Đôi tay đeo găng tay nắm lấy bàn chân Cố Ngẫu, thay cô đi đôi giày cao gót vào, cài khóa vào sau đó mới đặt chân Cố Ngẫu xuống.
Cảm giác vẫn còn đọng lại, Cố Ngẫu cảm thấy làn da bị anh chạm vào trên chân như muốn thiêu cháy.
Giản Hoài Hiên cầm lấy chiếc giày còn lại, nói với Cố Ngẫu: “Chân kia.”
Cố Ngẫu: “…”
Giản Hoài Hiên thúc giục: “Chân.”
Đương nhiên Cố Ngẫu sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đưa chân kia cho anh, cô lấy chiếc giày trong tay Giản Hoài Hiên, tự tay đi vào.
Đi giày xong đứng lên, cô còn hơi mất tự nhiên đi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với Giản Hoài Hiên.
Nhưng rồi cô nhanh chóng phát hiện mình làm vậy thì giống như tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng quá, vì thế cô xoay người hỏi Giản Hoài Hiên: “Trông thế nào?”
Giản Hoài Hiên không hề có lệ, anh cẩn thận thưởng thức dáng vẻ của Cố Ngẫu, phát hiện Cố Ngẫu thật sự rất hợp với bộ váy này, trang sức và cách trang điểm cũng rất phù hợp nên trả lời một câu: “Đẹp.”
Cố Ngẫu vô cùng không khiêm tốn: “Em cũng thấy vậy.”
Giản Hoài Hiên cười: “Mặt mũi đâu?”
Cố Ngẫu đi đến trước mặt Giản Hoài Hiên, khom lưng cúi người, đầu ngón tay trỏ chỉ vào mặt mình: “Đây này.”
Giản Hoài Hiên nâng tay nhéo nhẹ thì bị Cố Ngẫu dùng sức hất ra: “Vừa chạm vào chân em đã chạm vào mặt em, cẩn thận em băm tay anh ra đấy.”
Mọi người xung quanh nãy giờ yên tĩnh như gà không rõ tình hình lúc này lắm cũng cảm thấy mình vừa bị nhét một miệng cơm chó đầy ú ụ.
Cùng tham gia vào bữa tiệc tối nay với Giản Hoài Hiên ngoại trừ Cố Ngẫu còn có Tiểu An và trợ lý Dịch, Cố Ngẫu nhớ rõ Giản Hoài Hiên đã từng nói, khi không biết ứng phó với đối phương như thế nào thì có thể không cần để ý tới, vậy nên suốt cả bữa tiệc cô đều vô cùng trong suốt, chỉ yên lặng ở bên cạnh Giản Hoài Hiên ghi lại quá trình bữa tiệc diễn ra và quan sát dáng vẻ muôn hình muôn vẻ của khách khứa tham gia bữa tiệc, lặng lẽ tích lũy tư liệu sống.
Tuy nhiên, “trong suốt” chỉ là cảm giác của Cố Ngẫu.
Giản Hoài Hiên chưa từng đưa Cố Liên tham dự những trường hợp chính thức như vậy, vậy nên trong mắt mọi người, đây là lần đầu tiên Giản Hoài Hiên đưa vị hôn thê của mình cùng xuất đầu lộ diện khiến mọi người khó tránh khỏi tò mò.
Hơn nữa Giản Hoài Hiên còn vô cùng săn sóc Cố Ngẫu, sẽ không làm mọi người chuyển đề tài tới chỗ Cố Ngẫu khiến Cố Ngẫu căng thẳng, cũng sẽ không làm lơ Cố Ngẫu, còn thi thoảng thấp giọng trò chuyện với Cố Ngẫu, hai người nhìn qua vô cùng thân mật khiến những lời đồn hôn ước có thể bị giải trừ bất cứ lúc nào trước đây cũng tự động sụp đổ.
Mặc dù Giản Hoài Hiên đi đứng không tiện nhưng vẫn là miếng bánh thơm ngon trong mắt không út người, có không ít phụ nữ muốn tìm cớ để bám vào người anh, Giản Hoài Hiên lặng lẽ dùng Cố Ngẫu để ngăn chặn mấy người này khiến Cố Ngẫu đang yên tĩnh thu thập tài liệu càng nhận được nhiều sự chú ý hơn.
