Art: Weibo @我是一坨春日青
Chương 35: Thầy cũng không bảo vệ em được thêm mấy năm nữa
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
An Hạ đi tới ngồi xuống bên cạnh An Thanh, nghe chị gái nói qua về tình huống của Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu bỗng phát bệnh, cô ấy đưa con bé đến bệnh viện, bác sĩ nói bệnh viện không đủ điều kiện tiến hành cấp cứu, để cô ấy chuyển viện. Trên đường chuyển viện, An Thanh đã gọi điện cho An Hạ.
Đến nơi rồi, cảm xúc của An Thanh cũng đã gần bình tĩnh lại. Trong lúc Tiêu Tiêu ở trong phòng cấp cứu, An Thanh cũng đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có cơ hội cứu, An Thanh mới yên tâm.
Tỉ mỉ nhớ lại hai mươi lăm năm nhân sinh này, An Thanh vẫn luôn đánh cược với vận mệnh. Ngoại trừ thời điểm bắt đầu chưa từng cược thắng, từ sau khi đưa An Hạ cùng đến Hải thành, An Thanh đánh cược đều thắng.
(*) có cảm giác chỗ này tác giả nhầm Nam thành sang Hải thành
Cô ấy cảm thấy lần này cũng sẽ thắng.
An Thanh đủ trưởng thành để có thể nhanh chóng bình ổn lại, dù không thể, thì chờ An Hạ đến cô ấy cũng sẽ bình tĩnh lại. An Hạ là đứa em gái cô ấy nuôi lớn, đứng trước An Hạ, cô ấy luôn có thể trở nên cứng cỏi.
Nhiều năm nay, là cô ấy nuôi lớn An Hạ, nhưng An Hạ cũng là chỗ dựa tinh thần vững chắc, đỡ lấy An Thanh mỗi khi cô ấy nghiêng ngả sắp ngã.
Hai chị em không tán gẫu gì cả, chỉ cùng nhau ngồi chờ như thế. Một tiếng sau, đèn trước cửa phòng cấp cứu tắt, Tiêu Tiêu được đẩy ra ngoài.
Tiêu Tiêu ốm yếu từ nhỏ, cơ thể cũng gầy gò hơn so với những bạn đồng trang lứa. Cấp cứu vừa kết thúc, con bé vẫn còn nhắm mắt, trên mặt không có chút sắc đỏ, giống như một con búp bê không có sinh khí.
An Thanh đứng dậy, cảm giác như lần chờ đợi này đã tiêu hết toàn bộ sức lực của cô ấy.
Bác sĩ nói về tình hình của Tiêu Tiêu, coi như đã thành công, hiện tại thân thể đã ổn định, nhưng còn cần ở lại bệnh viện quan sát. An Thanh cảm ơn bác sĩ rồi đi theo xe đẩy của Tiêu Tiêu vào phòng bệnh. An Hạ nhìn theo, đến tận khi họ đi khỏi tầm mắt mới hồi thần, nhận lấy tờ phiếu bác sĩ đưa cho.
-
An Hạ cầm tờ phiếu đi xuống đại sảnh tầng hai làm thủ tục nằm viện cho Tiêu Tiêu.
Bệnh viện An Thanh đưa Tiêu Tiêu đến không đủ điều kiện nên chuyển gấp sang bệnh viện này. Đây chính là bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở Nam thành, chi phí đắt đỏ, nhưng đổi lại là một hệ thống cơ sở vật chất tiên tiến hiện đại, bác sĩ trình độ cao, chính là lựa chọn tốt nhất cho Tiêu Tiêu.
Bên trong bệnh viện người đến kẻ đi, An Hạ xếp hàng nộp viện phí, sau đó cầm tờ phiếu rời khỏi cửa nộp viện phí.
Trong bệnh viện đông nghịt người, nhất là chỗ xếp hàng. Nơi quá đông người, bầu không khí dường như cũng loãng hơn. An Hạ rời khỏi đó, đứng ở giữa đại sảnh tầng hai. Ánh nắng xuyên qua mái nhà bằng kính chiếu xuống sàn nhà, An Hạ đứng tại chỗ, cổ họng giống như vẫn luôn bị siết chặt rốt cuộc được buông lỏng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng, thở hắt ra.
Bây giờ đã là hơn ba giờ chiều, ánh nắng không còn gay gắt như lúc trưa. Qua một lớp kính, cũng bớt đi mấy phần chói mắt và nóng nực. An Hạ đứng đó một lát, để ánh nắng ấm áp chầm chậm làm tan máu huyết đã đông cứng từ sau khi nhận được điện thoại của An Thanh, để chúng một lần nữa được chạy đi. Theo sự phục hồi đó, An Hạ cũng dần tỉnh táo lại.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đại sảnh rộng lớn, xung quanh là tiếng nói chuyện xì xào, ngẫu nhiên còn có người đi đường bởi vì vội vã mà đụng phải cô, xúc cảm, thị giác và thính giác khôi phục, cô giống như rốt cuộc được lôi ra khỏi giấc mộng vừa rồi, dần có lại cảm giác chân thật.
