải ở bên cạnh để mắt tới Bạc Văn Thời.”
Thôi Ngọc nghe vậy, xuyên tạc ý tứ của cậu: “Đại nhân, ngài cảm thấy Bạc Nhuy sẽ còn hại Bạc Văn Thời, cho nên tính ở bên cạnh Bạc Văn Thời chờ cô ta tới, cô ta vừa xuất hiện liền bắt cô ta về hả?”
Thời Nhạc mơ hồ đáp lại.
Mục đích chủ yếu của cậu vẫn là bảo vệ Bạc Văn Thời, bắt hay không bắt quỷ gì đó, nếu thuận tay thì bắt.
“Bạc Văn Thời nói vụ án này ở nhân gian cũng có tiến triển. Các anh cũng đừng có áp lực quá.”
“Đúng rồi, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với các anh.”
“Có internet, những con quỷ kia sẽ có thể lên mạng, bây giờ sử dụng internet có thể làm rất nhiều chuyện.”
“Ví dụ như thông báo tuyển dụng này, tìm việc này, còn có thể giống như trên nhân gian, mở cửa hàng Taobao để giải quyết vấn đề kiếm sống của mọi người, thúc đẩy kinh tế ở Địa phủ phát triển.”
Thời Nhạc nói xong, đáy mắt Thôi Ngọc rõ ràng có chút do dự.
Thôi Ngọc ở trong Địa phủ này đã làm phán quan nhiều năm, y là người bảo thủ, đối với việc cải cách Địa phủ vẫn luôn muốn làm nhưng cảm thấy không có cách nào làm được, không thể làm được liền dứt khoát duy trì hiện trạng như vậy.
Nhưng Thời Nhạc đưa ra những thứ này, cũng rất có lý.
Sau khi cân nhắc thật lâu, Thôi Ngọc vẫn quyết định nghe theo tiểu Diêm Vương của bọn họ.
“Đại nhân, ngài muốn làm gì thì cứ việc giao cho chúng tôi là được.”
Thời Nhạc chỉ chờ những lời này.
“Tôi muốn các anh giúp tôi tìm một con quỷ kỹ thuật. Không nên chết quá lâu, chết quá lâu chắc chắn sẽ không hiểu kỹ thuật lắp mạng.”
“Từng tìm người một thì hơi khó, các anh cứ trực tiếp giúp tôi phát tờ rơi hoặc là dán thông báo đi.”
Thôi Ngọc gật đầu, theo phân phó của cậu ghi rõ yêu cầu của cậu xong, sau đó phát tờ rơi và dán thông báo cùng lúc, Địa phủ chính thức mở ra lần thông báo tuyển người đầu tiên.
Thông báo tuyển dụng vừa gửi đi, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có kết quả ngay.
Thời Nhạc muốn đi trông coi Bạc Văn Thời sớm một chút, vì thế, cậu kéo cánh tay Phạm Vô Cứu.
“Phạm đại ca, chúng ta mau đi hoàn thành chỉ tiêu hôm nay đi.”
Phạm Vô Cứu hết sức vui mừng với thái độ tích cực làm việc này của cậu.
Hai người bắt một sinh hồn xong, Phạm Vô Cứu đang định tâm sự với cậu về việc xây dựng Địa phủ.
Thời Nhạc lại xua tay, chạy ra ngoài không thèm quay đầu lại.
“Tôi phải đi tìm ông xã rồi, ngày mai gặp lại!”
“Tìm cái gì cơ?”
Phạm Vô Cứu không nghe rõ, đang muốn hỏi lại thì Thời Nhạc đã không còn thấy bóng dáng.
Bên ven đường.
Sau khi Thời Nhạc chạy được một lúc mới dừng lại, bắt đầu gửi tin nhắn WeChat cho Bạc Văn Thời.
Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Mèo con lăn lộn jpg/”
Hôm nay Nhạc Nhạc đã giàu chưa: “Tôi tan làm rồi! Anh còn chưa tan làm sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Nhạc: Đón ông xã tan làm thôi!
App TYT & Đại Tỷ team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT