Quả nhiên tuyết ngừng rơi thì trời sẽ rất lạnh, mặt đường cũng trơn trượt. Vì phải đi làm nên buổi sáng phải dậy sớm hơn khiến tôi hơi buồn bực.
Được cái tan tầm về đến nhà cũng thấy ngôi nhà ấm áp hẳn lên, ngay cả dáng vẻ nằm ngủ bên máy sưởi của Đệ Đệ và Gạo Nếp trông cũng bình yên và đáng yêu đến lạ.
Cơm nước tắm rửa xong xuôi, tôi vội vàng vùi mình trong chăn, cầm điện thoại đọc truyện.
Là một fan chân chính của thể loại truyện ngọt sủng tầm thường, ngoài đọc truyện trên Tấn Giang, tôi còn chạy sang Vân Khởi để đọc truyện tổng tài, chính là mấy truyện kiểu Cô vợ nhỏ của tổng tài ngang ngược, Vương gia tà mị Vương phi ngốc nghếch linh tinh.
Hơn nữa, mỗi lần đọc tới đoạn tổng tài ngang ngược đè người ta vào tường hay Vương gia tà mị cưỡng hôn ai đó thì cho dù truyện máu chó tục tằn cỡ nào, tôi cũng thấy sướng run hết cả người, thậm chí còn ôm Đệ Đệ vào lòng mà vuốt ve nó mấy phát để thể hiện sự hưng phấn của mình. Nhưng những lúc như thế, Đệ Đệ luôn ghét bỏ tôi, nó vừa dùng móng vuốt cào mặt tôi, kêu meo meo meo cùng tôi đại chiến ba trăm hiệp lại vừa bới tóc tôi không chịu buông, mãi tới khi nó đứng trên đầu tôi, đạp tôi dưới chân thì mới xem như xong chuyện.
Quả nhiên giống đực chẳng hiểu lãng mạn là gì hết, đời mà không có tri kỷ để sẻ chia thật sự đau thương.
Vì thế khi ngài Tiền về phòng ngủ, tôi lập tức than phiền với anh ấy.
“Em thích trò đó?” Ngài Tiền lại gần đọc lướt qua nội dung trên điện thoại tôi, giọng anh ấy đượm vẻ ngờ hoặc: “Anh thấy truyện em viết hình như hiếm khi có mấy tình tiết kiểu này.”
Tôi: Đó là do em không viết thể loại này chứ không phải không thích.
Ngài Tiền: Cho nên ngoài đời em thích?
Nói xong, người nào đó đột nhiên sáp tới, ôm tôi vào lòng rồi vừa cắn vành tai tôi vừa mập mờ hỏi lại lần nữa: Thích không?
Đệt! Đúng, đúng là biến thái quá đi mất!
Tôi vội vàng đẩy anh ấy ra rồi lấy chăn trùm kín người, lăn qua phía bên kia giường. Kết hôn ba năm tôi mới phát hiện ông chồng mình hóa ra lại thích mấy trò nhập vai trên giường, đúng là không sợ cũng không được.
Song tôi phản ứng như thế hình như rất hợp ý ngài Tiền, anh ấy không cướp chăn về ngay mà tựa vào đầu giường cười như được mùa.
Ngài Tiền có thể xem là một người nhã nhặn, tuy không quá để tâm tới lời ăn tiếng nói nhưng hiếm khi bung lụa như thế này. Tôi ôm chăn nhìn trộm anh ấy, thấy cõi lòng hơi rung động.
Thấy anh ấy vui vẻ như thế, tâm tình vốn hơi buồn bực của tôi chợt thoải mái hẳn, cũng cười ngu theo.
“Ngốc chết đi được!” Ngài Tiền có vẻ như vẫn chưa dứt được cơn cười, vươn tay vuốt tóc tôi rồi xoay người ôm lấy tôi, sau đó nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Ngốc quá!”
╭(╯^╰)╮Ngốc thì cũng cưới về rồi nha! Tôi tỏ vẻ không đồng ý, cầm điện thoại tiếp tục đọc truyện tổng tài của mình, còn ngài Tiền cũng cầm máy tính bảng lên cố tìm một bộ phim như ý.
Hai con mèo ngủ dưới chân bọn tôi, trong phòng yên ắng như cũ, ngay cả tiếng xe chạy ngoài cửa sổ cũng nhỏ tới mức không nghe được.
Thật ra cuộc sống gì đó, cũng chỉ có vậy thôi.
~ HẾT CHƯƠNG 12 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT