Ôn Dụ không thể vứt con sâu rượu ở bên ngoài cửa được, cũng may Dư Dạng uống rượu nhưng lại nghe lời. Cô lấy tấm thảm lông trong phòng ngủ ra ném lên sofa cho anh, từ đầu đến cuối không nói với anh một câu nào, Dư Dạng rất tự giác cầm thảm lông nằm trên sofa nhắm mắt lại.

Được rồi.

Ôn Dụ tắt đèn ở phòng khách, trở về phòng ngủ tắm rồi đi ngủ.

Đợi trong phòng vệ sinh của phòng ngủ vang lên tiếng nước, Dư Dạng mới từ từ mở mắt ra. Anh nằm trở mình, xoay người nhìn cánh cửa phòng ngủ chằm chằm, cảm xúc không rõ chợt loé lên trong mắt, lúc tỉnh táo ngay cả ánh mắt của Ôn Dụ anh cũng không đoán được. Anh hận không thể mỗi ngày đều say, ít nhất cô còn có thể thương xót anh.

Trước khi trở về anh đã chuẩn bị mọi thứ xong từ lâu, những khó khăn này đối với anh mà nói chẳng là gì cả.

Chỉ là nhiều năm không gặp, hình như cô lại gầy rồi.

Hôm sau, Ôn Dụ mở mắt ra đã nghe thấy âm thanh của máy hút mùi vang lên từ trong phòng bếp, cô còn tưởng mình đang nằm mơ, trở mình mới ý thức được hình như Dư Dạng đang ở trong nhà cô làm cô sợ tới mức ngay cả sức lực ngủ nướng cũng không có, cô gần như nhảy xuống từ trên giường.

Cô mặc đồ ngủ, mái tóc xoã tung rơi trên vai, chỉ rửa mặt đơn giản rồi ra khỏi phòng ngủ. Lúc này Dư Dạng đang bận rộn trong phòng bếp, cô sững sờ một lát, Dư Dạng cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng mình bèn quay đầu lại nhìn.

"Dậy rồi? Tối qua anh có xã giao uống hơi nhiều, cảm ơn em đã thu nhận anh."

Ôn Dụ đứng ở phòng khách, chỉ chỉ vào cái thìa trong tay anh, lúc này im lặng còn hơn có tiếng.

Dư Dạng giải thích: "Đây là thù lao cảm ơn."

Ôn Dụ "à" một tiếng, tiện tay cột mái tóc lên, tuỳ ý búi củ tỏi ở trên đầu. Bình thường cô mặc vest đi giày da ở bên ngoài, mặc đồ khá công sở. Về nhà cô quen thả lỏng bản thân, cho dù Dư Dạng ở đây cô cũng không định thay quần áo.

Đối với cô mà nói, thay hay không thay cũng như nhau, Dư Dạng sẽ không để ý đến mình mặc cái gì.

Không bao lâu, Dư Dạng bưng bữa sáng đã làm xong ra, bữa cơm này trông không tệ.

Dư Dạng múc cho cô một chén hoành thánh, đặt trước mặt cô, cô nhíu mày, trong lòng nghĩ: Ước gì mình không mua hoành thánh đông lạnh.

"Nếm thử tay nghề của anh xem."

Ôn Dụ nhìn hoành thánh trong chén, không thể tin được mà nhìn anh, theo đó cúi đầu im lặng ăn hoành thánh. Hoành thánh Dư Dạng gói ăn còn ngon hơn nhiều so với hoành thánh đông lạnh mua trong siêu thị.

Dư Dạng nhìn cô, mong chờ câu trả lời của cô nhưng mãi không nghe thấy đánh giá, anh hỏi: "Mùi vị được không?"

"Ừm." Ôn Dụ trả lời một câu rất đúng trọng tâm: "Tàm tạm."

Bữa ăn này có thể nói là bữa sáng ngon nhất mà cô từng ăn trong mấy năm trở lại đây.

Cô vẫn luôn không biết nấu ăn, nhưng cô thấy dáng vẻ của Dư Dạng hình như cũng không biết nấu ăn, thuận miệng hỏi: "Cậu vậy mà lại biết nấu ăn."

