Tiêu Tê hưởng thụ cảm giác người khác vì sợ mình mà hoảng hốt không thôi, hắn ngủ đông trong đêm tối càng lâu càng khiến cho đối phương chìm sâu vào sợ hãi.

Đống đồ đạc chất trước cổng sắt vẫn y nguyên, dấu chân trên mặt đất hỗn loạn nhưng không có vết tích đánh nhau, dây da trên cổ ba con zombie không có ai điều khiến nên lúc này chúng đang đi lung lung không mục đích ở gần đó, mọi thứ đều chỉ ra rằng Tây Tư Diên phát hiện có dị thường nên tự chủ động rời đi.

Điều này giúp cho tâm tình táo bạo của Tiêu Tê tạm thời bình tĩnh lại, có thể thành thạo mà suy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào, hẵn rũ mắt lợi dụng những tiếng hít thở bên tai phán đoán phương hướng của những kẻ còn lại.

Zombie sẽ không thở dốc, chúng gần như đã bị virus khống chế biến thành đồ bỏ, sau khi tế bào toàn thân bị biến dị, protein, máu đều đã bị phá hủy gần như không còn, các bộ phận trong cơ thể và cơ thịt cũng thoái hóa, chúng chỉ còn sót lại bản năng và nhu cầu cắn nuốt máu thịt của người sống để bồi bổ cho bản thân mình.

Trên cơ thể zombie không thể tìm ra bất kì đặc điểm nào của sự sống nữa, không có nhiệt độ cơ thể, không còn tiếng tim đập, chúng chỉ là một cái xác biết đi, cơ thể chúng tồn tại như một ống nuôi cấy virus với mục đích duy nhất là tiếp tục đồng hóa những nhân loại khác.

Tiêu Tê cẩm nhận được sự tồn tại của bốn người, khoảng cách của một trong số đó gần như đã đạt đến cực hạn trong cảm giác của hắn, chiếm chỗ cao, hô hấp nhẹ nhàng tựa như một tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp chờ thời cơ ra đòn.

Ba người khác tụ chung một chỗ trốn sau tường gạch, sự nhẫn nại của người phụ nữ là kém cỏi nhất, sau khi giằng co năm phút ả tự cho là cẩn thận dùng giọng gió ậm ừ một tiếng, thúc giục: "Chú...?"

Người được gọi không trả lời, thế nhưng kẻ thứ ba cũng không nhẫn nại là bao lên tiếng theo sau người phụ nữ: "Đến cùng còn phải chờ bao lâu nữa? Đi ra ngoài liều mạng với chúng!"

"Liều cái gì mà liều." Lão già tức giận đến nghiến răng, "Địch không động ta không động!"

Gã đàn ông bị quát cho một trận trong lòng tràn đầy phẫn uất: "Trước trốn một đứa làm chân của tôi bị thương, một đứa khác thì ở đâu chẳng biết, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như kẻ ngu thế à?"

"Bọn chúng nhất định phải tới." Lão già nói một cách chắc nịch, sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà thảnh thơi chờ đợi, một nam một nữ còn lại tuy trong lòng không tình nguyện cũng chỉ đành củng cố tinh thần ngồi đợi trong bóng đêm.

Nhưng thực tế Tiêu Tê chẳng những động mà biên độ dao động còn hơi lớn, sau khi hắn xác định phương hướng của ba kẻ sống trong căn nhà kia xong thì trực tiếp chạy đến phương hướng người cuối cùng đang ẩn nấp, đế giày của hắn như chưa từng chạm đất không một tiếng động xuất hiện khiến cho Tây Tư Diên vẫn luôn giữ yên lặng, bị ba kẻ kia bao vây vẫn có thể đưa ra phán đoán chính xác, thành công chạy trốn tiện thể giết ngược lại suýt chút nữa sợ đến hét lên.

Tây Tư Diên nhận ra nếu người tới có ác ý với mình thì anh đã sớm chết không biết bao nhiêu lần, trong phút chốc anh thấy vô cùng may mắn khi người này là Tiêu Tê.

Đối với Tiêu Tê ánh sáng cũng không mấy quan trọng, trong bóng tối hắn vẫn có thể tinh tường thấy rõ mí mắt của Tây Tư Diên rung động thế nào trước trò đùa dai của mình, cả dáng vẻ vừa thở hổn hển vừa cố tỏ ra bình tĩnh của anh.

