Chưa bao giờ có mùa đông nào lạnh như năm nay.

Hết thảy đều giống như cố ý, bao gồm cả trận bạo tuyết độ nhiên đến vào đêm qua.

Cửa sổ trong phòng bệnh kết băng, cho dù mở điều hòa cũng không ngăn được nhiệt độ thấp ở bên ngoài xâm nhập vào.

Tay Anh Đào ngày càng lạnh, Trình Kiệt cẩn thận nắm lấy, nỗ lực muốn làm ấm cho cô.

Tay cô có màu xanh của bệnh trạng, giống như hơi dùng chút lực liền có thể bẻ gãy.

Trình Kiệt không dám nhìn, nhưng có thể cảm giác được cô gầy cùng yếu ớt như thế nào.

"Ngày mai là Trừ Tịch* đấy."

*Trừ tịch: Đêm 30

Bộ dáng cô nhắm mắt giống như một thứ đồ sứ an tĩnh mỹ lệ, lạnh băng không có chút sinh mệnh.

Trình Kiệt không để ý tới sự lạnh nhạt này, bây giờ anh có sự ôn nhu cùng kiên nhẫn mà trước nay chưa từng có.

Anh chịu thua, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Mau tỉnh lại đi, anh đưa em đi đốt pháo hoa."

Anh Đào không có để ý tới anh, trả lời anh chỉ có một mảnh yên tĩnh.

"Thật là tham ngủ."

Anh tự an ủi mình, vui mặt vào cổ cô, lại rất lâu sau cũng không có ngồi lên, lâu đến nỗi gối đầu đều ướt đẫm, đột nhiên có cái gì đó nhẹ nhàng đáp ở trên đầu anh.

Trình Kiệt sửng sốt, thân thể dần trở nên cứng đờ, suy đoán cùng khẩn trương, tiếng tim đập còn lớn hơn cả tiếng máy đo nhịp tim bên cạnh.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt ôn nhu đau lòng của Anh Đào.

Đối diện thật lâu.

Trình Kiệt vẫn luôn không nhúc nhích.

Anh Đào mệt mỏi vuốt v3 gương mặt tiều tụy của anh: "Anh vẫn luôn ở đây sao?"

Thanh âm cô chân thật như thế, xác định không phải là ảo giác, vành mắt Trình Kiệt bỗng nhiên đỏ lên.

Anh Đào ôn nhu trấn an: "Thực xin lỗi, làm anh lo lắng rồi."

"... Dụ Anh Đào?" Thanh âm anh giống như bị sóng lớn đánh úp qua, nhỏ vụn run rẩy, khàn khàn nghẹn ngào.

Anh Đào nỗ lực mỉm cười: "Ừm."

Có nước mắt rơi trên mặt cô.

Trình Kiệt có chút luống cuống tay chân giúp cô lau vệt nước mắt trên mặt đi, nhanh chóng chạy ra gọi bác sĩ.

Trương Triết An với Tần Tự đi vào phòng bệnh, kiềm chế sự sung sướng kiểm tra tình huống của Anh Đào, sau đó liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Trương Triết An nói với Trình Kiệt: "Tình hình trước mắt vẫn coi là ổn định."

Anh Đào nắm lấy ngón tay của Trình Kiệt, anh sửng sốt, cúi đầu nhìn cô gái trên giường, cúi người xuống ôn lên giữa mày cô.

Trương Triết An với Tần Tự tự giác rời khỏi phòng bệnh, đem thời gian và không gian chừa lại cho bọn họ.

Anh Đào dịch ra một vị trí ở trên giường.

Trình Kiệt ngồi xuống xong vẫn chăm chú nhìn cô.

Anh Đào kéo kéo ngón tay anh: "Nằm xuống đi, anh chắc là không ngủ mấy ngày nay rồi."

Trình Kiệt không nói gì, cởi áo ngoài ra nằm xuống ôm lấy cô.

Anh cũng thật sự bội phục Dụ Anh Đào, đều đã là tình huống này rồi mà cô còn bình tĩnh được, một chút cũng không có ý tứ chủ động giải thích.

"Tại sao lại giấu anh?"

Trầm mặc một lúc lâu sau, cô đáp: "Anh trai em chắc là đã nói nguyên nhân cho anh biết rồi nhỉ."

Trình Kiệt vừa tức giận vừa chua xót, "Tiểu hỗn đản."

Anh ôm chặt cô: "Em chính là ỷ vào anh yêu em."

Lời này anh từng nói qua, nhưng hoàn cảnh đã hoàn toàn bất đồng với hiện tại.

Anh Đào cong môi, "Đúng vậy."