Đây là Ôn Dụ chủ động nói chuyện với anh, anh cong khoé môi: "Đây không phải sợ vợ tương lai của anh không biết nấu ăn sao."

"Phụt —— khụ khụ." Ôn Dụ ăn miếng hoành thánh suýt chút nữa bị sặc, Dư Dạng vội vàng rút mấy tờ khăn giấy đưa đến trước mặt cô, cô nhận lấy lau miệng.

Ăn sáng xong, Dư Dạng nhìn thời gian. Anh cũng giành lấy việc rửa chén đũa, thẳng thắn nói hành tung của mình với ôn Dụ: "Anh phải về phòng thí nghiệm, buổi tối gặp."

"Ồ." Ôn Dụ quay phắt đầu lại: "Cái gì buổi tối?"

Dư Dạng nhìn thấy đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc, anh cảm thấy lúc này trong lòng cô đang tìm cách đuổi mình ra ngoài, anh cười nói: "Không phải ý này, anh quên nói, căn hộ đối diện là nhà anh."

Ôn Dụ: "......."

Ôn Dụ: "Vậy tối qua cậu đứng ở trước cửa nhà sao không nói?"

Dư Dạng oan ức nói: "Vốn dĩ muốn đi về nhưng không đành lòng phá sự nhiệt tình của hàng xóm, xem như thúc đẩy tình cảm láng giềng đi."

Ôn Dụ bị anh làm cho tức, đi đến kéo cửa ra, chỉ ra bên ngoài nói: "Cậu đi đi."

Sau khi Dư Dạng rời đi, Ôn Dụ tức giận nằm trên sofa, vừa nghĩ đến Dư Dạng nằm ở đây cả đêm, cô bỗng chốc ngồi dậy, đấm hai cái lên gối ôm, miệng lẩm bẩm: "Cái người này từ khi nào mà xấu xa như vậy."

Vốn dĩ Ôn Dụ không định ra ngoài nhưng nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Nam Vũ trở về từ chuyến lưu diễn bên ngoài, trong lời nói của cô ấy có vẻ rất lo lắng nên Ôn Dụ trang điểm đơn giản rời cầm điện thoại ra ngoài.

Lớp 12 năm ấy Lâm Nam Vũ lựa chọn thi nghệ thuật, lấy thành tích đứng đầu thi nghệ thuật năm đó thi vào Học viện Điện ảnh. Bây giờ là ca sĩ thế hệ mới quyền lực nên tổ chức mấy chuyến lưu diễn.

Lâm Nam Vũ không dám tuỳ tiện ra ngoài, Ôn Dụ căn cứ theo địa chỉ đi tìm căn hộ của cô ấy ở, trợ lý cá nhân của cô ấy đã gặp Ôn Dụ mấy lần, cũng đều quen thuộc lẫn nhau. Cô phát hiện hôm nay tâm trạng của trợ lý nhỏ giảm xuống rất nhiều, không có dáng vẻ hoạt bát như trước kia, Ôn Dụ có hơi buồn bực, đi theo cô ấy lên lầu.

Mở cửa ra đã thấy Lâm Nam Vũ ngồi trên sofa, người đại diện mặt ủ mày chau đang trao đổi chuyện với đoàn đội. Thấy Ôn Dụ tới, người đại diện vội vàng buông đồ trong tay xuống, đi qua đón cô.

"Luật sư Ôn, trông mong cô đến." Người đại diện đi qua nắm tay Ôn Dụ.

Lâm Nam Vũ nghe thấy Ôn Dụ đến bèn đứng dậy nói: "Cậu đến rồi."

Ôn Dụ gật gật đầu, thấy vẻ mặt cô ấy đầy tâm sự thì chuyển ánh mắt về phía người đại diện, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người đại diện thở dài: "Nam Vũ đang ồn ào huỷ hợp đồng với công ty, bên chúng tôi không có luật sư thích hợp, có lẽ phải làm phiền luật sư Ôn một chút."

Nhiều năm trôi qua nhưng tính tình của Lâm Nam Vũ vẫn như trước: "Hồi đó lúc ký hợp đồng đã nói rất rõ ràng, tớ chỉ làm sân khấu, là bọn họ vi phạm hợp đồng trước, tớ không đồng ý, tại sao lại bắt tớ bồi thường."