"Tôi còn tưởng em bị chúng bắt rồi chứ." Tiêu Tê đặt áo khoác vào trong lòng Tây Tư Diên, "Trứng chim."

"Tôi nào có vô dụng như vậy." Tây Tư Diên nhận lấy đồ đối phương nhét vào tay mình theo bản năng, ngay sau đó nghi ngờ nói: "Tôi cầm? Vậy làm sao..."

"Không cần em ra tay, đi theo là được." Tiêu Tê cũng không dông dài với anh nữa, trực tiếp vọt ra khỏi nơi ẩn nấp, tư thế hiên ngang cứ như một vị lãnh đạo đi kiểm tra, theo phía sau là vệ sĩ không tình nguyện giúp hắn xách tài liệu.

Hắn nhìn chằm chằm vào ba người trốn sau bức tường thấp như không có gì rồi trực tiếp nhảy xuống con dốc nhặt đèn pin lên, sau đó hắn móc ra một đoạn thép dài bằng ngón trỏ không biết giấu chỗ nào rồi uốn cong phần đầu, khóa chỗ này còn dễ mở hơn khóa chống trộm của tư lệnh Tiền lúc trước không biết bao nhiêu lần, Tây Tư Diên chỉ thấy Tiêu Tê như cầm chìa khóa trong tay rồi đâm vào, sau đó cứ như vậy mà mở cổng ra.

Mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt khiến hai người gần như không thể thở nổi, ngay cả Tây Tư Diên cũng nhịn không được mà lùi lại hai bước, cổ họng ngưa ngứa nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống tiếng ho khan, Tiêu Tê nhanh tay phẩy tan đi đám bụi mù lơ lửng xung quanh, chùm tia sáng chiếu đến đâu cũng có thể thấy một đống bụi mù bay tán loạn, hai người chậm rãi chờ cho bụi bặm lắng xuống rồi mới lững thững vào trong kho hàng.

Tây Tư Diên cảnh giác bước đi chậm chạp, Tiêu Tê cười kéo ống tay áo của anh thúc giục mau đi vào, "Cái lũ ngu ngốc này." Hắn khẽ nói, "Muốn chờ lúc chúng ta khuân đồ ra mới đánh để trở tay không kịp."

Dị năng thính giác tiến hóa lần hai... Tây Tư Diên ngay cả bất ngờ cũng không có, tiến hóa ngũ giác nghe qua vẫn còn trong phạm vi dễ dàng chấp nhận hơn mấy cái suy luận kiểu như đeo ngọc có chứa không gian, lật tay một cái là phóng ra sấm sét hay đóng băng, dịch chuyển tức thời, cách không lấy vật của Khỉ Ốm.

Anh lại nhớ tới cái vẻ đắc ý của Sở Tử Vũ, cũng là người có dị năng thính giác tiến hóa lần hai, lại nhớ tới ĐInh Nhất Kiệt từng nói dòng máu của người tiến hóa lần hai quý giá thế nào, gấp mười lần người miễn dịch, một loạt suy nghĩ trong đầu cuối cùng chỉ hóa thành một câu, "Tiêu Tê, thức ăn sau này của anh có chỗ dựa rồi."

"???" Tiêu Tê nheo mắt lại ý bảo Tây Tư Diên đừng nói nữa, "Trực giác nói cho tôi biết mấy cái vớ vẩn em định nói sau đấy không phải thứ tốt lành gì."

Bên trong nhà xưởng để lâu không người đã tích một tầng bụi dày, miễn cưỡng tính là ngăn nắp sạch sẽ, nguyên liệu làm pháo hoa được phân loại sắp xếp theo tên loại, công cụ cũng được rửa sạch xếp ngăn nắp trên bàn làm việc, nhưng cái mùi tanh tưởi cứ quanh quẩn không thể nào tản đi. Vẻ mặt Tiêu Tê như thể chỉ muốn chặt luôn cái mũi của mình xuống, hắn kéo áo lên che mũi lại, Tây Tư Diên thì cầm áo khoác của Tiêu Tê che mặt, mùi hương quen thuộc của người bên cạnh át đi mùi hôi, dần dà biến thành một thứ mùi vừa thơm vừa khăm khẳm càng thốn hơn.

Mùi hôi hám chủ yếu bốc ra từ hai căn phòng, một phòng Tiêu Tê vừa mới mở cửa đã không khỏe quay ra, "Đừng vào, WC... Hoặc là một căn phòng được dùng làm WC hết công suất sau tận thế."