Trong lòng vừa phiền muộn vừa cảm thán, giấu lâu như vậy lại thất bại trong gang tấc, nhiều năm tách ra cũng trở thành công cốc.

Anh Đào bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt, không biết rốt cuộc quyết định lúc trước có đúng hay không nữa.

"Em vẫn muốn đẩy anh ra có phải không?" Trình Kiệt nâng mặt cô lên, giống như có thể nhìn thấy tâm cô.

Anh Đào nhợt nhạt cười: "Anh đã biết rồi thì tại sao còn muốn ở bên em chứ? Trình Kiệt, thứ em có thể cho anh quá ít."

"Anh cũng không muốn quá nhiều thứ."

Anh Đào bất đắc dĩ: "Nhưng..."

"Dụ Anh Đào." Trình Kiệt niết chóp mũi cô, nhẹ cười: "Em không khó quên như vậy, nếu em thật sự chết đi, anh nhất định sẽ quên em."

Anh Đào nhìn anh, "Thật sao?"

Trình Kiệt khôi phục bộ dáng lười nhác: "Con người anh rất tùy tiện, có được rồi thì sẽ cảm thấy chán, sở dĩ nhớ em nhiều năm như vậy chỉ là bởi chưa từng có được mà thôi. Em hiểu mà, đàn ông đều như vậy."

Nếu lời này nói với cô gái khác, đối phương chắc chắn sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình, nhưng Anh Đào lại rất cao hứng cùng yên tâm.

Cô rốt cuộc cũng mỉm cười thật lòng: "Vậy là tốt rồi."

Trình Kiệt không muốn đối diện với đôi mắt tươi sáng của cô, xấu xa không chút để ý nói, "Cho nên ấy, em cứ yên tâm lớn mật yêu đương với anh đi, chờ đến khi anh có được tất cả rồi, anh nhất định sẽ quay đầu tìm một người khác kết hôn sinh con, đem em vứt ra sau đầu, không quản em sống chết ra sao."

"Được." Anh Đào cười trả lời.

Tâm Trình Kiệt rất đau, nhưng châm chọc chính là, anh là diễn viên, diễn xuất là sở trường của anh, chỉ cần anh không muốn thể hiện ra là mình để ý, Anh Đào nhất định sẽ bị anh lừa dối.

Anh Đào vươn ngón út, "Vậy ngoắc tay hứa nhé, sau khi em đi, quên em đi rồi sống thật tốt."

Trình Kiệt ngại phiền phức chậc một tiếng, câu lấy ngón út của cô cùng cô đóng dấu.

"Ai đổi ý kiếp sau là chó con." Anh Đào cười nói.

Trình Kiệt nhìn đôi mắt trong suốt thanh triệt của cô, nghĩ thầm, làm chó thì làm chó, dù sao cũng là chuyện của kiếp sau.

Nếu thật sự làm chó, anh cũng muốn ở bên cạnh cô.

"Em nói cái gì thì chính là cái đó." Trình Kiệt không sao cả. Dừng một chút, biểu tình nghiêm túc lên: "Nhưng sau này cần phải chuyên tâm yêu đương với anh, không được giữ lại bất cứ thứ gì, thích thì phải thể hiện ra."

Anh Đào như suy tư cái gì đó, bỗng nhiên hôn môi anh, Trình Kiệt sửng sốt.

Cô cười giảo hoạt: "Giống như hiện tại?"

Trình Kiệt vừa muốn nói chuyện, Anh Đào lại hôn anh lần nữa.

Anh có chút nhịn không được, dùng ho khan để che giấu thích thú ở trong lòng.

Anh Đào kề sát vào anh, "Là như thế này sao?"

Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đại khái là như thế đi, cô dùng bộ dáng đơn thuần như vậy hôn anh xong rồi còn hỏi cảm thụ của anh nữa.

Có chút muốn mạng.

Trình Kiệt thật sự phục, cười nhẹ nắm cằm cô hôn lại.

"Phải, anh yêu muốn chết."

Anh Đào ghi nhớ điểm này, "Nếu anh thích, sau này em sẽ hôn anh nhiều hơn."

Cô chưa từng yêu đương, thật sự không biết làm thế nào mới khiến Trình Kiệt thích, cho nên muốn chiếu cố cảm giác của anh.

"Anh còn thích cái gì không? Có thể nói cho em."

Trình Kiệt bị ánh mắt mềm mại của cô nhìn đến tê dại.

Anh thật sự không nghĩ tới, Anh Đào hạ quyết tâm yêu đương lại đáng yêu như thế này, giống như một đứa trẻ yêu học tập, có chút nghiêm túc nghiên cứu.

Trình Kiệt ôm lấy cô: "Sau này từ từ dạy em."

Anh Đào nghe lời gật đầu.

