“Nhà phát minh thiên tài Edison: Dòng điện xoay chiều không mang lại ích lợi, mà là lời nguyền rủa trí mạng!”

“Nhà tài trợ công ty điện lực Morgan công khai dòng điện xoay chiều có thể giết chết một con voi! New York thí nghiệm dùng dòng điện xoay chiều thay cho hình phạt treo cổ!”

“Vì sao dòng điện xoay chiều nguy hiểm hơn dòng điện một chiều? Liệt kê bảy đại tội của dòng điện xoay chiều!”

“Dòng điện một chiều khởi động động cơ điện, nhưng dòng điện xoay chiều không làm được. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Được rồi, không có gì hay để xem.” Nikola nói với Antonia: “Đây là sở trường của gã đó, hơn nữa sau lưng anh ta có tư bản hỗ trợ.”

Đương nhiên gia tộc Morgan đứng sau Edison chỉ điểm cho Edison, để anh ta độc quyền tất cả những kỹ thuật liên quan tới dòng điện một chiều, gần như lũng đoạn ngành công nghiệp dòng điện một chiều. Morgan là chủ tòa soạn ‘Thời báo New York’, ngày nào truyền thông cũng đưa tin về Edison, đồng thời miêu tả dòng điện xoay chiều là thứ nguy hiểm. Nếu sử dụng dòng điện xoay chiều, thành phố sẽ phải đầu tư xây dựng hệ thống lắp mạng lưới điện trên không, không an toàn bằng dòng điện một chiều xây ngầm.

Sau một thời gian quan sát, Nikola và Antonia kết luận: Tuy không rõ nguyên lý, nhưng thế giới hiện tại họ sống là thời đại nguyên thủy của Nikola, không phải thời đại đã thay đổi.

Vừa thất vọng vừa vui mừng.

“Nói không chừng kiếp sau chúng ta sẽ tới thế giới kia. Liệu nó có tồn tại không?” Nikola đùa.

“Nikola trẻ” quay đầu, nhướng mày hỏi: “Tiểu thư Manstein, ‘tôi’ lại nói chuyện với cô đúng không? Anh ta nói gì vậy?”

Mấy tuần trước, dưới sự trợ giúp của Nikola, Antonia châm chước giải thích tình huống cho Nikola nguyên thủy thế kỷ XIX. “Nikola trẻ” nghe cô miêu tả năm mười bảy tuổi anh từng mơ thấy đồ án tuabin hai chiều… có vẻ đã bắt đầu tin tưởng cô.

Sau khi Antonia vẽ sơ đồ máy biến áp dòng điện xoay chiều, anh hoàn toàn không còn hoài nghi.

“Anh ấy nói thời cơ sắp đến.” Antonia mỉm cười với “Nikola trẻ”.

Nikola: “Anh không nói vậy.”

“Nikola trẻ”: “Thật không? Tôi nghi ngờ anh ta không nói vậy.”

Antonia: “…”

Gấp đôi Nikola, gấp đôi phiền não.

“Nikola trẻ” chờ Antonia trả lời, Nikola khoác tay trước ngực, “Antonia, anh cảm thấy em nhiệt tình với anh ta hơn anh.”

Antonia trầm ngâm, “Anh ấy còn nhỏ.”

Ngay sau đó, hai Nikola đồng thời lên tiếng.

“Nikola trẻ” bất mãn: “Tôi không nhỏ.”

Nikola: “Rõ ràng trông anh trẻ hơn.”

Đây là sự thật. Linh hồn Nikola và “Nikola trẻ” cao ngang nhau, nhưng linh hồn Nikola trẻ hơn.

Antonia cảm thấy mình sắp tâm thần phân liệt.

Cô không nhịn được nữa, “Anh không nhập vào xác anh ấy được sao? Vì sao anh muốn nói chuyện với bản thân anh, em lại phải chuyển lời?”

Nikola: “Chúng ta thử vô số cách rồi còn gì? Đáng tiếc không cách nào thành công. Anh nghi ngờ anh ta không phối hợp, không muốn giao quyền khống chế cơ thể.”

“Nikola trẻ” cũng lên tiếng: “Tôi đoán ‘tôi’ đang nói tôi không phối hợp với anh ta. Nhưng tôi biết phối hợp thế nào bây giờ? Tôi không thấy anh ta, cũng không nghe thấy anh ta nói chuyện. Hơn nữa thân thể này là của tôi.”

