Phòng tắm đóng kín cửa vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dù chỉ có một tiếng động nhỏ vang lên cũng đủ để vang vọng khắp căn phòng.
Tiếng than nhẹ bị đè nén nơi cổ họng tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với tiếng nước chảy tùy ý.
Tê dại, khô nóng, còn có sự căng thẳng vì sợ sẽ bị phát hiện… Cảm quan và cảm xúc đan xen với nhau, hỗn loạn tới mức khiến người ta gần như nổi điên.
Cuối cùng, tiếng chuông báo thức ồn ào đã đánh tan tất cả kiều diễm, một cánh tay duỗi ra từ chăn bông dày nặng, sờ soạng điện thoại trên tủ đầu giường rồi cầm điện thoại vào trong chăn.
Chuông báo thức được tắt, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu, một lúc lâu sau, Cố Ngẫu mới chui đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt đỏ bừng tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, đôi mắt mơ màng lập tức tỉnh táo hơn nhiều, cuối cùng cô cũng phản ứng lại rốt cuộc mình vừa mơ cái gì.
Không đúng, thay vì nói là mơ thì nói đó là chuyện đã từng xảy ra thì đúng hơn, cũng sau lần ấy Cố Ngẫu mới biết được, một nơi có không gian khép kín như phòng tắm đúng là không thích hợp để làm việc trộm cắp.
Cô không biết Giản Hoài Hiên nghĩ như thế nào, dù sao cô cũng canh cánh về chuyện này hồi lâu.
Cố Ngẫu xác định quần áo đã bỏ vào chăn bông từ tối qua vẫn còn hơi ấm, lúc này cô mới cởi áo ngủ, thay quần áo.
Trời bắt đầu vào đông, ở phương nam không dùng máy sưởi cũng không sao, ít nhất vẫn có thể sử dụng điều hòa để sưởi ấm, nhưng hôm nay điều hòa lại bị hỏng, mấy ngày nữa thợ sửa điều hòa mới tới được, Cố Ngẫu chỉ có thể tạm thời tới trung tâm thương mại gần đó mua thêm hai chiếc chăn thật dày, nếu không cô thật sự có thể chết cóng sau một đêm.
Gian nan thay quần áo xong, Cố Ngẫu mặc áo phao dưới chân giường vào rồi chạy vào trong nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu.
Mở vòi nước ra, Cố Ngẫu đưa tay thử nhiệt độ của nước, xác định là nước ấm, cô mới bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Hình ảnh phản chiếu của cô trong gương dường như không khác gì nửa năm trước, mái tóc bị cắt ngắn cũng dài ra không ít, mặt thì vẫn là khuôn mặt kia, có một chút mũm mĩm của trẻ con và vết bớt như vết cào màu đỏ hồng.
Không biết vì sao mà Giản Hoài Hiên rất thích vết bớt trên mặt cô, thỉnh thoảng lại cắn một cái, ngoài miệng Cố Ngẫu chê bai nhưng trong lòng lại từ từ thoát khỏi quan niệm “vết bớt rất xấu” được hình thành từ nhỏ, bây giờ, cho dù ra khỏi nhà cô cũng sẽ không dùng lớp trang điểm thật dày hoặc là khẩu trang để che vết bớt lại nữa.
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Cố Ngẫu cầm ca nấu mì của mình xuống tầng mua một suất mì nước nóng hầm hập để ăn sáng.
Cô vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại, sau khi hành động của Cúc Cu được công khai, Dirty Girl lập một nhóm chat mới, trong nhóm chat mới chỉ có Cố Ngẫu, Dirty Girl, Bánh hoa xốp và Thích sạch sẽ.
Nhóm chat cũ vẫn còn đó, nhưng lại không có ai nhắn tin vào trong đó nữa, nhưng họ cũng không giải tán nhóm hoặc là kick thành viên nào. Nhóm chat ấy giống như đã chết, vô cùng im ắng, không có ai hỏi thăm.
Khi Cố Ngẫu tám chuyện trong nhóm chat, cô đồng thời nhận được kịch bản cho phần mới của “Trùng sinh”.
Hơn nửa năm trôi qua, cốt truyện của “Trùng sinh” có tiến triển rất lớn.