"Nếu như đấy trùng hợp là kho thành phẩm thì sao?" Tây Tư Diên buồn cười hỏi, Tiêu Tê bĩu môi, "Vậy để ba người Cẩu Thiên tới."

Tây Tư Diên đi tới trước cửa phòng thứ hai hơi dừng lại để nghe ngóng, bên trong phòng lác đác truyền ra tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau cửa phòng đã bị đụng cho rung bần bật, khoảng chừng ba bốn con zombie dán chặt lên cửa tru lên, anh giữ chặt tay nắm cửa bên dưới rồi xoay chìa khóa còn cắm trong ổ khóa cửa lại.

Lúc này Tiêu Tê huýt một tiếng sáo ngắn ngủi, ngoắc ngoắc ngón út ra hiệu với Tây Tư Diên, nhìn thì có vẻ như đã tìm được chỗ để đồ. Quả nhiên hắn đang đứng trước đủ loại pháo hoa được chất thành đống, rất nhiều pháo hoa đã được đóng gói cẩn thận bên trên còn dán băng dính màu đỏ vui mừng.

Tiêu Tê khom lưng kiểm tra xem pháo hoa còn nguyên vẹn hay không, nơi này hiển nhiên càng thêm khô ráo mát mẻ hơn trong chợ vì bốn vách tường đều đã bị bịt kín, hai gian phòng muốn đi chuyển kiếp kia hiển nhiên chưa ô nhiễm đến chỗ này.

"Cầm bao nhiêu?" Tây Tư Diên đột nhiên ý thức được vấn đề này, "Mười phút là đủ!... Vậy hai thùng?" Tiêu Tê nói xong khom lưng nhặt lên một hộp một hộp pháo bị rơi bên ngoài, "Lúc còn bé tôi rất thích loại này, mỗi lần tết đến thấy người khác chơi là phải nhìn chằm chằm, có một lần đứa bé kia vừa đi vừa đốt chơi tôi còn chạy theo nó hai dặm đường."

Tây Tư Diên tiến lên trước, thấy hắn vì sợ hành động bất tiện nên chỉ dám nhét hai hộp vào trong túi quần đành giúp đỡ lấy nguyên một thùng thả vào trong ngực, "Thích thì lấy thêm chút nữa."

Hành động này của anh khiến Tiêu Tê bỗng nhiên cười rộ lên, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết, hắn cọ cọ lên vai Tây Tư Diên, mềm mại nói: "Tư Diên, em tốt quá."

Tây Tư Diên không giải thích được lườm liếc hắn một cái, "Tốt chỗ nào?"

"Ừ thì... Em cũng không trách tôi quấy rối." Tiêu Tê nêu ví dụ, "Nếu là người khác nhất định đã trách tôi, không được mang theo mấy thứ đồ vô dụng này."

"... Ừ... Đối với việc này tôi có hai câu trả lời, anh chọn cái nào?" Tây Tư Diên dựng thẳng ngón trỏ và ngón giữa cho Tiêu Tê tùy ý chọn, Tiêu Tê dùng ngón tay của mình chọt chọt tay anh, còn cố ý mập mờ dừng lại một giây.

"Lâm Hổ chưa từng thấy." Tây Tư Diên mặt không đổi sắc nói: "Còn có thể để nó mang cho bạn gái nhỏ chơi cùng."

"... Còn có bạn gái nhỏ?"

"Biết đâu tặng xong thì có."

Tiêu Tê hừ một tiếng, "Tôi chọn sai rồi à?"

"Không, đây là lời nói thật." Tây Tư Diên cười với hắn, "Tôi cũng có thể nói dối cho anh nghe."

Anh ngước mắt, nghiêm túc đối diện với ánh mắt của Tiêu Tê, đôi mắt xanh lục trong đêm đen sâu thẳm như phỉ thúy câu hồn đoạt phách, "Thứ anh thích sao có thể vô dụng được?"

"..."

Tiêu Tê đang lảm nhảm bỗng nhiên không nói gì, hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt của Tây Tư Diên, sau một lát mới tránh ánh mắt khoa trương nói, "Học ở đâu mấy cái lời linh tinh đó, cảm tình vừa dâng lên của tôi cũng tắt ngúm rồi đây này."

Tây Tư Diên làm bộ thất vọng thở dài, "Không có thiên phú về mặt này."