Dần dần, Cố Ngẫu cũng nhận ra gì đó, nhưng cũng không tức giận.
Giản Hoài Hiên đã giúp cô nhiều như vậy, thay anh chặn vài bông hoa đào cũng không có vấn đề gì, huống hồ bây giờ cô còn đang dùng tên tuổi của Cố Liên, nếu Giản Hoài Hiên không lấy cô làm lá chắn mà còn mắt đi mày lại trò chuyện vui vẻ với mấy người phụ nữ kia thì người mất mặt cũng là cô.
Cố Ngẫu bĩnh tĩnh nhấp một ngụm rượu trái cây thuần vị cam, cảm thấy uống khá ngon nên không nhịn được mà uống thêm mấy ly.
Giản Hoài Hiên sợ Cố Ngẫu uống nhiều nên muốn lấy ly rượu trong tay cô đi.
Mà khi Cố Ngẫu nhận ra ý đồ của Giản Hoài Hiên, khi cô nhìn về phía Giản Hoài Hiên, Giản Hoài Hiên lại không nhịn được mà dừng động tác trên tay.
Cũng không biết là vì uống say hay là vì đã mệt, đôi mắt Cố Ngẫu ngập nước, khi nhìn Giản Hoài Hiên còn mang theo một chút hung dữ như một con mèo tham ăn bị người khác nhăm nhe bát cơm của mình.
Giản Hoài Hiên cười thành tiếng, bàn tay cũng rơi xuống gò má của Cố Ngẫu.
Lớp trang điểm tự nhiên đã che đi vết bớt màu đỏ ở chỗ đó, Giản Hoài Hiên nghe chuyên viên trang điểm của Cố Ngẫu nói rằng Cố Ngẫu đã tự trang điểm trước khi bọn họ tới, có thể thấy Cố Ngẫu thật sự không muốn bị người khác biết được chuyện trên mặt mình có vết bớt.
Chỉ là anh thật sự, rất muốn nhìn xem.
Khi Cố Ngẫu còn nhỏ thường bị bố mẹ véo vào làn da có vết bớt rồi mắng mỏ, vì vậy trong tiềm thức, cô vô cùng không thích bị người khác chạm vào chỗ có vết bớt trên mặt mình, vì vậy trực tiếp hất tay Giản Hoài Hiên ra.
Giản Hoài Hiên lại không chịu bỏ cuộc, nhất định phải chạm vào.
Vì thế một người chạm vào, một người hất ra, chạm vào, hất ra…
Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, Cố Ngẫu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, cũng từ từ phát hiện khi làn da nơi đó bị chạm vào cũng không có tiếng mắng chửi ùa đến, vì vậy cô cũng mặc kệ, để cho Giản Hoài Hiên chạm vào.
Giản Hoài Hiên được như ý nguyện, nhéo nhéo một cái mới thu tay lại.
Những người ngồi cùng bàn với Giản Hoài Hiên đều không phải là những doanh nhân trẻ cùng lứa tuổi với anh mà là những tiền bối nổi tiếng trong giới, trong bàn bọn họ, Giản Hoài Hiên nhỏ tuổi nhất, nhưng vì tiếp quản tập đoàn từ sớm, thủ đoạn lại tàn nhẫn, gia thế tương đương, nên ngồi trên bàn này cũng vô cùng tương xứng với thế hệ bọn họ.
Những tiền bối đó cũng đã xem Giản Hoài Hiên là đồng loại từ lâu, vì vấn đề tuổi tác nên xưng hô cũng là “chú em Giản”, từ trước tới nay cũng không dám cậy già lên mặt với anh, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ Giản Hoài Hiên cưng chiều Cố Ngẫu như cưng trứng thì mới nhớ ra Giản Hoài Hiên nhỏ tuổi hơn bọn họ nhiều.
Đây cũng xem như là tật xấu của đàn ông lớn tuổi, dường như bọn họ đều cảm thấy đặt tình cảm vào quan hệ nam nữ, trân trọng nửa kia là chuyện chỉ có mấy tên choai choai mới làm.
Giản Hoài Hiên lại vô cùng thản nhiên, cũng không hề xấu hổ buồn bực vì bị chê cười.