Antonia: “…”

Cô xoay người bỏ đi.

“Tiểu thư Manstein đi đâu vậy?” “Nikola trẻ” hỏi.

“Anh làm nghiên cứu không cần tiền sao?” Antonia tức giận mắng: “Chẳng lẽ anh trông cậy làm công kiếm tiền nghiên cứu? Em đang nghĩ cách kiếm tiền.”

Tuy Manstein là gia tộc danh giá, nhưng sự thật chứng minh bọn họ không hợp Bắc Mỹ, càng không hợp buôn bán. Gia sản của họ chỉ có trang viên, hoàn toàn không đầu tư thứ gì khác.

Antonia tới ngân hàng, thế chấp trang viên lấy tiền, nói với Nikola: “Mau giúp ‘Nikola trẻ’ phát minh. Đây là trang viên bố mẹ tiểu thư Manstein để lại cho cô ấy, em không thể đánh mất nó.”

Nikola đánh giá cô một lúc, phì cười, “Vậy em cần giúp đỡ anh… Đừng nhìn anh như vậy, anh không thể trò chuyện với ‘anh’, đành nhờ em truyền đạt.”

“Về phần tiền bạc… Chà, ước chừng nó sắp thắp sáng Hội chợ thế giới Chicago.”

...

Mùa hè năm 1891, Hội chợ thế giới Chicago công khai đấu thầu dự án thắp sáng.

“Edison mang hệ thống dòng điện một chiều tới hội chợ đấu thầu. Chúng tôi mỏi mắt chờ mong nhà phát minh vĩ đại thắp sáng bầu trời đêm thành phố!”

Ngày diễn ra Hội chợ, vô số phóng viên của các tòa soạn báo vây kín hội nghị trung tâm, tranh nhau đưa tin nhà phát minh thiên tài lại một lần nữa giành chiến thắng.

Trong hội nghị trung tâm, Tesla đặt tài liệu hệ thống dòng điện xoay chiều lên bàn hội đồng bình thẩm.

Một tháng trước anh đã đệ công trình thuyết minh cho ủy ban, hôm nay chỉ cần phiếu xác nhận.

“À… Nikola Tesla và dòng điện xoay chiều.” Vài thành viên hội đồng nhìn nhau.

“Thật đáng tiếc, theo như chúng tôi tìm hiểu, dòng điện xoay chiều là thứ vô cùng nguy hiểm, không phù hợp tải trọng điện khu vực công cộng… Nhưng chúng tôi rất hứng thú nghe ngài giải thích, vì sao ngài nói hệ thống dòng điện xoay chiều của ngài tốt hơn hệ thống dòng điện một chiều của Edison?”

“Đơn giản mà nói, cùng một hệ thống, dòng điện xoay chiều có thể cung cấp năng lượng cho máy phát điện khu vực xa, cần ít dây điện, điện áp cao. Hơn nữa… giá của nó rẻ hơn một phần năm dòng điện một chiều.” “Nikola trẻ” lời ít ý nhiều.

“Điện một chiều của Edison không chỉ chiếu sáng, còn có thể khởi động máy móc.” Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói: “Mặc dù đây chỉ là đấu thầu thắp sáng, nhưng không bài trừ chúng tôi sẽ sử dụng một số thiết kế mới.”

Nhờ vào động cơ điện, không thể nghi ngờ Edison sẽ thắng. Dù sao chỉ có hệ thống của anh ta có thể thực hiện các chức năng khác ngoài đốt nóng và chiếu sáng đơn giản.

“À.” “Nikola trẻ” mỉm cười, “Tôi rất hân hạnh được giới thiệu với các vị, tôi đã chế tạo hệ thống máy phát điện, máy biến áp và trang bị tự động cho máy phát điện xoay chiều.”

“Thật sao?” Một thành viên trẻ tuổi bật dậy. Nếu đây là thật, kết quả vô cùng rõ ràng. Ai chẳng muốn trả giá rẻ mua năng lượng dồi dào?

“Tôi có thể làm mẫu.” “Nikola trẻ” mỉm cười, “Về phần ngài Edison tuyên bố dòng điện xoay chiều vô cùng nguy hiểm, tôi chỉ muốn nói, một khi hoàn thiện hệ thống cung cấp điện, chúng ta có thể tránh sự cố phát sinh. Hơn nữa tôi nghĩ ngài ấy không công bố với báo chí trong trường hợp điện áp tăng cao, dòng điện một chiều cũng gây tử vong.”