Trình Kiệt cầm điện thoại gửi tin nhắn bảo Văn Chính mang chút đồ ăn tới.

Văn Chính rất vui vẻ, rốt cuộc thì Trình Kiệt cũng chịu ăn rồi, chuẩn bị đồ ăn phong phú đưa tới bệnh viện.

Trình Kiệt bảo hắn buông đồ xuống rồi rời đi.

Anh đem đồ ăn dọn ra, trước bón cho Anh Đào ăn.

Anh Đào cầm đũa, Trình Kiệt nói: "Em không cần đụng tay."

Cô gắp một miếng thịt lên đưa tới bên miệng anh, Trình Kiệt ngây ra.

Anh Đào thấy anh bất động, nhớ tới bình thường anh bón đồ ăn cho mình là dùng cách gì, là bóp má nhét đồ vào. Nghĩ nghĩ, cũng bóp lấy chóp mũi anh: "Anh cũng ăn đi."

Trình Kiệt: "..."

Đệch.

Anh xong rồi.

Anh Đào nhìn thấy lỗ tai đỏ ửng của anh, hậu tri hậu giác cong môi, "Xem ra là anh thích kiểu này, em biết rồi."

"..."

Ai trêu ai chứ.

Còn học rất nhanh.

Trình Kiệt ho khan lần hai, ra vẻ bình tĩnh tiếp tục bón cô ăn.

Anh gắp đồ ăn, cô cũng gắp đồ ăn, anh bón cái gì, cô cũng bón anh cái đó, ngẫu nhiên còn hôn anh một cái.

Trình Kiệt hoàn toàn không chịu được, buông bát đũa nhẹ niết giữa mày mình.

Anh Đào cũng buông đũa, đoan chính ngồi thẳng, "Em làm sai chỗ nào sao?"

Là làm được tốt quá thì đúng hơn.

Trình Kiệt đem tay chống ở bên người cô: "Muốn hôn..."

"Em?" Cô hỏi.

Trình Kiệt cười: "Ừ."

Anh Đào chủ động hôn anh.

Trình Kiệt bị trêu đến muốn mạng, Anh Đào ăn xong nằm xuống, anh lại đi ra ngoài bình tĩnh lại.

**

Người nhà họ Dụ rất nhanh đã biết Anh Đào tỉnh lại, đi tới bệnh viện thăm cô.

Thân thể cô tạm thời ổn định, trưa hôm đó liền làm thủ tục xuất viện.

Dụ Thiên Minh cố ý mua cho cô cái xe lăn đón cô về nhà, nhưng kết quả căn bản không cần.

Trình Kiệt tự mình ôm cô ra khỏi bệnh viện, quá đáng hơn chính là Anh Đào còn không từ chối, phi thường ngoan ngoãn.

Hình như cô còn trộm hôn Trình Kiệt, tai Trình Kiệt đỏ lên, thấp giọng cảnh cáo cô đừng nghịch ngợm.

Dụ Thiên Minh ngốc ra.

Dụ Lệ An giữ Trình Kiệt ở lại Dụ gia ăn Tết, Trình Kiệt đương nhiên là đồng ý.

Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cơm tất niên, Dụ Thiên Minh lại nhân lúc không ai chú ý sấn tới hỏi Anh Đào, "Trình Kiệt rót mê hồn dược gì cho em ăn thế? Sao em lại đối với cậu ta như vậy?"

Anh Đào cười nhạt: "Như thế nào?"

Dụ Thiên Minh vẫn là quen thuộc bộ dáng ôn hòa nhàn nhạt này của cô hơn.

Hắn chu miệng giả động tác hôn hôn, lòng đầy căm phẫn: "Như này này, anh thấy em hôn trộm cậu ta!"

Anh Đào có chút buồn cười, vẫn giống như lúc trước, Dụ Thiên Minh luôn giám sát cô rất chặt, đối với việc cô tiếp xúc thân mật với Trình Kiệt luôn là không vui, rất nhiều chuyện xảy ra mà vẫn không có gì thay đổi.

Anh Đào mỉm cười nói: "Thời gian còn lại của em không còn nhiều lắm, muốn cùng anh ấy yêu đương nốt phần đời còn lại."

Dụ Thiên Minh trầm mặc đẩy mắt kính: "Quyết định?"

"Ừ."

"Không sợ cậu ta không quên được?"

"Anh ấy nói là sẽ quên."

"Em biết rõ đây là..."

"Anh." Anh Đào đánh gãy.

Dụ Thiên Minh nhìn thấy vẻ ủy khuất khó có được ở trên mặt cô, bỗng nhiên hối hận mấy lời mình vừa nói.