(Đoạn này đều là nội dung của bộ truyện “Ngoại trừ ta, cả nhà đều trùng sinh” do tác giả viết, không liên quan đến cốt truyện “Cật Ngẫu” nên em xin phép không edit. Nếu mọi người muốn thì có thể tìm đọc bản convert
tại đây.)
Cố Ngẫu đang thưởng thức kịch bản mà Bánh hoa tuyết mới gửi thì biên tập viên của nền tảng truyện tranh hợp tác với Cố Ngẫu nhắn tin cho cô, nói rằng những tập trước của “Trùng sinh” giành được giải thưởng, bảo ngày kia Cố Ngẫu tới thành phố H tham dự lễ trao giải.
Nhận được tin tức tốt như vậy, đương nhiên Cố Ngẫu vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà, ngày kia ấy à…
Cố Ngẫu bắt đầu suy nghĩ nên nói thế nào với biên tập để từ chối hoạt động lần này, bởi vì ngày kia là ngày Giản Hoài Hiên về nước, cô muốn đến sân bay đón anh.
Sau đó Cố Ngẫu cũng nói chuyện này với Giản Hoài Hiên, nhưng hình như Giản Hoài Hiên không để ý tới chuyện Cố Ngẫu có thể tới sân bay đón anh được hay không lắm, bởi vì anh khuyên Cố Ngẫu nên tham dự lễ trao giải thì hơn.
Cố Ngẫu: “Em không đi đón anh cũng không sao cả à?”
Giản Hoài Hiên phân tích một cách vô cùng khách quan: “Giải thưởng này khá lớn, em không đi không phải quá đáng tiếc sao?”
Cố Ngẫu nhướng mày: “Ừm, anh nói có lý.”
Nói rồi cô lập tức cúp điện thoại, cũng từ chối cuộc gọi video buổi tối của Giản Hoài Hiên.
Điều kỳ lạ là Giản Hoài Hiên cũng không tìm Cố Ngẫu nữa, Cố Ngẫu đeo tai nghe nghe nhạc, tỏ vẻ mình chẳng hề để bụng, nhưng ngòi bút dừng trên tablet lại phát ra âm thanh không nhỏ, hơn nữa cô còn thức tới tận ba giờ sáng mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Ngẫu ngủ đến mười hai giờ trưa mới tỉnh lại, bỏ lỡ buổi sáng, cơm trưa cũng không muốn ăn cơm hộp, vì thế cô lấy nồi nấu lẩu mini trong bếp ra, định xuống tầng mua chút nguyên liệu nấu ăn nấu lẩu một người.
Siêu thị dưới tầng chỉ cách khu chung cư của Cố Ngẫu khoảng năm phút đi bộ, Cố Ngẫu đang đẩy xe mua sắm trong siêu thị, lấy một hộp nước cốt lẩu, một hộp thanh cua, cải thảo, rau xà lách mỗi thứ một bó, đậu hũ phô mai, thịt dê, bánh phở, bánh gạo, sủi cảo…
Cố Ngẫu nhìn thấy cái gì là lấy cái đó, đến lúc tính tiền, đồ cô mua đựng hết hai túi lớn.
Cố Ngẫu có hơi hối hận, xách hai túi nguyên liệu nấu ăn to đùng tập tễnh về nhà.
Đi vào khu chung cư, cô thật sự không xách nổi nữa, thế là cô ngồi xuống nghỉ ngơi trên ghế dài ven lối đi trong khu chung cư.
Gió lạnh thấu xương, Cố Ngẫu thở dài nhìn những ngón tay đỏ hồng vì xách đồ.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên, Cố Ngẫu lấy điện thoại trong túi ra nhìn thoáng qua, phát hiện là Giản Đắc Dật.
[Anh em đến chỗ chị chưa?]
Cố Ngẫu nhắn lại một dấu hỏi chấm.
Giản Đắc Dật: [Anh ấy nói ngày kia chị phải tham gia hoạt động gì đó, anh ấy muốn đi cùng với chị nên đã đặt vé máy bay về nước sớm hơn hai ngày.]
Giản Đắc Dật: [Anh ấy không tới à? Cũng không nói với chị hả? Vậy chị xem như em chưa nói gì đi.]