"Hợp đồng trước kia của các cậu có ở đây không, để mình nhìn xem trước."

Người đại diện tìm hợp đồng giao cho Ôn Dụ, sau khi cô xem xong trên mặt có hơi không bình tĩnh. Thời điểm Lâm Nam Vũ ký hợp đồng vẫn còn nhỏ, mới bước ra xã hội, mà trong hợp đồng này viết rất không rõ ràng, thậm chí có những điều lệ mơ hồ không rõ, rất dễ luồn lách phát luật.

"Hợp đồng này có vấn đề gì không?" Lâm Nam Vũ hỏi.

Ôn Dụ thở dài, cô tìm cái gì đó đựng hợp đồng, nói: "Có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, mình muốn mang về xem kỹ."

Người đại diện nói: "Được được được."

Tâm trạng Lâm Nam Vũ vô cùng tệ, bị người đại diện nhìn chằm chằm khiến cô ấy hít một hơi thôi cũng cảm thấy mệt chết đi được. Bây giờ chỗ dựa duy nhất của cô ấy lúc này chỉ có mỗi Ôn Dụ, cô ấy kéo cánh tay Ôn Dụ nói: "Tớ có thể đến nhà cậu ở được không?"

Người đại diện một mực từ chối: "Không được."

Người đại diện nói: "Em bây giờ thân mình còn lo chưa xong, đừng rước thêm phiền phức cho luật sư Ôn. Lỡ như cô ấy là mục tiêu của paparazzi, rất dễ dàng gây ra rắc rối cho cuộc sống của luật sư Ôn."

Lâm Nam Vũ và người đại diện giằng co một lúc, cuối cùng chỉ cho phép trợ lý nhỏ đi cùng bọn họ đến quán bar do mình đầu tư uống rượu.

Một trong những nhà đầu tư của quán bar này cũng có một chút quan hệ với Ôn Dụ.

Các cô đi vào phòng bao VIP trên tầng 2, từ ban công nhỏ nhìn ra tình hình ở tầng 1. Lâm Nam Vũ lấy hết rượu cất trữ ra, cô ấy biết Ôn Dụ không thích uống rượu, vì vậy rót đầy ly cho mình.

"Cậu đừng uống nhiều như vậy, lỡ như bị chụp lại lên hotsearch."

Lâm Nam Vũ nói chuyện luôn luôn không kiêng nể gì ở trước mặt cô: "Tớ uống rượu lại không làm chuyện gì sai, tớ không sợ."

Nói là nói như vậy, chẳng qua những nhân vật quần chúng như bọn họ, ở trong mắt antifan cho dù bạn có uống nước miếng cũng có thể chửi bạn cả một ngày.

Chỉ một lát, sân khấu dưới tầng 1 có một người đàn ông tuấn tú, mặc tây trang trắng cầm đàn guitar, người đàn ông ngồi lên cái ghế kê chân cao đằng sau micro, đầu ngón tay di chuyển trên dây đàn guitar, phát ra âm thanh trong trẻo.

Ôn Dụ nhìn anh ta, trên mặt trong lòng không hề gợn sóng, chỉ là Lâm Nam Vũ có hơi tò mò mà nhìn vẻ mặt cô, khụ một tiếng, hất cằm chỉ người đàn ông đàn guitar hát.

"Nhìn thấy Lâm Tễ Minh cậu không hề có phản ứng nào sao?"

Ôn Dụ không để tâm nói: "Nhìn thấy bạn trai cũ mình nên có phản ứng gì?"

"Tớ nói này, sao cậu nhắc đến bạn trai cũ giống như nhắc đến một người xa lạ không quen vậy, Lâm Tễ Minh còn rất đẹp trai không phải sao?"

"Cậu vẫn nên uống rượu đi."

Thật sự không có gì lạ khi Ôn Dụ không có phản ứng gì khi nhìn thấy Lâm Tễ Minh, mà là cô thật sự không biết mình nên có loại cảm xúc tột cùng nào.