Cho nên, hắn là anh trai, dù thế nào cũng muốn em gái mình có thể vô tư như vậy.

Anh Đào không ngốc, em ấy sao có thể không biết đó là nói dối? Chỉ là mượn cái cớ này để làm càn mà thôi.

Dụ Thiên Minh vội vàng ôm lấy cô, "Em nói đúng, cậu ta là nhân vật lớn, sau này chắc chắn sẽ sống rất tốt."

"... Ừm."

Trình Kiệt từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Dụ Thiên Minh với Anh Đào ôm nhau, nhíu chặt mày đem hai người tách ra, kéo cô vào trong phòng ngủ, vừa định nói chuyện thì Anh Đào đã cười cười mở miệng trước: "Em biết, không được ôm người đàn ông khác có phải không? Sau này sẽ không như vậy nữa."

"..."

Trình Kiệt vẫn xị mặt như cũ, giúp Anh Đào vén tóc lên, mang quà năm mới lên cho cô, "Sau này không cần giấu nữa, đeo lên rất đẹp."

Anh Đào nhìn vào gương, là một cái vòng cổ kim cương màu hồng nhạt.

Cô yêu thích không buông tay sờ thật lâu, có chút luyến tiếc dịch tầm mắt, "Đẹp thật đấy."

Một câu như vậy.

Tâm Trình Kiệt như lửa đốt.

Thì ra cô thích mấy thứ như thế này, thì ra thời điểm cô giữ lại chúng thì cũng có sự yêu thích nhiệt tình đến thế.

Giống như cô từng nói, tình yêu cô dành cho anh tuyệt đối không hề ít hơn so với anh dành cho cô.

Cô chỉ đang nhẫn nại, khắc chế hơn so với anh mà thôi.

Anh Đào quay đầu nhìn anh, bộ dáng vui vẻ không khác nhiều so với tám năm trước: "Đẹp không?"

Trình Kiệt đi lên ôm lấy cô, yết hầu đau nhức, sợ lời nói ra lại lộ ra vẻ không thích hợp của mình.

Anh khống chế thật lâu, không chút để ý dỗ dành cô: "Đẹp, Anh Đào của anh là đẹp nhất."

Anh Đào cười cười, nhưng thật đáng tiếc, về sau nó sẽ chỉ có thể đeo trên cổ một khối thi thể.

"Sau này mỗi ngày anh đều sẽ tặng quà cho em." Trình Kiệt vén tóc qua tai cô, môi hôn lên xương quai xanh của cô.

"Nếu anh tốt như vậy, em cũng muốn đưa quà cho anh." Anh Đào kéo anh đi tới quầy giữ đồ của mình, dùng chìa khóa mở ra một ngăn tủ bị khóa kín.

Trình Kiệt nhìn thấy bên trong chất đầy đồ dành cho nam giới, cà vạt, đồng hồ, bút máy,...

"Đây là cái gì?"

"Quà sinh nhật những năm qua của anh."

Trình Kiệt chợt nhìn về phía Anh Đào, ngây ra.

Anh Đào mỉm cười lấy cà vạt bên trong ra so so ở trước ngực anh, "Còn tưởng là vĩnh viễn sẽ không thể đưa đi chứ."

Trình Kiệt siết chặt tay cô, giọng nói run run: "Em..."

Anh Đào ôn nhu ngước mắt, đối diện trong nháy mắt, Trình Kiệt lập tức ôm chặt cô, "Có ngốc hay không! Anh không xứng."

Cô cô đơn lẻ bóng nhiều năm như vậy, mà trong lòng anh lại chỉ có oán trách cô.

Anh cũng không dám nghĩ tới chuyện Anh Đào một mình vượt qua những ngày tháng ở London như thế nào, trong lúc anh đang ngợp trong vàng son ở giới giải trí, hưởng thụ danh lợi cùng tiền tài thì cô lại nằm ở trên cái giường phẫu thuật lạnh lẽo chật hẹp, chịu đựng một lần lại một lần ốm đau, còn phải phân tâm ra thầm thương nhớ anh.

Anh không xứng.

Thì ra anh thật sự không xứng với một Anh Đào tốt như vậy.

Anh Đào cái gì cũng không nói, ôn nhu đứng ở bên làm bạn với anh.

Ôm một lúc lâu sau, Trình Kiệt đột nhiên khàn giọng khẩn cầu: "Kết hôn đi, gả cho anh có được không?"

Đáy lòng Anh Đào gợn sóng, thần sắc mờ mịt.

Kết hôn...?

Rõ ràng không nên đồng ý, nhưng mà vẫn luôn có thanh âm cùng ý niệm triệu hoán cô, làm cô càng ngày càng tham lam.

"Được." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play