Cố Ngẫu: “…”
Trong lúc Cố Ngẫu đang trầm mặc, một tiếng chó sủa bỗng vang lên, cơ thể Cố Ngẫu run lên, đồng thời cũng thầm mắng quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi mấy giây trước của mình.
Bây giờ, cô chỉ không sợ Ca Ca, còn những con chó khác thì cô thật sự không thể tới gần… Ấy?
Cố Ngẫu nhìn chú chó Golden đang chạy về phía mình, mặc kệ nó gác hai chân trước lên đầu gối cô, còn cái đuôi sau lưng nó đang vẫy điên cuồng như được gắn mô tơ.
Trên người chú chó Golden mặc một bộ đồ len màu đỏ khiến nó trông như một bao lì xì khổng lồ biết đi.
“Ca Ca?” Cố Ngẫu ngẩn ra.
“Thật xin lỗi.” Giọng nói quen thuộc truyền đến cùng tiếng bước chân, Cố Ngẫu ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một chàng trai có thân hình cao lớn, cùng với một khuôn mặt hết sức quen thuộc: “Không cầm chắc dây xích, không làm em sợ chứ?”
Lời nói và biểu cảm giống như lần đầu gặp nhau, nhưng điều khác biệt là ý cười nơi đáy mắt kia không còn mang theo lớp mặt nạ ôn hòa giả dối mà là ý cười thật lòng có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái ấm áp.
Cố Ngẫu xoa xoa đầu Ca Ca, nghĩ xem Giản Hoài Hiên đang diễn trò gì, cuối cùng cô phối hợp trả lời: “Làm em sợ rồi.”
Giản Hoài Hiên mỉm cười: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Bồi thường cho em đi.” Cố Ngẫu đứng dậy từ ghế dài, ngồi xổm ôm lấy Ca Ca: “Bạn trai siêu không biết điều của em bỏ em một mình rồi, có thể xin anh…”
Cố Ngẫu ngẩng đầu nhìn về phía Giản Hoài Hiên, cẩn thận quan sát khuôn mặt anh: “…Cho em mượn chó của anh được không?”
Quả nhiên ý cười trên mặt Giản Hoài Hiên xuất hiện vết nứt như trong dự đoán của cô.
Cố Ngẫu nhịn cười, chờ đợi câu trả lời của Giản Hoài Hiên.
Giản Hoài Hiên nhướng mày: “Chỉ cần chó?”
Cố Ngẫu vô cùng chắc chắn: “Chỉ cần chó.”
“Không được.” Giản Hoài Hiên vô cùng bá đạo, anh xách hai túi nguyên liệu nấu ăn đang đặt trên mặt đất của Cố Ngẫu lên: “Cả người và chó, em đều phải mang về.”
Cố Ngẫu cầm dây dắt chó của Ca Ca, vừa cùng Giản Hoài Hiên đi về phía tòa chung cư mình ở vừa lên án: “Vô lý, anh thì có tác dụng gì, em chỉ cần một mình Ca Ca thôi.”
“Ca Ca là quà tặng kèm, lấy anh thì mới được tặng kèm nó.”
Ca Ca “tặng kèm” vui vẻ đi ở đằng trước, không hề biết rằng anh chị chủ của nó đang ngược chó, Giản Hoài Hiên xách cả hai chiếc túi bằng một tay, một tay khác nắm lấy tay Cố Ngẫu bỏ vào túi áo mình.
Cố Ngẫu khẽ giãy giụa: “Em có thể tự bỏ tay vào túi áo mình.”
Giản Hoài Hiên không chịu bỏ ra: “Anh sợ em bị gió thổi bay mất.”
Cố Ngẫu hừ một tiếng.
Giản Hoài Hiên: “Vừa rồi có vẻ em không ngạc nhiên thì phải?”
Cố Ngẫu: “À, em trai anh nói với em đấy, nhờ phúc của nó nên em cũng bớt ngạc nhiên.”
Giản Hoài Hiên nhẹ giọng nói: “…Xem ra bài tập về nhà của nó vẫn chưa đủ nhiều rồi.”
Hai người dẫn theo Ca Ca trong làn gió lạnh, đắm chìm trong sự ấm áp thuộc về bọn họ dần dần đi xa.
[HOÀN CHÍNH VĂN]