Mùi nước khử trùng ở khoa nội trú rất nồng, Ôn Dụ bị Dư Dạng kéo ra khỏi phòng bệnh đi xuống dưới lầu. Cô nắm chặt tay Dư Dạng, dừng bước chân lại.

Dư Dạng quay đầu, vẻ mặt lạnh như băng khác hẳn lúc đầu.

Dường như anh rất không thích ở cùng một chỗ với Hứa Thanh Như.

Ôn Dụ nghĩ.

"Đợi một chút đi anh." Ôn Dụ lấy điện thoại ra nhìn thời gian: "Chúng ta không đi vào, đợi ở ngoài phòng phẫu thuật."

Sắc mặt Dư Dạng có hơi chuyển biến tốt, dẫn Ôn Dụ đi đến ngoài phòng phẫu thuật chờ trước.

Ca phẫu thuật của Dư Bất Trì vào lúc hai giờ chiều, ông ta nằm trên giường bệnh, mặc quần áo phẫu thuật được bác sĩ đẩy qua bên này. Ôn Dụ đã nhìn thấy từ xa, cô vỗ vỗ cánh tay Dư Dạng rồi kéo anh đi qua.

Bác sĩ và Dư Dạng có quen biết nên hai người nhìn nhau mỉm cười. Dư Bất Trì tưởng cô và Dư Dạng rời khỏi bệnh viện, thấy anh chưa đi nên cong môi cười. Ánh mắt nhìn anh không dời, giống như đang đợi anh nói một câu với bản thân mình, cho dù là một chữ cũng được.

Nhưng Dư Dạng không có.

Dư Dạng và Dư Lâm lần lượt đứng ở hai bên giường bệnh, đi theo chiếc giường đến phía trước. Đợi giây phút cửa phòng phẫu thuật mở ra kia, Dư Bất Trì bỗng nhiên nắm lấy tay Dư Dạng. Ông ta nhìn anh, yếu ớt nói: "Đồng ý lời của ba hôm đó."

Không đợi Dư Dạng đáp lại, Dư Bất Trì bị bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật. Cửa phòng đóng lại ầm một tiếng, ánh đèn màu đỏ bỗng chốc sáng lên.

Lời của Dư Bất Trì khiến Hứa Thanh Như sinh nghi, rối rắm một lát, bà ta đi đến chỗ Dư Dạng, dịu dàng nói lời nhỏ nhẹ hỏi: "Ba con nói cái gì với con vậy?"

Dư Dạng cười khẩy, đừng nói là mặt mà một câu cũng không muốn nhiều lời với Hứa Thanh Như.

Bầu không khí bỗng chốc ngưng lại, Ôn Dụ khụ khụ kéo góc áo Dư Dạng ở bên dưới, kéo anh ra phía sau rồi mở miệng giải vây thay anh: "Dì à phẫu thuật còn rất lâu, không bằng dì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Hứa Thanh Như không ngồi nổi, bà ta nhìn Dư Dạng chằm chằm, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Ôn Dụ ở bên cạnh nhìn thấy, vẫn luôn cảm thấy ánh mắt giữa bọn họ đều hận không thể khiến đối phương mãi mãi biến mất trước mắt mình. Nhưng ngẫm lại, con riêng mẹ kế không có tình cảm với nhau nên không thích cũng là bình thường, chỉ là... cô vẫn luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.

Một bác sĩ đi ra từ bên trong: "Người nhà ký tên."

Tâm tư Hứa Thanh Như hoàn toàn không đặt vào tờ giấy nguy hiểm, nhìn cũng không nhìn mà cầm bút ký tên.

Bốn người ngồi cạnh nhau, Dư Lâm nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm ánh đèn của phòng phẫu thuật. Dư Dạng ngồi ghế nhắm mắt lại, dựa vào tường, không nói lời nào cũng không có biểu cảm gì.

Ôn Dụ hiểu được cảm xúc phức tạp của anh lúc này, mặc dù lòng mang oán hận nhưng người nằm trên bàn phẫu thuật dù sao cũng là ba anh.

Chỉ là cô nhìn không hiểu cũng không nhìn thấu được Hứa Thanh Như.