Không có sự ngăn cản của Giản Hoài Hiên, Cố Ngẫu uống tới mức váng đầu, suốt cả phần bán đấu giá, đầu óc cô đều trống rỗng, ngay cả việc Giản Hoài Hiên bỏ tiền mua cái gì cô cũng không biết.
Sau khi về nhà, Cố Ngẫu lập tức đá giày rồi nằm vật xuống sô pha.
Khi Giản Hoài Hiên tắm rửa thay quần áo xong xuôi đi ra khỏi phòng, Cố Ngẫu đã uống sữa bò dì Lý nấu cho cô, đang rúc vào sô pha ôm một quyển sổ ký họa không biết lấy từ chỗ nào ra, vẽ lại những cảnh tượng cô có ấn tượng sâu sắc trong bữa tiệc tối ngày hôm nay, vẽ vô cùng tập trung.
Dì Lý đã lớn tuổi, rửa cái ly xong thì quay về phòng ngủ, Tiểu An đi qua khuyên Cố Ngẫu lên tầng hai, cuối cùng không khuyên được cô nên lên tầng ôm chăn xuống cho Cố Ngẫu.
Giản Hoài Hiên nói với Tiểu An: “Cậu đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, có việc gì thì cứ gọi tôi ạ.” Tiểu An trở về phòng.
Giản Hoài Hiên đi đến bên sô pha, phát hiện thứ kê ở dưới quyển sổ ký họa của Cố Ngẫu không phải là gối ôm mà là Ca Ca.
Ca Ca nhìn thấy Giản Hoài Hiên còn ư ử một tiếng, đôi mắt vô cùng đáng thương như muốn Giản Hoài Hiên cứu nó.
Giản Hoài Hiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, vì sao chỉ cần là những chuyện liên quan tới Cố Ngẫu thì anh luôn muốn bật cười.
Chỉ là cười thì cười, cũng không thể vì có người mới mà quên đi chó cũ, Giản Hoài Hiên tốn chút sức lực mới có thể khiến Cố Ngẫu cất quyển sổ ký họa đi, tha cho cái bàn kê là Ca Ca.
Ca Ca vừa được cứu thì lập tức nhảy xuống sô pha, chạy đến trước cửa sổ sát đất, chui đầu vào cặp gối ôm.
Cố Ngẫu muốn đi kéo Ca Ca về thì lại bị Giản Hoài Hiên ấn lại trên sô pha, đắp chăn đàng hoàng cho cô: “Ngủ đi.”
Cố Ngẫu khó chịu giãy giụa mấy cái, lăn qua lộn lại một lúc lâu mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cố Ngẫu không thay quần áo, Giản Hoài Hiên cũng biết Cố Ngẫu sẽ không hi vọng có người tẩy trang giúp cô, vì vậy anh chỉ có thể giúp cô cởi trang sức trên cổ và trên đầu.
Tất cả kẹp tóc kim cương, lắc tay và vòng cổ kim cương đều được cởi ra rồi đặt lên bàn, khi cởi hoa tai, mặt Cố Ngẫu đụng phải tay Giản Hoài Hiên.
Giản Hoài Hiên vừa tắm xong nên không đeo găng tay, mu bàn tay hơi lành lạnh đụng vào gương mặt hơi nóng lên sau khi uống rượu của Cố Ngẫu, chênh lệch nhiệt độ khiến Cố Ngẫu dùng gương mặt đuổi theo cọ cọ.
Giản Hoài Hiên nhìn vẻ mặt ngủ say mà không chút phòng bị của Cố Ngẫu, trở tay ôm lấy khuôn mặt mềm mại của Cố Ngẫu, ngón trỏ khẽ ấn nhẹ lên môi dưới còn dính son môi của Cố Ngẫu.
Cảm xúc non mềm, nếu hôn môi, cảm giác nhất định sẽ rất tuyệt.
…Là bắt đầu từ khi nào đây?
Anh tự hỏi bản thân.
Anh đã từng nói Giản Trì Cẩm đừng suy nghĩ lung tung, không hi vọng chỉ vì diễn kịch mà Cố Ngẫu sinh ra tình cảm và hiểu lầm không cần thiết với anh.