"Đứng đắn lên, xem mang cái gì đi đi." Tiêu Tê quay lưng lại, hai tay chống nạnh nhìn về mấy thùng pháo hoa trên mặt đất, lại cảm thấy tư thế này khó chịu nên đổi thành khoanh tay, khoanh tay không thoải mái lại vắt chéo hai tay ra sau lưng.

Tây Tư Diên cứ lẳng lặng nhìn Tiêu Tê làm mình làm mẩy, chờ hắn bình tĩnh lại rồi sẽ không nói mấy lời linh tinh để hắn nghiêm túc một chút, lúc này anh mới đưa ra kiến nghị: "Tôi thấy mang đi càng nhiều càng tốt, trọng lượng cũng không nặng nhưng cồng kềnh không tiện mang theo."

"Không sao, có người giúp chúng ta mang đi."

"Hử? Xe không lái vào đây được." Cái việc như trét máu zombie lên người làm càng ít càng tốt, lần này bọn họ cũng không có quần áo để thay đâu, đến lúc đó lại còn trúng thưởng thêm một cái xe không rửa sạch được, không thì cũng chẳng khác gì những kẻ trong căn nhà kia dắt zombie qua lại, chỉ có thể quy về hạ sách, nhưng vẫn lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Lái xe làm gì, không phải bên ngoài vẫn còn năm người sống đó ư?"

"Ý của anh là..." Ban đầu Tây Tư Diên còn hứng thú với kế hoạch Tiêu Tê chuẩn bị lợi dụng những kẻ đuổi giết họ để vận chuyển pháo hoa nhưng còn chưa kịp cảm thán suy nghĩ kì lạ của hắn anh bỗng nhận ra không đúng, "Năm? Không phải chỉ còn ba à?"

"Người của chúng ta nữa." Tiêu Tê quay mặt ra cửa, "Khỉ Ốm và Cẩu Thiên cũng đuổi tới rồi." Hắn khép hai mắt nghe ngóng một hồi, "Hình như đang đánh nhau."

Tây Tư Diên không ngờ vẫn có người có thể đuổi theo con đường phức tạp cảu họ đến tận nơi này, nhưng nghĩ đến thân phận trong lực lực đặc biệt trước đây của Tiêu Tê và Tuân Thiên lại cảm thấy không có gì đáng để ngạc nhiên, anh nhìn trái nhìn phải muốn tìm một nơi sạch sẽ đặt áo xuống lại bị Tiêu Tê kéo, "Làm gì đấy, không phải đưa em cầm để sớm đi nấu cơm à, đừng ra tay."

Tây Tư Diên nghi ngờ nhíu mày, lúc trước anh cho rằng Tiêu Tê chuẩn bị dùng dị năng nhanh chóng giết chết ba người bên ngoài nhưng Khỉ Ốm và Tuân Thiên đến khiến hắn muốn che giấu thực lực bản thân, kết quả Tiêu Tê lại đắc ý khom lưng tiếp tục chọn pháo hoa, "Để Tuân Thiên đánh một lúc là được, không chết được đâu."

"..."

Tinh thần đồng đội plastic lúc này biểu hiện rất rõ bởi tên cặn bã Tiêu, mười phút sau cửa sắt bị mở ra lần nữa, Khỉ Ốm loạng choạng cầm đèn pin chui vào, trên quần áo của gã dính vết máu loang lổ và vài miếng thịt, trên má trái còn sưng tím một mảng lớn, sưng to đến mức mắt cũng hơi không mở ra được, Tuân Thiên cũng theo vào rồi ném cọng dây mỏng dùng để mở khóa trong tay xuống.

Hiển nhiên anh ta ổn hơn Khỉ Ốm một chút, nhưng vẫn bất mãn lẩm bẩm: "Quả không hổ là cao thủ chốn dân gian, đấm một phát lên vai tôi mà đau điếng người."

"Cao thủ gì, cùng lắm chỉ là một lão già đánh Thái Cực Quyền giỏi một chút mà thôi."

"Mặt đau không? Không có tôi thì cậu đã bị đấm văng cả não rồi."

"Đau!!! Đại thần tôi muốn học võ công." Khỉ Ốm vừa tủi thân xong thì thấy bên trong có ánh sáng, mở rộng cửa thì thấy Tiêu Tê đứng trước cửa cầm hai hộp giấy còn Tây Tư Diên lại càng rảnh rỗi hơn, ôm một bộ quần áo đang dùng đèn pin soi đọc bản thuyết minh của một mẫu pháo mới, gã gào lên một tiếng, "Sith ông có còn là con người nữa không, cái đèn pin này là quà sinh nhật tôi tặng cho ông đó, tôi bên ngoài bị đánh mà ông không có chút phản ứng nào à?"