Đầu óc An Hạ bắt đầu vận hành, cũng nhớ ra vài chuyện.
Hôm nay cô vốn cùng Yến Bắc Thần chuyển nhà, buổi chiều Yến Bắc Thần có việc ra ngoài, nhưng cũng đã nói buổi tối sẽ về ăn cơm. Bây giờ là khoảng ba rưỡi chiều, Tiêu Tiêu nằm viện, chị gái ở lại chăm sóc, lát nữa hẳn là cô phải về nhà lấy đồ cho hai người, đi lại một vòng phải mất hơn tiếng, như thế sẽ không thể kịp nấu cơm tối cho Yến Bắc Thần.
Nghĩ đến đây, An Hạ hồi thần, gửi tin nhắn cho Yến Bắc Thần.
-
Yến Bắc Thần ra khỏi biệt thự, xách một giỏ trái cây tươi đến bệnh viện.
Trình tổng tên là Trình Chiêu Khang, năm nay năm mươi tuổi, là một trong những nguyên lão của tập đoàn Yến thị. Thật ra ông ấy xuất thân là dân kỹ thuật, so với Uông tổng và Ngô tổng thì không để tâm quá nhiều đến việc quản lý tập đoàn. Chỉ là năm ngoái sau khi ba của Yến Bắc Thần qua đời, Uông tổng theo chủ nghĩa cấp tiến, Ngô tổng thì bảo thủ, tập đoàn rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, lại thêm việc ông ấy tiến cử Yến Bắc Thần làm tổng tài, Yến Bắc Thần cần một người tâm phúc, nên lượng công việc một năm này của ông ấy so với khi trước cứ thế mà tăng vọt.
Lần này nằm viện, cũng xem như là lao lực quá độ mà sinh bệnh.
Nhưng tuy là vậy thì cũng chỉ nhẹ nhàng không có gì nghiêm trọng, phẫu thuật xong là ổn bảy tám phần rồi. Lại tĩnh dưỡng thêm hai ngày ở bệnh viện, sắc mặt đã hồng hào như cũ. Lúc Yến Bắc Thần đến, ngoại trừ việc còn mặc đồ bệnh nhân thì đã không khác gì so với bình thường.
Đối với việc Yến Bắc Thần đến đây, Trình Chiêu Khang rất vui vẻ. Hai ngày nằm viện, không nằm thì cũng là ngủ, nhàn đến mức cả người bứt rứt. Hai người nói chuyện được mấy câu thì Trình Chiêu Khang kéo Yến Bắc Thần cùng mình chơi cờ.
Trình Chiêu Khang có thể xem như là thầy giáo của Yến Bắc Thần, lúc hắn ở nước ngoài đã học ông nửa năm. Sau đó lại có duyên gặp lại ở tập đoàn, quan hệ của Trình Chiêu Khang và Yến Bắc Thần trở nên thân thiết hơn. Lúc còn ở nước ngoài, hai người đã là bạn chơi cờ khá hợp cạ với nhau, lần này không dễ gì mới có cơ hội, Trình Chiêu Khang sao có thể tha cho Yến Bắc Thần đi sớm thế.
Yến Bắc Thần cũng chiều theo ông ấy, bởi vì chơi cờ với Trình Chiêu Khang là không cần đi làm nữa. Nhưng lúc Trình Chiêu Khang lấy bàn cờ ra, hắn vẫn cười nói.
"Thầy, chơi cờ cũng được, nhưng chỉ chơi một chiều thôi đấy, Lý Trạch còn đang chờ em đi làm kia kìa."
Trình Chiêu Khang xếp bàn cờ xong, nghe được lời đó thì cười chỉ chỉ hắn.
"Tiểu tử thối, chi bằng nói thẳng luôn là bảo thầy gọi cho Lý Trạch xin nghỉ hộ đi."
Bị Trình Chiêu Khang nhìn thấu ý đồ, Yến Bắc Thần cũng không hề ngượng ngùng, chỉ cười nhún vai, nói: "Cái gì cũng không qua được mắt thầy."
Trình Chiêu Khang cười ha ha.
Nói là phải chơi cờ, nhưng chỉ cần Yến Bắc Thần ở lại tán gẫu với ông ấy là Trình Chiêu Khang đã vui vẻ lắm rồi. Tuy rằng con người Yến Bắc Thần nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng lại rất biết nói chuyện, có thể khiến người đối diện thoải mái tự tại lại không bị mất tự nhiên chỗ nào.
