Bác sĩ vội tới đút thuốc, lấy máu cho Quốc Vương. Cứu chữa xong, Quốc Vương rơi vào hôn mê, thân thể không run rẩy nhiều như trước.

“Phu nhân du Barry.” Antonia khàn giọng: “Mong phu nhân nói cho ta biết rốt cuộc chuyện hạ độc là sao.”

Phu nhân du Barry hẵng còn sợ hãi, cố gắng lắm mới không ngã khuỵu.

Cô ta nói năng lộn xộn, “Lúc đó… bọn họ lệnh tôi rời khỏi cung điện Versailles… Tôi đi ngang qua… thấy người nọ đứng chung với bá tước Provence… gã là gián điệp nước Phổ!”

Sở dĩ phu nhân du Barry biết người nọ là gián điệp Phổ bởi vì mười năm trước gã tới Paris, trở thành khách hàng của cô ta. Sau khi bị phu nhân du Barry dỗ say, gã đắc ý để lộ nhiệm vụ tới Paris.

Gái điếm Jeanne không để ý việc này, dù sao chuyện đó không liên quan tới cô ta. Cô ta nhanh chóng lãng quên.

Nhưng thời điểm cố Quốc Vương sắp chết, cô ta vừa nhìn đã cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt.

Chỗ dựa vững chắc của cô ta không còn, cô ta mất hết mọi che chở, bản năng bảo vệ bản thân kích hoạt, khiến cô ta vừa rời cung điện Versailles không lâu đã nhớ ra người kia là ai.

Đối với phu nhân du Barry không còn là tình nhân Vương thất, lựa chọn phe phái là quyết định sống còn.

Cô ta vận dụng mối quan hệ thị nữ và người hầu tích lũy nhiều năm trong Vương thất, dùng viên bảo thạch lấp lánh và trân châu lóe sáng đổi lấy tình báo trân quý.

Cuối cùng cô ta biết được trong biệt thự của bá tước Provence, một thị nữ trộm nghe lén âm mưu bí mật. Bọn họ đang thảo luận dùng loại thuốc gì sẽ một kích trí mạng.

“Vương Hậu bệ hạ.” Bác sĩ kiểm tra xong ly rượu, lại gần Antonia.

Antonia nhìn ông ấy, “Mời ngài nói.”

Bác sĩ nặng nề nói: “Chúng thần phỏng đoán…”

Ông ấy không đành lòng nhìn Quốc Vương trên giường bệnh.

“Loại kịch độc này khiến toàn thân run rẩy, quá trình phát tác vô cùng đau đớn…” Bác sĩ cúi đầu, “Quan sát triệu chứng vừa rồi của bệ hạ, chúng thần rất tiếc… chỉ sợ…”

Ông ấy không dám nói thêm.

Trong phòng yên tĩnh, mọi người không dám thở mạnh.

Antonia cảm giác đầu váng mắt hoa.

Cô đỡ bàn ngồi xuống.

Cô từng có lựa chọn khác, nhưng cô vẫn lựa chọn tới đây. Khi đó cô nghĩ rất nhiều tình huống sẽ xảy ra, nhớ lại hỗn loạn và khủng bố kiếp trước.

Có lẽ sức mạnh của cô không đủ thay đổi vận mệnh người dân Pháp bị đói khát và nghèo khó chọc giận. Có lẽ cô sẽ bị quý tộc ra sức cản trở, bị mọi người xa lánh…

Quay về đây, Louis vẫn là Louis kiếp trước. Nặng nề, xấu hổ, không am hiểu biểu đạt, càng không am hiểu chính trị. Dù thất vọng, nhưng Antonia không ngạc nhiên. Cô muốn giúp đỡ anh ấy, tựa như nhà chính trị gia Honoré Gabriel Riqueti những năm đầu của cuộc Cách mạng Pháp nói: “Marie Antoinette là nam tử hán duy nhất của Versailles.”

Năm đó trải qua tuyệt vọng, Antonia không bao giờ để những người nhục nhã mình thấy cô rơi nước mắt, nghe một tiếng thở dài. Cô mãi mãi là Quân Vương kiêu ngạo. Bọn họ có thể nhục mạ, giết cô, nhưng bọn họ vĩnh viễn không thể ép cô chịu thua.

Nhưng Antonia không ngờ Louis sẽ bị hạ độc.

Anh vừa trở thành Quốc Vương, là vị Quốc Vương được người dân Pháp vui mừng chào đón, gửi gắm hy vọng tương lai sau này.

Hết thảy đều hạnh phúc, ký ức bi thảm sẽ không bao giờ phát sinh. Cho dù phát sinh, thời khắc gian nan nhất vẫn chưa đến…

Nhưng bọn họ động thủ, ly rượu độc nhắm vào cô.

Nếu không phải Antonia chăm chú đọc tài liệu, mấy tiếng qua không chạm vào nó, hiện tại người nằm trên giường hấp hối là cô.

