Tôi bàn luận với ngài Tiền về dàn ý cho cuốn truyện mới, trong đó có một đoạn ngắn như thế này:

Tên công Sở Khanh vì muốn níu kéo thụ nên đã xài chiêu khổ nhục kế.

Thụ lạnh tanh nhìn hắn một cách thờ ơ, thật lâu sau mới vừa băng bó vết thương cho hắn vừa thở dài: “Cơ thể năm xưa tôi liều mạng bảo vệ như báu vật mà anh lại đối đãi với nó như thế? Dung Tử Uyên, mạng chỉ có một thôi.”

Nói xong bèn đi ngay.

Câu nói này như gông xiềng khiến tên công Sở Khanh kia cả đời cầu mà không được, tuy ở ngay bên cạnh thụ nhưng rốt cuộc không có tư cách mở miệng nói lời yêu.

Ngài Tiền đọc xong, thoáng ngậm ngùi thương tiếc tên công Sở Khanh khiến tôi thấy vô cùng khó hiểu.

Ngài Tiền: Nếu em thấy hắn đểu thì cứ giết hắn luôn là được, cần gì giày vò như thế.

Tôi: Chết là hết chuyện thì sao ngược tên đó? Sống mới là trừng phạt.

Ngài Tiền nhíu mày: Truyện em viết u ám quá.

Tôi: Nói hươu nói vượn! Nếu lấy ơn báo oán thì còn trả ơn làm sao? Phải gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng mới trả thù rửa hận được chứ! Suy cho cùng, mắc mớ gì anh phải đồng tình với thằng cha đó làm gì, cầu mà không được chẳng phải do hắn tự chuốc lấy sao? Anh làm gì mà đồng cảm như thể chính mình cũng thế chứ…

Ngài Tiền nghe xong lặng thinh cả buổi, mà tôi cũng im bặt.

Thật ra vừa buột miệng là tôi đã biết mình lỡ miệng, vì ngài Tiền đúng là hiểu rất rõ cái gì gọi là cầu mà không được.

Dù sao thì trước khi quen tôi, anh ấy có quen một cô bạn gái những bốn năm. Người đẹp, chân dài eo thon, khí chất tốt, và đúng là cũng có một khoảng thời gian ngọt ngào với ngài Tiền thật, nhưng về sau cô ta lại thay đổi.

Người thay đổi, tình cảm cũng thay đổi, thậm chí cô nàng kia còn giở mánh lới thủ đoạn để ngài Tiền làm lốp xe dự phòng chờ đợi một thời gian dài, mãi tới khi chọn được người thích hợp, cô ta mới tàn nhẫn cắt đứt với ngài Tiền. Ngài Tiền khó chịu vì chuyện đó rất lâu, cũng nhờ đó mà hiểu rõ cái gì gọi là cầu mà không được.

Tôi lén nhìn anh ấy một cái. Vẻ mặt anh ấy không có gì khác thường, song tôi đột nhiên thấy hơi ấm ức. Tôi cũng đâu có cố ý châm chọc anh ấy, chẳng qua lỡ miệng thôi mà, hơn nữa tôi thấy mình chẳng làm gì sai nên không muốn xin lỗi.

Vì hai người đều không nói gì nên không khí trong phòng có phần ngột ngạt. Tôi dửng dưng gõ bàn phím, cảm thấy cơn giận trong lòng mỗi lúc một lớn.

Bao nhiêu năm qua chẳng lẽ không đáng gì, từ lúc yêu nhau tới kết hôn như hiện tại, mẹ kiếp anh ấy đã ở bên tôi tận chín năm thế mà vẫn nhớ nhung bạn gái cũ, thật tức chết tôi!

Nhưng ngay lúc tôi sắp bùng nổ, ngài Tiền đột nhiên ôm tôi vào lòng, hỏi một câu: “Em nhớ hồi bọn mình đi đăng ký kết hôn không?”

“Sao cơ?” Tôi bỗng ngẩn ra, đề tài chuyển hướng quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng.

“Haiz.” Ngài Tiền thở dài: “Lúc mình mới yêu nhau, mẹ anh không đồng ý, sau đó em làm ầm ĩ kiên quyết không chia tay, cuối cùng đã thuyết phục được bà ấy em nhớ không? Sau đó mình đi đăng ký kết hôn, khoảnh khắc cầm tờ giấy hôn thú trong tay, trái tim anh chợt trở nên kiên định.”

“Có ý gì?” Tôi vẫn ngơ ngác. Chuyện bạn gái cũ anh ấy thầm thương trộm nhớ thì có can hệ gì tới chuyện đi đăng ký kết hôn với tôi chứ? Sao ngài Tiên lại quàng làm một để nói?

“Em ngốc chết đi được!” Ngài Tiền lại càng ôm tôi chặt hơn, giọng cũng nhỏ đi: “Đúng là anh hiểu rõ cái gì gọi là cầu mà không được, nhưng vào ngày em gả cho anh, anh đã không còn ước mong thứ gì khác. Anh nói thế em đã hiểu chưa?”

Đây là gián tiếp tỏ tình với tôi à?

Tôi ngẩng đầu lên, muốn nhìn vẻ mặt lúc này của ngài Tiền nhưng anh ấy ôm chặt quá khiến tôi hết cách, khóe mắt chỉ tia thấy lỗ tai hơi đỏ lên của anh ấy.

Bỏ đi, nể tình anh ấy đến tuổi này rồi mà còn vận dùng kỹ năng âu yếm kiểu đó, tôi sẽ tha thứ cho anh ấy ╭(╯^╰)╮.

~ HẾT CHƯƠNG 16 ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play