Phẫu thuật tiến hành một tiếng, tiếng đẩy cửa bỗng nhiên vang lên, đợi Dư Lâm đứng dậy thì bên trong có một bác sĩ chạy ra không để ý tới bọn họ, sắc mặt lo lắng không biết đi đâu, cũng không biết muốn làm gì.

Chẳng qua bao lâu, lại có hai bác sĩ đi theo bác sĩ kia, không biết đẩy cái gì đi vào phòng phẫu thuật. Đợi bọn họ đi vào, cửa lại bị mở ra một lần nữa, một bác sĩ cầm tờ đơn đi ra: "Bệnh nhân xuất huyết quá nhiều, cần truyền máu khẩn cấp. Đây là giấy báo bệnh nguy kịch, người nhà vui lòng ký tên càng sớm càng tốt."

Sắc mặt Dư Lâm bỗng chốc ngưng lại, có chút run rẩy: "Có ý gì! Ba tôi làm sao vậy!"

Dư Dạng không nói hai lời đi qua nhận lấy tờ đơn trong tay Dư Dạng rồi đưa cho Hứa Thanh Như: "Bây giờ bà chậm một giây, ông ta nguy hiểm một giây."

Sắc mặt Hứa Thanh Như lo lắng ký tên. Bác sĩ lại cầm tờ giấy lại, không nói hai lời lại chạy vào phòng phẫu thuật, Dư Lâm sốt ruột xoay người hô: "Này, anh nói rõ có ý gì!"

"Ồn ào cái gì." Dư Dạng nhíu mày.

Hứa Thanh Như tìm được cơ hội vội nói: "Con trai lo lắng cho ba là chuyện đương nhiên, cậu không lo lắng cho ba cậu, còn không cho em trai mình lo lắng sao."

Dư Dạng xoay người ngồi trở lại, Ôn Dụ hắng giọng mở miệng: "Dì, Dư Dạng cũng là người ở trong phòng phẫu thuật và hỗ trợ ca mổ, tính ra anh ấy cũng là một bác sĩ. Anh ấy đã quen bình tĩnh, bây giờ tình hình của chú không tốt lắm, chúng ta chỉ có thể ký gửi hy vọng và các y bác sĩ, lo lắng cũng vô ích."

Hứa Thanh Như đen mặt, bà ta cũng không có ấn tượng tốt với Ôn Dụ: "Không phải người nhà cô, tất nhiên cô nói nhẹ nhàng rồi." Dứt lời, bà ta ngồi về chỗ cũ.

Dư Lâm không nói nữa, đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật, đầu lông mày một giây cũng không thả lỏng.

*

"Ý thức bệnh nhân bắt đầu không rõ, nhanh, tiến hành cấp cứu truyền máu!" Tình hình trong phòng phẫu thuật dần dần căng thẳng.

"Tiểu Dạng của chúng ta hai tuổi đã thông minh như vậy, sau này chắc chắn tha hồ phát huy tài năng."

"Ha ha ha đứa trẻ này giống anh."

Giọng của người phụ nữ khẽ cười vang lên: "Anh cẩn thận một chút, mau thả thằng bé xuống."

...

"Xin lỗi, A Tố, chúng ta ly hôn đi."

"Dư Bất Trì, anh cái lương tâm chó cắn, vì cái gọi là sự nghiệp mà cái nhà này cũng không cần sao, đứa nhỏ anh cũng không cần có phải không!"

...

"Tiểu Lâm, hôm nay chơi với anh trai có vui không? Tuần sau ba lén mang con đi gặp anh con được không?"

"Dạ, con thích anh trai, để anh trai cũng về nhà."

Giọng của người phụ nữ khác vang vọng bên tai, theo sau là tiếng đứa trẻ khóc và tiếng ly vỡ: "Hồi đó anh đồng ý với em thế nào, mãi mãi không đi gặp mẹ con bọn họ! Em nói cho anh biết, anh muốn đi thì đi nhưng muốn dẫn con em đi, không có khả năng!"

...

"Bảo tôi tha thứ cho ông, trừ phi ông ly hôn."

...

"Con là con một không có anh, nó chính là con trai của kẻ thứ ba."

Hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trong tâm trí Dư Bất Trì, cả một đời ông ta ích kỷ chỉ sống vì bản thân mình, lại không muốn người nhà thù hận mình.

Hồi nhỏ là người đầu tiên đi học, vì đi học đại học mà ông ta từ bỏ mối tình đầu. Lúc thăng tiến ở nơi làm việc lại lựa chọn kết hôn sinh con với người mình yêu, nhưng bị con gái của lão Đổng coi trọng, vì sự nghiệp mà lại vứt bỏ vợ con.

Ông ta vứt bỏ hết thảy tình cảm, nhưng lại không muốn để ba oán giận ông ta, lại muốn con trai yêu mến ông ta rồi lại khát vọng hai đứa con trai có thể giảng hoà, cố gắng hiếu thuận ở trước mặt ông ta.

Xin lỗi.

Ba không đợi được lời tha thứ của con...

"Tu——"

"Nhịp tim của bệnh nhân giảm xuống nhanh chóng, máu không dừng lại được!"

*

Bên ngoài phòng phẫu thuật im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, trong lòng Dư Dạng, Dư Lâm lộp bộp một chút, gần như là quay đầu lại cùng lúc.

Cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, ba vị bác sĩ âm u ra khỏi phòng bệnh, đằng sau cũng có không có giường bệnh theo ra. Ba người hơi cúi đầu với người nhà, bác sĩ mổ chính mở miệng: "Bệnh nhân xuất huyết nhiều, cấp cứu thất bại, xin nén bi thương."

Trong lúc yên tĩnh, chân Hứa Thanh Như mềm nhũn, Dư Lâm thuận thế đỡ bà ta, ánh mắt đỏ ửng, gào khóc với vào phòng phẫu thuật: "Ba!!"

Âm thanh của Dư Lâm vào lúc này phá lệ chói tai, truyền vào tai Dư Dạng trở nên sắc bén vô cùng, tiếng khóc của hai mẹ con theo đó vang lên. Anh nhìn vào phòng phẫu thuật chằm chằm, mãi đến khi bác sĩ mổ chính tiến lên vỗ vỗ cánh tay anh: "Xin lỗi, không thể cứu ba cậu quay về."

Dư Dạng đẩy bác sĩ mổ chính ra, im lặng đi vào phòng phẫu thuật. Bóng lưng anh khiến người ta có cảm giác chua xót không nói nên lời, Ôn Dụ yên lặng đi phía sau anh.

Anh nhìn Dư Bất Trì trên giường bệnh, nhìn ông ta không còn dáng vẻ không gì là không làm được kia, hôn mê mãi mãi vào giây phút này. Hai mẹ con Hứa Thanh Như đi theo vào, hai người ở bên cạnh Dư Bất Trì khóc không thành tiếng.

Ôn Dụ đi đến bên cạnh anh, mang theo an ủi nắm lấy cánh tay anh, giống như ông nội Dư qua đời năm đó, nói với anh: "Muốn khóc cứ khóc."

Dư Dạng từ đầu đến cuối nhìn Dư Bất Trì chằm chằm, người ngoài nhìn mặt anh thậm chí không nhìn thấy chút đau lòng nào, nhưng Ôn Dụ biết, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.

Đối chọi gay gắt và oán hận suốt bao năm khiến tình cảm của anh đối với Dư Bất Trì trở nên rất kỳ lạ. Trong lòng sẽ buồn nhưng đại não lại kiểm soát anh, khiến anh không tìm được lý do tại sao lại buồn, làm thế nào để phát tiết.

Anh xoay người đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Ôn Dụ nhìn bóng lưng anh cũng không đuổi theo.

Dư Lâm lau nước mắt, đi đến bên cạnh Ôn Dụ: "Cô không đuổi theo..."

Ôn Dụ lắc đầu: "Bây giờ có lẽ điều anh ấy cần là yên tĩnh một mình hơn." Người ngoài nói cái gì cũng vô ích, chỉ có trong lòng Dư Dạng nghĩ thông suốt mới thôi.

...

Gần tối, Ôn Dụ nhận được tin nhắn của Lương Diên, nói muốn đi ăn thịt nướng với Dư Dạng. Dư Dạng không nói một câu, cũng không ăn gì mà chỉ yên lặng uống rất nhiều rượu, anh ấy cản không được bèn bảo cô mau qua đó.