Kẻ địch ẩn núp trong bóng đêm đã không còn kiên nhẫn. Bọn chúng xé rách da mặt, dùng cách thức cực đoan nhất xâu xé quyền lực.

Đột nhiên Antonia quay đầu, “Lập tức phong tỏa cung điện Louvre, ai cũng không được đi.”

“Phải làm thật bí ẩn, không thể để người khác phát hiện bất thường. Nếu có người hỏi thăm, cứ nói phát hiện nhiều ca bệnh đậu mùa. Quốc Vương bệ hạ đang ở xưởng nghiên cứu, không có mặt ở đây.”

Dứt lời, ánh mắt cô lạnh toát, “Nếu có người tỏ thái độ kích động hoặc muốn trộm rời đi, lập tức mang tới chỗ ta.”

“Hiện tại tra rõ những ai đụng vào thức ăn của Quốc Vương và ta.”

“Antoinette…” Người nằm trên giường yếu ớt gọi.

“Bệ hạ!” Mọi người hô. Quốc Vương tỉnh!

“Louis.” Antonia đứng trước giường, “Chàng cảm thấy thế nào?”

Mới vài phút ngắn ngủi, hốc mắt Louis đã lõm sâu, đôi mắt căng đầy tơ máu. Khuôn mặt anh ấy ửng đỏ lạ thường, hơi thở đứt quãng dồn dập, giãy giụa ngồi dậy.

Anh ấy nói gì đó, Antonia không nghe thấy.

Cô khom lưng lại gần, “Chàng nói gì?”

Không ngờ đột nhiên Louis vươn tay ôm cô.

Antonia ngẩn ra, mặc kệ anh ấy ôm, giống hệt quý công tử ôm chặt món đồ chơi yêu thích.

Cô vươn tay vỗ vai anh ấy, “Louis…”

“Các ngươi ra ngoài.” Quốc Vương nhỏ giọng nói.

Mọi người ngạc nhiên, nhưng đây là mệnh lệnh Quốc Vương. Bọn họ đều lui ra.

Trong phòng chỉ còn Louis và Antonia.

Antonia cảm thấy mất tự nhiên.

Hình như có chuyện gì đó kỳ lạ đang diễn ra.

Cuộc đời chàng trai to con trước mặt và cô kết nối với nhau, cuối cùng cả hai đều lên đoạn đầu đài. Cô biết tất cả bí mật của anh ấy, biết anh ấy là người không giỏi ăn nói, giàu tình cảm, luôn im lặng.

Anh ấy chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc. Cho dù kiếp này ỷ lại cô nhiều hơn, nhưng anh ấy chưa bao giờ ôm chầm cô không buông tay.

Có lẽ thuốc độc rất đau đớn… Hiện tại Louis chỉ là đứa trẻ khó chịu.

Antonia đau lòng.

Đúng lúc này, Louis buông lỏng cô.

“Antoinette, ta sắp chết.” Louis thì thào.

Trái tim Antonia đau nhói.

Cô theo bản năng phản bác, “Không. Louis, chàng còn trẻ, chàng rất khỏe mạnh. Bác sĩ sẽ…”

Louis lắc đầu, nở nụ cười mệt mỏi, “Ta biết, em cũng biết. Ta sẽ chết… Thời gian của ta không còn nhiều, mỗi một câu nói đều mệt muốn chết. Mong em đừng khiến ta thêm mệt.”

“Em biết hung thủ là ai, đúng không?”

“…” Antonia nắm chặt cổ áo anh ấy. Sao cô có thể nhẫn tâm nói với chàng trai trẻ tuổi, thân nhân chung dòng máu với anh ấy muốn lấy mạng anh ấy.

“Nếu dựa theo suy nghĩ của hung thủ…” Đôi mắt xanh lam của Louis thoáng nét bi thương, “Quốc gia này sẽ thế nào? Em sẽ thế nào, Antoinette?”

Hết thảy đều tan biến.

Nếu Louis thật sự chết, em trai anh ấy đăng cơ, cô không có hậu duệ, chỉ sợ sẽ phải quay về Áo.

Nếu ngay từ đầu như vậy, có lẽ sau này mọi chuyện không liên quan tới cô. Quốc Vương Pháp là ai, người dân Pháp gặp chuyện gì không liên quan tới công chúa Áo.

Nhưng Antonia đau đớn. Dù kết quả thế nào, cô đã tới đây. Cô nhìn Louis trưởng thành, có lẽ anh ấy không phải Quốc Vương vĩ đại, nhưng anh ấy là người tốt.

Người tốt không nên dùng cách này vĩnh biệt nhân thế.



“Antoinette.” Đột nhiên Louis nhỏ giọng hỏi: “Cái gì em cũng biết, đúng không?”

“Cái gì?” Antonia giật mình.

Bởi vì đau ốm, đôi mắt xanh lam của Louis giãn to, chăm chú nhìn cô.

“Em biết.” Louis thở dài, tự mình kết luận, dù Antonia không nói gì.