Mọi người ngạc nhiên xen lẫn dao động.

Điện là nguồn năng lượng mới phát minh vài năm gần đây, ngay từ đầu chỉ có Edison sản xuất. Bọn họ chưa từng nghe tin này bao giờ.

“Đã là năng lực thì đều gây tổn thương cho nhân loại. Ví dụ lửa có thể khiến con người chết cháy, chẳng lẽ điều đó khiến con người ngừng sử dụng lửa?”

“Về phần lời đồn ngài ấy nói, tôi xin được giải thích cho các vị.”

Anh đặt hai miếng kim loại sang hai bên, máy đo điện hiển thị điện áp một nghìn Vôn. Sau đó anh đứng giữa, kim đồng hồ Vôn kế không ngừng bay lên. Mọi người kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt.

Dòng điện cao áp xuyên dọc qua người anh, chiếu vô số tia lửa. Ánh sáng chiếu vào sau lưng, khiến anh như thiên thần giáng thế.

“Được rồi, thật ra đây chỉ là trò chơi.” “Nikola trẻ” mỉm cười: “Đối với nghiên cứu khoa học không có giá trị, còn đối với tâm lý mọi người thì có giá trị. Lúc trước tôi không ngờ sáng tạo phát minh có quan hệ với tâm lý học.”

Dòng điện tắt, ánh lửa cũng tắt, nhưng mọi người ở đây mãi mãi không quên cảnh tượng vừa rồi.

“Nguyên lý rất đơn giản.” “Nikola trẻ” nhún vai, “Trong tình huống tần suất cao, cho dù điện áp cao, dòng điện xoay chiều cũng chỉ lướt qua da, không gây tổn thương. Đương nhiên tôi sẽ không để người thường làm thí nghiệm hệ thống điện xoay chiều của tôi. Tôi chỉ muốn nói cho các vị: Mắt thấy tai nghe.”

Trong lúc “Nikola trẻ” làm thí nghiệm, Nikola liên tục bay qua bay lại người anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhập xác.

Được rồi, bật điện cũng không được.

Mọi người sợ hãi nhìn “Nikola trẻ” ung dung ra ngoài. Antonia có lòng an ủi Nikola: “Thử không được thì thử lại, nói không chừng…”

“Shaya? Quả nhiên em ở đây!” Người nọ nói: “Dạo này em ở đâu?!”

Jeiner Morgan giận dữ chạy tới trước mặt Antonia.

Anh ta nhanh chóng phát hiện “Nikola trẻ” đứng bên Antonia, giận không thể át: “Hay lắm, là mày! Tôi biết ngay mà, tôi chắc chắn không nhận sai, cho dù cô có chết tôi cũng không nhận sai. Thằng ranh này là ai?”

Edison thắt caravat, ăn mặc chỉn chu lại gần. Sau khi giải thích phương án cung cấp điện cho hội đồng, anh ta ra ngoài nhận phỏng vấn. Không biết Jeiner nghe ngóng được tin tức gì, sầm mặt đi về phía này.

“A…” Edison ngạc nhiên, “Nikola?”

Anh ta khá ấn tượng với thiếu niên Đông Âu này. Sau khi chuyển từ chi nhánh Paris tới New York, người phụ trách chi nhánh Paris từng viết thư nói với anh ta: “Đời này tôi gặp hai vĩ nhân. Một là ngài, một là cậu ấy.”

Thiếu niên này khá thông minh, nhưng anh không nghe lời.

“Anh quen gã?” Jeiner nắm tay Edison, “Gã tên Nikola? Gã là ai?”

“…Anh ấy từng là kỹ sư công trình công ty tôi.” Edison xấu hổ.

“Phù.” Jeiner thở phào nhẹ nhõm, không thèm nhìn Nikola, ngược lại hất hàm liếc Antonia, “Shaya, em mãi mãi không khiến anh yên tâm. Em có biết anh tìm em bao lâu, vất vả nhường nào không? Em cáu kỉnh đủ rồi, mau theo anh…”

“Ngài Morgan.” Antonia lạnh lùng lùi về sau, “Lúc trước tôi đã cảnh cáo ngài cách xa tôi xa, đặc biệt hiện tại chúng ta là đối thủ cạnh tranh. Hy vọng ngài biết dè chừng.”