"Hả?" Tây Tư Diên vô cùng có lệ mà kinh ngạc nói: "Sao ông lại tới đây, còn bị đánh thành như vậy?"

Trong lòng Tuân Thiên cũng không hề bình tĩnh, vừa định chất vấn đội trưởng anh cũng điếc à thì lại nghe Tiêu Tê cắn ngược lại một cái: "Sao mấy người tới chậm thế, vừa rồi bọn tôi suýt bị bảy tám người vây giết đấy, vất vả lắm mới thoát được rồi trốn vào đây."

"..." Tuân Thiên vốn cũng chẳng tin hắn xàm xí, "Tôi nghe thấy anh nổ súng rồi." "Thì đánh không lại hết cách đành phải nổ súng thôi." Tiêu Tê đột nhiên dừng một chút, "Các cậu giết hết rồi thì ai chuyển pháo hoa?"

Tuân Thiên: "... Thì lấy ít đi! Anh liên hoan tiệc tối mừng năm mới hay gì mà phải lấy lắm, đến lúc đó sân Triều Dương rộng như vậy chúng ta lại phải mang chia mỗi chỗ đốt một ít."

"Vậy thì... mỗi người mang hai thùng." Tiêu Tê vô cùng ghét bỏ mà nhìn về phía Cẩu Thiên cùng với Khỉ Ốm cả người dơ dáy, "Đến lúc đó các cậu tự mang đi đốt đi."

Khỉ Ốm giơ ngón tay giữa lên, kết quả cáo mũ áo là thứ duy nhất còn sạch sẽ trên người gã cũng bị Tây Tư Diên giật ra nhét vào một bộ quần áo, "Cẩn thận một chút." Anh nói "Bên trong có trứng chim sẻ, vỡ rồi Tiêu Tê nổ ông luôn đấy."

"..."

Lúc ra cửa Tiêu Tê thấy thi thể ba người bị Tuân Thiên ném ở bên kia đường, đã có không ít zombie ngồi xổm bên cạnh gặm cắn thịt trên người chúng, bên tường thả ba con zombie không tay không răng khác xa với dáng vẻ lúc trước, hiển nhiên sau đó ba kẻ kia lại chém zombie để ẩn giấu hơi thở.

Zombie loạng choạng trên đường đều tiến thẳng đến chỗ ba cỗ thi thể, hoàn toàn coi bốn người kia như không khí, lúc này Tây Tư Diên mới phát hiện Tiêu Tê làm ký hiệu ven đường, Tuân Thiên lại gạch ngang dưới mỗi ký hiệu, trước đây Khỉ Ốm nhiều nhất chỉ là nhớ kĩ đường trong đầu hoàn toàn không có ý định lưu lại kí hiệu cho người khác, gã cân nhắc câu từ rồi thở dài nói: "Cảnh sát mấy người... Đều thật lợi hại! Tiêu Tê, đây là người quen cũ trong trường cảnh sát của anh à?"

"Đúng thế, tôi là đàn anh khóa trên của anh ta." Tuân Thiên nói khoác mà không biết ngượng, Tiêu Tê từ xăng quăng cho anh ta một cước, "Tới địa ngục đi."

Sau khi bốn người hoàn thành nhiệm vụ ung dung khoái trá đi vào căn nhà, Bạch Nga, Du Mộc và Tiểu Ngư đều đang ở phòng ăn dưới tầng một, thấy họ về thì đồng loạt nhìn sang. Khỉ Ốm rút từ trong túi ra một chuỗi pháo hoa, gã đưa đến trước mặt Tiểu Ngư, không để ý gương mặt sưng phù của mình thiếu đẹp trai đến nhường nào: "Anh tìm được loại pháo hoa mới, tối mai đốt cho em xem."

Tiểu Ngư chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng như hai trái hạch đào, "Tôn Bằng Phi..." cô gọi tên thật của Khỉ Ốm, lại nhìn về Tiêu Tê phía sau vừa mới vào cửa, cô như được cứu rỗi mà khàn khàn gọi: "Tiêu Tê!"

"Du Mộc anh ấy..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play