Ôn Dụ nhận được địa chỉ của Lương Diên rồi lái xe đi. Đợi cô đến nơi, nhìn Dư Dạng lúc này, trên bàn là các loại chai rượu. Lương Diên đoạt rượu trong tay anh, sau khi nhìn thấy cô giống như thấy cứu tinh, buông chai rượu trong tay anh ra mà vẫy tay với Ôn Dụ.

"Em gái Ôn, cậu ấy đây là sao thế. Lần trước bảo cậu ấy uống rượu thì miệng đầy lý do, bây giờ uống say bí tỉ như này, cản cũng không cản được."

Ôn Dụ nhíu mày, nhìn Dư Dạng thở dài: "Có lẽ trong lòng anh ấy rất phức tạp, không tìm thấy lời phát tiết nên mượn rượu giải sầu."

Lương Diên nói: "Có ý gì, cậu ấy xảy ra chuyện gì mà giải sầu?"

"Chú Dư phẫu thuật thất bại qua đời."

Lương Diên bỗng chốc im lặng, anh ấy đương nhiên biết mối quan hệ giữa Dư Dạng và Dư Bất Trì không hoà thuận, nhưng anh ấy không biết chuyện gì trong đó, lại thở dài: "Vậy tớ khiêng cậu ấy lên xe giúp cậu."

"Được."

Ôn Dụ chở Dư Dạng uống say về nhà, dọc đường thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh một cái. Dư Dạng sau khi uống say không hề có chút âm thanh nào, tựa vào xe híp mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, không điên cuồng cũng không khóc lóc ầm ĩ.

Không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy anh uống say, bởi vì có kinh nghiệm từ lần trước nên cô kéo cửa xe ra, cho rằng anh có thể nghe hiểu bèn nói với anh: "Tự anh có thể xuống xe chứ."

Nhưng sau khi gọi một tiếng phát hiện anh làm thinh, ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng Ôn Dụ bắt đầu có hơi hoài nghi, chỉ là không suy nghĩ nhiều, cô khom lưng kéo cánh tay anh.

Kéo hai lần, Dư Dạng cảm nhận được sức lực của cô, lúc này mới quay đầu lại nhìn cô rất lâu. Đợi nhìn rõ diện mạo của cô bỗng nhiên dùng sức ôm chặt cô vào lòng, động tác liên tiếp không để cho Ôn Dụ có cơ hội đáp trả.

Cô ngồi xổm ở trong xe bị anh ôm vào lòng. Ôn Dụ có thể cảm nhận được sau khi anh biết là ai, cánh tay càng thu chặt hơn. Lúc này anh rất giống bạn nhỏ ở nhà trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích, sợ bị người khác cướp mất nên ôm chặt vào lòng, làm thế nào cũng không buông tay.

Ôn Dụ bị anh ôm chặt có hơi không thoải mái: "Dư Dạng, anh buông em ra một chút, em sắp bị anh ghì chết rồi."

Cổ tay anh hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn không buông cô ra.

Ôn Dụ muốn nhúc nhích người, chợt nghe thấy anh nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai cô: "Đừng, đừng bỏ anh..."

Cô không dám cử động nữa.

Tất cả những thứ mà Dư Dạng quý trọng hơn hai mươi năm nay đều rời bỏ anh. Ba mẹ ly hôn từ khi anh còn nhỏ, vốn tưởng rằng mẹ chỉ tức giận mà bỏ anh đi, nhưng không ngờ đó chỉ là ảo tưởng mà anh không chịu buông bỏ.

Ký thác vào ông nội như nguồn sống duy nhất, nhưng lại không ngăn cản được sinh lão bệnh tử, vẫn phải xa cách mãi mãi với ông nội.

Người bố dù cho anh mãi luôn oán hận, giờ đây cũng buông tay nhân gian, khiến anh ngay cả oán ngay cả hận cũng không tìm thấy người.

Ôn Dụ cũng đáp lại ôm lấy anh, lòng bàn tay vỗ về lưng anh: "Em sẽ không, đừng sợ, em mãi mãi ở bên cạnh anh."

"Em sẽ trở thành người mãi mãi không rời bỏ anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play