“Đối thủ cạnh tranh?” Jeiner ngây ngẩn.

“Ngài Morgan?” Có người đi ra, lễ phép chào hỏi anh ta, lại nhìn hai người bên cạnh, “Chúc mừng ngài Tesla. Hội đồng quyết định lựa chọn phương án thắp sáng dòng điện xoay chiều của ngài. Chúc mừng tiểu thư Manstein!”

“Khoan đã, chuyện này là sao?” Jeiner sợ ngây người.

“Như anh nhìn thấy.” Antonia lười vô nghĩa, “Tôi là nhà tài trợ hệ thống dòng điện xoay chiều của Tesla. Hoan nghênh anh bước vào thế giới của người trưởng thành.”

...

Dù hệ thống của mình thành công trúng thầu, Nikola lại không vui. Antonia hỏi anh, anh buồn rầu khoát tay, “Anh đã sớm biết sẽ như vậy… Anh còn nghĩ bật điện sẽ mang lại kết quả khác… dù sao lúc trước anh từng biến mất khi bị tia chớp nhân tạo đánh trúng. Vì sao vẫn không được?”

Chậc, người này vẫn đang tìm cách lấy lại thân thể. Chuyện này vốn khó hiểu, nhưng ngẫm lại trạng thái hiện tại của anh, Antonia vừa đồng tình vừa buồn cười.

Antonia cười nói: “Thực ra anh như bây giờ cũng rất đáng yêu. Anh ấy cũng đáng yêu… Em muốn xem khi còn nhỏ trông anh như thế nào.”

“Vậy chẳng phải thằng ranh vô liêm sỉ kia được lời?” Nikola bất mãn.

“Khụ.” “Nikola trẻ” xen mồn, “Thật ra lúc làm thí nghiệm… tôi phát hiện có thể nhìn thấy anh… Không, nhìn thấy linh hồn của tôi không có xác.”

“Nikola trẻ” ngẩng đầu nhìn Nikola.

Hai Nikola: …

Bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, Antonia nghẹn cười. Sau nhiều năm huấn luyện, cô đã quen thuộc tình cảnh này.

Cô nghiêm túc nói: “Nào, Nikola, mau đứng đối diện anh ấy đi. Em đoán em tìm ra phương pháp rồi.”

Tuy hai Nikola đều nghi hoặc, nhưng bọn họ vẫn đứng cạnh nhau. Một thật một hư ảo hoàn toàn trùng khớp.

“Lúc trước anh vô duyên vô cớ tới thời đại của em, hiện tại em lại tới thời đại của anh, giống như chúng ta có lực hấp dẫn.” Antonia nhìn anh, “Vậy nên em nghĩ, liệu chuyện này có liên quan tới em hay không?”

Cô gái kiễng chân hôn Nikola.

“A!” Nikola bất ngờ không kịp phòng bị, nháy mắt mặt đỏ tới cổ.

Nháy mắt sắc mặt anh thay đổi. Khoan đã, hình như anh cảm nhận được… xúc giác mềm mại.

Đột nhiên cơn đau đầu đánh úp, phút chốc thế giới xé rách, sau đó lại hồi phục như cũ.

Hết thảy lại khác biệt.

“Không thể nào?” Antonia trợn mắt, “Em chỉ định đùa anh thôi, trả ‘Nikola trẻ’ đáng yêu của em đây!” Cậu nhóc ngây ngô ngoan ngoãn hơn Nikola gấp ngàn lần.

Không đợi Antonia nói xong, người đàn ông nhào tới ôm cô.

“Là anh.”

Khí chất anh thay đổi, xung quanh tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Antonia ngẩn ngơ.

Nói thật, cô chưa gần gũi với Nikola thời đại này bao giờ. Lúc trước “Nikola trẻ” luôn giữ khoảng cách với cô.

Có lẽ vì quần áo và hoàn cảnh, anh khiến cô nhớ tới tia chớp sau tầng mây.

Giây tiếp theo, đêm tối sáng bừng.

Đôi mắt xanh lam thoáng ý cười, “Em thừa nhận tội danh đùa giỡn anh, hiện tại… anh yêu cầu em phụ trách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play