“Em vẫn tới đây, hơn nữa em làm rất tốt… Ta xin lỗi, nhưng ta không thể giao nước Pháp cho hai người em trai.”

Cuối cùng Antonia cũng nhận ra gì đó, hoang mang hỏi: “Louis, chàng đang nói gì?”

“…Antoinette, ta biết em luôn muốn giúp ta thành Quốc Vương tốt… Ta cố gắng, thật sự cố gắng, nhưng ta không làm được.”

Đột nhiên Antonia đoán được điều gì đó vô cùng đáng sợ.

Cô trợn mắt, “Louis, chàng…”

“Vương Hậu thân ái của ta, Nữ Vương thân ái của ta…” Louis nhìn cô, mỉm cười đứng dậy, “Em có tư cách thống trị quốc gia này hơn ta.”

Antonia như bị sét đánh.

“Louis, chàng điên rồi.” Cô khó tin lắc đầu, “Đây là Pháp, không phải Nga. Chưa từng có chuyện như vậy, sẽ không ai đồng ý.”

“Xin lỗi, ta biết đối với em đây là chuyện mạo hiểm.” Louis nắm tay cô, “Nhưng ta cầu xin em… Ta thật sự yêu nước Pháp. Chỉ khi giao nó cho em, ta mới yên tâm.”

“Kỳ quái lắm đúng không? Ta mới chỉ làm Quốc Vương hơn một tháng… Vương vị như có sức mạnh, thời khắc bước lên nó, hết thảy đều thay đổi.”

Antonia lắc đầu.

“Antoinette, ta biết ta vô dụng.” Louis nhìn chằm chằm cô, “Nhưng ta khẩn cầu em tin tưởng ta, nhất định phải tin tưởng ta.”

“Công tước Cayman!” Đột nhiên anh ấy cao giọng.

“Bệ hạ.” Công tước Cayman đi vào, cúi đầu hành lễ.

“Lập tức báo cho đội hộ vệ toàn thành Paris, ba tiếng sau Quốc Vương sẽ đứng trên ban công trước quảng trường cung điện Louvre, diễn thuyết trước mặt toàn bộ người dân.”

Antonia ngạc nhiên, “Louis?!”

Thế giới này quá đỗi điên cuồng. Có lẽ thời khắc cô bước chân tới Pháp, nó đã bắt đầu điên cuồng.

Cô không nên tự cho là đúng tới Pháp. Cô không cứu vớt được sinh mệnh, ngược lại hại chết Louis.

Louis muốn cô làm Nữ Vương…

Louis muốn diễn thuyết công khai!

“Tin tưởng ta, Antoinette, tin tưởng ta!” Anh ấy vỗ tay cô, ánh mắt ôn hòa kiên định.

“Nhất định buổi diễn thuyết này sẽ thành công.”

“Em mau nghỉ ngơi đi… Ta cần bác sĩ giúp ta chống đỡ tới thời khắc cuối cùng.”

...

Ba tiếng sau, vợ chồng Quốc Vương đứng ở ban công tầng hai cung điện Louvre, hướng mặt ra ngoài quảng trường.

Thế kỷ trước, Quốc Vương Pháp thường đứng ở đây trò chuyện với người dân. Sau khi Quốc Vương dọn tới Versailles, nơi này im lặng.

Cho tới giờ khắc này.

Gần như nửa dân chúng Paris chen chúc góp vui. Đây là lần đầu tiên Quốc Vương diễn thuyết công khai trước mặt dân chúng, ngài sẽ phát biểu chuyện vô cùng quan trọng.

Gió lạnh xuyên qua quảng trường, thổi lọn tóc vàng của Antonia.

Bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.

Louis đứng bên cô chát đầy phấn, che giấu sắc mặt khác thường.

Quốc Vương tựa vào thành ban công, người bên dưới nhốn nháo hoan hô. Antonia có thể thấy thân thể anh ấy đang run rẩy, không biết do suy yếu hay khẩn trương.

Lễ quan bảo mọi người im lặng, Quốc Vương sắp diễn thuyết.

Mọi người an tĩnh.

Bọn họ nở nụ cười chân thành. Bọn họ nhớ rõ những năm qua vợ chồng Quốc Vương làm gì. Bọn họ say mê nhan sắc tuyệt trần của Vương Hậu. Bọn họ khẩn cấp muốn nghe Quốc Vương sẽ nói gì với nhân dân.

“Chúng ta…” Louis run rẩy nói ra từ đầu tiên.

“Đoàng!” Tiếng súng vang lên.

Đôi mắt mọi người phản chiếu hình ảnh kinh hoàng.

Đóa hoa đỏ thẫm nở nộ trước ngực Quốc Vương trẻ tuổi. Ngài tái mặt ngã xuống lan can cẩm thạch.

_______

Bình luận của cư dân mạng Trung:

– Tôi cứ tưởng anh ấy sẽ diễn thuyết xong, thật sự khó chịu. Louis là đứa trẻ ngoan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play