Nikola một tay bưng cốc chocolate, một tay bưng tách coffe đi ra, Antonia đã hỏi xong một số thông tin cơ bản về Napoléon.
Coulomb và Nikola chân trước chân sau đi ra. Napoléon lập tức đứng lên, lại gần Coulomb.
“Nhanh vậy sao?” Antonia cầm cốc chocolate, ngạc nhiên phát hiện chocolate đã nóng trở lại.
Thật sự ngoài ý muốn. Cô ngại phiền toái, nhưng trời biết cô rất thích chocolate nóng.
“Làm thế nào vậy?”
“Bí mật. Chờ một thời gian nữa tôi sẽ tặng cô thứ này rất thú vị.”
Antonia bị anh chọc cười, “Anh còn bao nhiêu bí mật tôi không biết?
Nikola mỉm cười, “Vượt quá sức tưởng tượng của cô.”
“Được rồi.” Antonia hài lòng nhấp hớp chocolate nóng.
Tuy hâm nóng không ngon bằng vừa ra lò, nhưng hương vị vẫn tuyệt hảo.
Nikola nhấp hớp coffe, “Cô tới đây làm gì?”
“À.” Antonia mỉm cười, “Thật ra tôi chỉ tiện đường… Tôi muốn biết ma rau cần là ai.”
Vừa dứt lời, Antonia cảm giác ánh mắt sắc bén chĩa thẳng về phía cô.
“…” Nikola bước lên ngăn cản tầm mắt cô, nhỏ giọng đáp: “Coulomb.”
Antonia bất ngờ sặc chocolate, hoảng sợ ho khan.
Nhất định vừa rồi Coulomb đã nghe thấy… Quá xấu hổ!
Nikola vỗ lưng cô, lại bị trừng lại.
Không thấy cô đang uống chocolate sao?
Nikola xin lỗi, “Xin lỗi, vừa rồi bất cẩn quên mất cổ họng ảnh hưởng tới hệ tiêu hóa và hệ hô hấp.”
Thấy cô bình tĩnh trở lại, Nikola nhấp hớp coffe.
Antonia thì thầm bên tai anh, “Napoléon ở phía sau.”
Nikola: “…”
Nikola vất vả nhịn một giây, cuối cùng vẫn ho sặc sụa.
Napoléon đứng cách đó không xa liếc đôi nam nữ kỳ lạ.
Coulomb nghiêm túc dạy dỗ: “Napoléon! Là một binh sĩ, em phải tập trung!”
“Vâng, thưa thầy!” Napoléon hồi thần.
Thảo luận với Coulomb xong, Napoléon chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, cô gái vừa rồi ngồi trong phòng chờ cũng đứng dậy.
Napoléon đi tới cửa, phát hiện ngoài trời đổ mưa.
Mùa xuân Paris vẫn còn lạnh lẽo, đặc biệt khi lấm tấm mưa.
Nghe người ta nói Thái Tử phi điện hạ chủ trì cải tạo thành phố, ít nhất hiện tại sạch sẽ hơn ba năm trước, nhưng mặt đường vẫn lầy lội.
Napoléon sầm mặt đứng dưới mái hiên.
Cậu ấy và mấy chục sinh viên hoặc thành tích xuất sắc, hoặc gia thế hiển hách trường École được cử tới Paris tham dự cuộc thi quân đội Paris. Trường quân đội sắp xếp cho họ học trong khuôn viên trường, nhưng từ đây tới đó cách một khoảng khá xa.
Napoléon không thuê nổi xe ngựa, chỉ đành đi bộ tới cung điện Louvre. Đi bộ gần một tiếng không phải chuyện gì khó, nhưng hiện tại trời mưa to, cậu ấy cần về trường, chắc chắn quần áo sẽ dính bùn, bị đám học sinh quý tộc bản địa cười nhạo.
Napoléon bực bội nhìn trời mưa, cắn môi chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, cô gái đứng bên cản cậu ấy.
“Ngài phải về trường quân đội Paris?” Antonia hỏi thăm: “Vừa hay ta cũng cần tới đó. Trời mưa to, chi bằng cùng đi.”
Napoléon ngạc nhiên nhìn cô, lắc đầu, “Thưa tiểu thư, thế này ngại quá…”
“Không có gì phải ngại.” Antonia nhìn cậu ấy, “Với thân phận của ngài, ta nghĩ ngài hiểu lựa chọn nào quan trọng hơn.”
Napoléon sầm mặt, “Tiểu thư có ý gì? Tiểu thư biết cái gì?”
Sáu năm trước cậu ấy là con của một quý tộc Corsica. Sau khi Pháp chinh phục Corsica, cậu ấy được đưa tới trường quân đội, cũng biết thân phận mình quá đỗi nực cười.