Trình Chiêu Khang và Yến Bắc Thần trước đó quen biết nửa năm, Yến Bắc Thần của khi đó cũng không có dáng vẻ lão luyện như bây giờ. Nhờ nửa năm kia, Trình Chiêu Khang dần hiểu biết hơn về Yến Bắc Thần. Ví dụ như, con người thật của hắn không cà lơ phất phơ như dáng vẻ bên ngoài, mà thực tế năng lực rất mạnh, tâm tư sâu xa, chỉ là không để lộ ra mà thôi. Dĩ nhiên, Trình Chiêu Khang cũng sẽ không đi chọc thủng.
Hai người đều cười cho qua chủ đề vừa rồi, bắt đầu ván cờ. Chơi cờ uống trà, dĩ nhiên không thể thiếu tán gẫu. Chủ đề tán gẫu tất nhiên cũng không nằm ngoài phạm vi công việc.
"Lần này em đi Hải thành công tác, sao nói về là về luôn thế, đám người Uông Gia Thần làm gì khiến em mất mặt?" Trình Chiêu Khang cầm cờ trắng, đặt lên bàn cờ, hỏi.
Yến Bắc Thần bỗng nhiên quyết định đi công tác, ngày hôm sau cứ thế mà đi rồi. Người trong tập đoàn cũng phải đến ngày hôm sau mới biết được chuyện này. Mà biết rồi thì cũng không có ai để trong lòng, dù sao Yến Bắc Thần không ở đây, để ý cũng không làm gì.
Để tâm chỉ có Trình Chiêu Khang.
Yến Bắc Thần đặt cờ đen xuống, cười nói: "Sao có thể chứ. Bọn họ muốn làm em mất mặt thì cũng phải xem mặt mũi thầy. Dù em không phải là tổng tài của tập đoàn Yến thị, thì vẫn là học trò của thầy cơ mà."
Lời này của hắn, đặt bản thân ở vị trí là một học trò, khiến hai người giống như trở về khoảng thời gian trước đây. Trình Chiêu Khang ngẩng đầu nhìn Yến Bắc Thần, trong mắt tràn đầy dung túng cho cậu học trò cưng, nhưng cuối cùng vẫn thở dài.
"Thầy cũng không bảo vệ em được thêm mấy năm nữa." Trình Chiêu Khang nói.
Năm nay Trình Chiêu Khang đã hơn năm mươi, chỉ còn mấy năm nữa là đến tuổi về hưu. Hơn nữa thời gian này làm việc quá vất vả, dẫn tới sinh bệnh vào viện, ông ấy cũng bắt đầu nghĩ tới việc bỏ bớt dần công việc ở tập đoàn.
Ông ấy vốn là người Phật hệ, vì Yến Bắc Thần mới cật lực một phen như vậy ở tập đoàn. Nhưng mà một năm này cũng khiến Trình Chiêu Khang nhận ra mình không còn trẻ nữa.
"Thầy nói gì vậy chứ." Yến Bắc Thần cười nhìn Trình Chiêu Khang.
"Điều tự nhiên thôi, tuổi tác của thầy cũng cao rồi." Trình Chiêu Khang nói, "À, Tâm Sầm sắp về nước đấy."
Tâm Sầm là Trình Tâm Sầm, là cô con gái độc nhất của Trình Chiêu Khang, tính ra cũng từng có liên quan đến Yến Bắc Thần, bởi vì hai người từng học cùng một khóa đại học.
Nhớ lại thời gian đó, giống như đã là chuyện của rất lâu về trước, Trình Chiêu Khang nói xong, Yến Bắc Thần tính toán, nói.
"A, tốt nghiệp thạc sĩ."
Khác với Yến Bắc Thần, sau khi Trình Tâm Sầm học xong chương trình đại học thì ở lại học tiếp hai năm thạc sĩ. Năm nay tốt nghiệp thạc sĩ, tốt nghiệp xong thì về nước.
Trình Chiêu Khang đáp: "Nếu em tiếp tục học thì bây giờ cũng như vậy."
Yến Bắc Thần cười, không tán thành nói: "Cái đó cũng không chắc, em học hành không tốt, chương trình chính quy đã không đủ học phần để tốt nghiệp rồi, bây giờ vẫn là trình độ cấp ba, sao có thể so với Sâm Tầm."
Nghe Yến Bắc Thần nói thế, Trình Chiêu Khang cười lắc đầu, nói: "Ở đây cũng đâu có người ngoài, trước mặt thầy, không cần tự nói về mình như vậy."
Yến Bắc Thần không tiếp lời, chỉ cười cười.