Hồi đó cô vẫn còn đang học Đại học B, sinh nhật Lâm Nam Vũ hẹn cô đến đây uống rượu chúc mừng. Từ ngày đó trở đi, Lâm Tễ Minh bắt đầu theo đuổi cô. Lúc đó cô thật sự không định yêu đương, bị Lâm Tễ Minh theo đuổi gần nửa năm, ngay cả bạn cùng phòng cũng nhìn không được nữa, trong nhóm người tác hợp, gán ghép cô đồng ý.

Nhưng cho dù cô yêu đường vẫn không thay đổi thói quen của mình, vẫn cần cù chăm chỉ học, bận rộn với việc học, ngay cả gặp mặt với Lâm Tễ Minh ăn cơm cũng rất ít, mối quan hệ giữa hai người không thể nào so sánh với tình yêu.

Có lẽ là chê cô quá im lặng nên mối quan hệ tình yêu trên danh nghĩa của bọn họ chỉ kiên trì đến một tháng, Lâm Tễ Minh liền đề nghị chia tay.

Cô đồng ý không chút do dự.

Thực sự mà nói giữa bọn họ có mối quan hệ yêu ghét kinh thiên động địa gì đó là thật sự không có.

Lâm Nam Vũ lắc lắc đầu, nhìn Lâm Tễ Minh ở bên dưới nói: "Đáng tiếc."

Ôn Dụ: ".........."

Lâm Nam Vũ bỗng nhiên mở miệng: "Ôn Dụ, có phải cậu vẫn mãi không buông bỏ được Dư Dạng không?"

Ôn Dụ rủ mắt, che giấu vẻ mặt ngay cả bản thân cũng chưa nhận ra, cô mím môi cười: "Đã nhiều năm trôi qua rồi."

"Đã nhiều năm rồi cũng không thấy cậu yêu đương."

"Việc trong văn phòng rất nhiều, tớ bận không hết, hơn nữa cũng không gặp được người thích hợp không phải sao." Lời này của Ôn Dụ không biết là đang giải thích cho Lâm Nam Vũ hay là đang giải thích cho bản thân.

Lâm Nam Vũ lắc rượu trong ly rồi uống một hơi cạn sạch: "Có phải hay không thì bản thân cậu rõ. Nhưng mà Ôn Dụ, nếu cậu ấy vẫn mãi không quay về, chẳng lẽ cả đời này cậu không chấp nhận người khác sao?"

"Đã nói không phải."

Lâm Nam Vũ uống có hơi nhiều, Ôn Dụ lo lắng sợ có người chụp ảnh bèn bảo trợ lý nhỏ lái xe trực tiếp đưa Lâm Nam Vũ về, còn mình lại gọi xe taxi đi. Trợ lý nhỏ dẫn Lâm Nam Vũ rời đi, Lâm Tễ Minh trong quán bar cũng đi ra ngay sau đó.

"Ôn Dụ, trời có hơi tối rồi, anh đưa em về nhé." Lâm Tễ Minh nói.

Ôn Dụ nói: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu."

Lâm Tễ Minh thản nhiên cười, trong lời nói lại hết sức ga lăng: "Vứt bỏ không nói đoạn kia của chúng ta, em là bạn của Nam Vũ, đương nhiên cũng là bạn của anh. Một cô gái nhỏ như em gọi xe không an toàn, đúng lúc anh cũng muốn ra ngoài một chuyến, đưa em về chỉ là thuận tiện, đi thôi."

Anh ta nói như vậy, nếu Ôn Dụ từ chối thì có vẻ cô tính toán chi li, chỉ đơn giản là cô cũng không cảm thấy bản thân và Lâm Tễ Minh có cái gì không thể hoà hợp nên đồng ý.

Trên đường Lâm Tễ Minh đưa cô quay về căn hộ, thỉnh thoảng nói vài câu râu ria, khiến cho Ôn Dụ không thể không trả lời. Anh ta lái xe vào, đưa Ôn Dụ đến dưới lầu.

Ôn Dụ vừa mới đóng cửa xe, Lâm Tễ Minh xuống khỏi ghế lái. Anh ta chống xe như muốn nói gì đó, chỉ là anh ta chưa kịp mở miệng thì giọng nói khác phía sau Ôn Dụ vang lên trước: "Ôn Dụ, sao về muộn vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play