Antonia nhìn Napoléon một lúc, mỉm cười, “Không có gì. Ta chỉ muốn thỉnh giáo ngài một số vấn đề quân sự. Để báo đáp, ta mời ngài đi chung xe ngựa.”
Napoléon lựa chọn ngồi trên xe ngựa của vị tiểu thư thần bí.
Tuy Napoléon đề phòng, nhưng cậu ấy không thể không thừa nhận cô nói đúng. Cậu ấy cần về trường quân đội Paris với bộ quân phục sạch sẽ. Cậu ấy không còn áo khoác để thay.
Hơn nữa Napoléon cảm giác vị tiểu thư này có gì đó tao nhã lạnh lùng khó nói, giống như thế giới trước mắt cô chỉ là một tấm gương, nhìn thấu không sót gì.
Khiến người ta không thể cự tuyệt.
“Người… muốn hỏi gì?” Napoléon cẩn thận hỏi.
Antonia yên lặng nhìn màn mưa lất phất ngoài xe ngựa.
“Nếu Paris bị tấn công, đâu là nơi yếu nhất?”
Napoléon ngây ngẩn.
Câu này thực sự hỏi khó cậu ấy. Cậu ấy mới tới Paris mấy ngày.
“Ừm…” Napoléon trầm ngâm, “Xin lỗi tiểu thư, tôi vẫn chưa quen thuộc nơi này…”
“Vậy mau làm quen đi.” Cô gái ngắt lời.
Napoléon ngẩng đầu, chạm mắt với đôi mắt xanh lam lạnh băng, giọng nói cũng lạnh lẽo, “Thời gian ta dành cho ngài không nhiều.”
Mãi đến khi xe ngựa dừng trước khuôn viên Steven trường quân đội Paris, Napoléon vẫn chưa hồi thần.
Đám người nọ cố tình mở cửa đập trúng mặt Napoléon, khiến cậu ấy bừng tỉnh.
“Ha ha ha, thằng lùn Corsica về rồi.”
“Chậc chậc, hôm nay mưa to, nó dám cắn răng thuê xe ngựa? Bởi vì không mua nổi quần áo chứ gì?”
“Chà chà, tiền thuê xe ngựa bằng mấy ngày nhịn ăn, đúng là đồ nhà quê!”
Napoléon nhẫn nhịn, lạnh lùng lườm bọn họ.
“Ái chà, sao không nói gì? Cuối cùng thằng lùn Corsica cũng ý thức được khẩu âm của nó như trò hề! Các anh em, mau nghe khẩu âm Corsica của nó đi! Thế nào, thằng lùn Corsica?”
Napoléon xoay người rời đi.
Cậu ấy không thể đánh nhau với họ. Lần đầu tiên đánh nhau, Napoléon không chỉ bị bọn chúng hội đồng, còn nhận án phạt. Cậu ấy viết thư cho phụ thân, lại bị phụ thân chỉ trích không học tập tốt, rõ ràng biết thân phận bản thân còn cố tình gây chuyện.
“Đừng đi!” Aron to cao cường tráng chặn đường Napoléon, chỉ đống vo viên dưới đất, “Đây là kết quả bài thi của mày. Không nhìn sao?”
Napoléon nắm chặt tay.
Cậu ấy ra sức học tập, môn nào cũng xếp hạng nhất. Dựa theo kết quả lần này, chắc hẳn cậu ấy sẽ được tiến cử. Nhưng Aron nói vậy…
Napoléon im lặng mấy giây, không mở tờ giấy vo viên ra, định bước qua Aron.
Nhưng Aron nắm chặt tay cậu ấy, cậu ấy giãy giụa bất thành.
“Không muốn xem? Mọi người xem giúp mày!”
Các học sinh cười đùa xô đẩy, có người nhặt tờ giấy vo viên lên, mở nó ra, giả vờ giả vịt đọc to.
“Bonaparte thân miến, thật tiếc khi phải báo cho ngài, ngài đã…” Người đó cố ý kéo dài giọng.
“Ôi chao, lằng nhằng cái gì! Mau nói đi!”
“Thi trượt!” Người nọ cao giọng, “Ha ha ha!”
Tờ giấy lại bị vo viên, ném thẳng vào mặt Napoléon.
Napoléon run rẩy, nhưng cậu ấy vẫn nắm chặt tờ giấy. Thật ra tờ giấy không viết cậu ấy đã trượt, nhưng lại liệt kê tên những học sinh trúng tuyển, bên dưới viết “Đối với những học sinh thi trượt, chúng tôi thật sự rất tiếc…”
Napoléon không thèm đọc nữa, ném tờ giấy ra xa.
“Ôi chao, cứ vậy rời đi?” Aron muốn bắt tay cậu ấy, lại bị cậu ấy né tránh.
“Hừ, còn cáu kỉnh?” Có người phì cười.