Nhưng tình huống bây giờ là, có lẽ Cố Ngẫu vẫn còn vô tâm vô phế không có cảm giác gì, còn anh thì lại hơi thích sự thân mật như vậy.
Thậm chí có một số việc từ không đeo găng tay thì không thể đụng vào cũng biến thành mang găng tay vào sẽ cảm thấy tiếc nuối khi không được tiếp xúc trực tiếp.
Không còn gì để nghi ngờ, anh thích Cố Ngẫu.
…Nhận thức này cũng không khó chấp nhận như trong tưởng tượng, ngược lại có sự ngạc nhiên và thoải mái khi nhìn thấy chân tướng.
Vậy nên rốt cuộc là bắt đầu từ bao giờ đây?
Anh đã từng cho rằng “kiềm chế bản thân sẽ khiến bầu không khí trở nên xấu hổ” là vì anh thật sự cảm thấy xấu hổ trước bầu không khí gượng gạo, hay vẫn là vì anh không muốn thay đổi hình thức ở chung thân mật với Cố Ngẫu, vậy nên mới tìm một cái cớ để tự thuyết phục bản thân?
Vì sao anh lại thích Cố Ngẫu?
Cố Ngẫu có chỗ nào không đáng để anh thích?
Cô nghiêm túc, trầm ổn, có đôi khi sẽ rất hung dữ, có đôi khi cũng sẽ trở nên mềm mại, ừm… còn có đôi khi áp suất thấp, nếu ngủ không đủ giấc mà bị đánh thức thì phải dỗ dành cô, nếu không một giây sau cô sẽ giương móng vuốt cào người ta chảy máu đầm đìa.
Tửu lượng không tốt, nhưng không biết vì sao lại không có sức chống cự trước những đồ uống có cồn, rượu mơ trước đây Giản Trì Cẩm mang đến đều bị cô uống hết, nhưng nhân phẩm khi uống rượu không tồi, sau khi uống say cô lại càng yên tĩnh hơn lúc bình thường.
Nếu phải chỉ ra cô có chỗ nào không tốt, thì có lẽ đó chính là… cô không đủ yêu thương bản thân mình.
Giản Hoài Hiên đang tự hỏi, dù sao anh cũng không phải là tên nhóc choai choai có tình cảm với ai đó là sẽ vứt hết lý trí sang một bên, bây giờ Cố Ngẫu đang dùng tên tuổi của Cố Liên, anh cần phải xác định sau này nên làm gì chứ không phải là kéo dài mọi chuyện tới khi không thể cứu vãn.
Từ từ xa cách với Cố Ngẫu, để tình cảm này dần bị thời gian hòa tan, hay là nghĩ cách khiến trái tim Cố Ngẫu rung động.
Nếu chọn vế sau, vậy thì hôn ước giữa anh và Cố Liên cũng là một phiền toái, dù sao hai người cũng là chị em sinh đôi, nếu không xử lý tốt thì rất dễ xuất hiện những lời đồn khó nghe nhắm vào Cố Ngẫu.
Giản Hoài Hiên suy nghĩ mấy phương án nhưng phương án nào cũng giống như nhân cách của người bị tâm thần phân liệt, có thể giúp Cố Ngẫu rút lui an toàn, nhưng các bước tiến hành lại vô cùng phức tạp, thậm chí còn có hại với Giản Hoài Hiên, có phương án lại đơn giản tới mức gần như không có tổn hại gì, nhưng lại không công bằng với Cố Ngẫu.
Vế trước là sự quan tâm của Giản Hoài Hiên với người mình thích, vế sau là tác phong hành sự nhất quán của anh.
Nói đến cùng, người có thể ngồi chung bàn với mấy lão cáo già đó như anh không thể là một kẻ vì tình cảm mà vứt bỏ lý trí sang một bên.
Sau khi suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo cho phương án thứ hai, vạch rõ hậu quả của hai phương án, anh mới quay lại và đưa ra nhận định.
Dường như cuối cùng Cố Ngẫu cũng điều chỉnh được một tư thế ngủ thoải mái, khuôn mặt đang áp lên lòng bàn tay của Giản Hoài Hiên lại không hề nhúc nhích.
Thời gian chậm chạp trôi đi, Giản Hoài Hiên cứ ngồi như vậy nhìn Cố Ngẫu đã ngủ say, mãi cho tới khi ánh hừng đông xuất hiện nơi đường chân trời, anh mới từ từ rút tay mình ra khỏi khuôn mặt Cố Ngẫu và tấm chăn.
Cố Ngẫu đang nhắm chặt hai mắt nhíu mày, lông mi run run, mở mắt ra.
Cô gần như mê mang không biết bây giờ mình đang ở đâu, mãi cho tới khi nhìn thấy Giản Hoài Hiên đang ngồi bên cạnh sô pha, cô mới từ từ khôi phục sự tỉnh táo.
Vì say rượu nên đầu óc cô vô cùng khó chịu, cơ thể cũng khó chịu, lễ phục đẹp đẽ hiển nhiên không thích hợp để mặc đi ngủ, còn có lớp trang điểm trên mặt, cô cảm thấy da mặt mình sắp chết ngạt rồi.
Nhưng cho dù cả cơ thể đều khó chịu thì cô vẫn không muốn động đậy.
Giản Hoài Hiên: “Về phòng tắm rửa rồi ngủ tiếp.”
Cố Ngẫu “ừm” một tiếng vô cùng có lệ, còn cơ thể thì vẫn không nhúc nhích.
Giản Hoài Hiên: “Nếu em không đứng dậy thì tôi sẽ xốc chăn của em lên.”
Cố Ngẫu mặc kệ anh: “Cũng có phải em không mặc quần áo đâu.” Còn sợ bị anh xốc chăn chắc.
Giản Hoài Hiên bình tĩnh gọi một tiếng: “Ca Ca.”
Ca Ca đã dậy từ sáng sớm đang ngồi xổm trước cửa đợi dì Lý cho ăn chạy tới, trực tiếp nhảy lên ghế sô pha, suýt nữa đã khiến Cố Ngẫu bị đè tới mức hộc máu.
Cố Ngẫu không nhịn được mà chửi bậy một câu, xốc chăn đứng dậy cùng Ca Ca, sau đó đi chân trần về phía cầu thang.
Trở lại phòng, Cố Ngẫu tẩy trang, tắm rửa, thay quần áo, lăn lộn một lúc cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, lúc này cô mới quay lại giường, ngủ một giấc tới tận buổi trưa.
Rời giường dùng cơm trưa xong, Cố Ngẫu cũng không làm gì mà làm tổ trên ghế sô pha cả một buổi chiều để giảm bớt sự khó chịu do cơn say mang lại.
Ngay cả Ca Ca cô cũng gọi Tô Thuyên tới dắt đi dạo.
Đợi tới khi không còn quá khó chịu nữa, cô vẫn không đi làm việc như cũ mà cầm điện thoại lướt Weibo, lướt Bilibili*, hoặc không thì cũng nói chuyện phiếm với bạn bè trong groupchat, chuyển từ đề tài này sang đề tài khác, trò chuyện tới mấy tiếng đồng hồ.
*Bilibili là một trang web chia sẻ video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của Trung Quốc, nơi người dùng có thể gửi, xem và bình luận về video.
Trong lúc lướt Weibo, Cố Ngẫu bỗng nhiên nhìn thấy một bức ảnh trong bữa tiệc từ thiện của giới thượng lưu tối hôm qua, trùng hợp là cảnh tượng Giản Hoài Hiên véo mặt cô sau khi Cố Ngẫu hơi say cũng bị chụp lại.
Nhìn tiêu đề thì là… 《Tiệc từ thiện buổi tối, cùng đếm những đôi vợ chồng nhà giàu ân ái.》.
Khi nhìn đến bức ảnh của cô và Giản Hoài Hiên, phần chú thích có ghi rõ là vợ chồng sắp cưới, còn lấy chân của Giản Hoài Hiên ra để kéo fame, cái gì mà sau khi anh xảy ra tai nạn nhà gái vẫn không rời bỏ, cái gì mà giúp đỡ nhau trong khốn cảnh, bịa chuyện như thể bọn họ là người trong cuộc, khiến đương sự là Cố Ngẫu cũng suýt tin là thật.
Nhưng mà… Khi cô và Giản Hoài Hiên đứng chung một khung hình cũng đẹp đôi thật đấy.