“Thằng chó, còn lâu mày mới có thể làm lính! Cút về đảo Corsica của mày làm dân bản xứ đi!”
“Ha ha, ngay cả dũng khí đánh nhau cũng không có, đúng là thằng nhát gan! Đồ nhu nhược!”
Aron cười lớn: “Chẳng trách bọn tao chiếm được đảo Corsica, xem ra bọn chúng giống mày, đều vô dụng.”
“Rầm”, Napoléon cụng đầu vào ngực Aron. Thân thể suy dinh dưỡng của cậu ấy bộc phát sức mạnh, Aron to cao bất ngờ không kịp phòng bị, lảo đảo ngã xuống đất.
“Aron!” Mọi người la.
Napoléon tức giận thở dốc, đôi mắt đỏ lừ. Cậu ấy biết bọn họ nói vậy để chọc giận cậu ấy, nhưng sao cậu ấy có thể nhẫn nhịn?
Nếu lúc trước bọn họ cùng học ở trường quân đội, Napoléon có thể nhịn. Nhưng hiện tại con đường học hành mịt mờ, cậu ấy không nhịn nổi nữa!
Đánh lén chỉ là chiến thắng tạm thời.
Aron nhảy dựng lên, bẻ đốt ngón tay kêu rắc rắc, “Thằng chó, không giả vờ nữa chứ gì? Được, hôm nay tao cho mày một bài học.”
Gã ra lệnh, năm sáu người tham gia hỗn chiến.
Ban đầu Napoléon dựa vào dáng người và cơ thể nhanh nhẹn tránh mấy đòn hiểm, nhưng dẫu sao cậu ấy không chiếm ưu thế, huống chi còn bị hội đồng…
Napoléon nhanh chóng bị một người túm sau tay, từng cú đấm giã thẳng vào mặt và ngực.
Napoléon cảm giác đầu ong ong, nước mắt và nước mũi đều chảy ra. Trận quần ẩu vẫn tiếp tục, cậu ấy không còn sức phản kích, chỉ biết liều mạng quẫy đôi chân.
Cậu ấy là người Corsica, vì sao cậu ấy phải chịu bắt nạt?
Chẳng lẽ từ nhỏ cậu ấy đã trở thành trò cười của người khác? Cậu ấy không xứng đáng có tôn nghiêm?
Napoléon không nhịn nổi nữa, cậu ấy muốn về nhà! Cho dù về sau làm công tượng bé nhỏ trên Corsica, cậu ấy cũng không muốn ở lại đây! (*)
“Chúa ơi! Mấy đứa đang làm gì đấy? Dừng tay! Mau dừng tay!” Có người hét.
Mấy chàng trai kéo bè kéo lũ đánh nhau bị lôi ra, trong đó Napoléon bé nhỏ nhất bị đánh bầm dập mặt mũi, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
“Thầy Pontin, có phải thằng chó này sắp bị đuổi đi không ạ?” Aron đắc ý.
Lần trước đánh nhau Napoléon bị xử phạt. Lần này gây chuyện lớn, không biết trường học định xử lý cậu ấy thế nào?
“Câm mồm!” Người đàn ông trung niên tức tới run rẩy.
Lúc này đám nam sinh nhiệt huyệt mới phát hiện điều bất thường, đồng loạt quay đầu.
Ngoại trừ thầy Pontin chuyên xử lý công việc trong trường, còn có bà Éna quán xuyến cuộc sống hàng ngày cho họ và mấy người xa lạ.
Ban đầu tình hình có chút hỗn loạn, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều hồi thần. Đám nam sinh chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp xa lạ trước mặt. Cô không tô điểm nhiều châu báu, nhưng khuôn mặt và cánh tay trắng nõn, khí thế cao quý hơn người.
Đáng tiếc mỹ nhân lạnh lùng nhìn bọn họ, đám nam sinh không dám lỗ mãng.
Cô gái bước lại gần, đám đông vội dạt sang bên, trơ mắt nhìn cô ngồi xuống bên cạnh thằng lùn Corsica.
Có người thấp thỏm không yên.
Antonia đưa khăn cho Napoléon, “Lau đi.”
Thiếu niên cúi đầu, cắn răng không động đậy.
Antonia: “…”
Được rồi, đứa nhỏ này khá cứng đầu.
Mặc kệ sau này Napoléon hiển hách thế nào, hiện tại trong mắt cô, cậu ấy chỉ là đứa trẻ bị thương. Cô không chút chần chừ vươn tay, đầu tiên lau mũi và miệng chảy ồng ộc máu, sau đó đổi chiếc khăn tay khác lau nước mắt giàn giụa trên mặt cậu.
Napoléon không chịu được nữa, vội vàng cầm khăn tay, nói lời cảm ơn hàm hồ không rõ, lau lung tung mấy cái, kết quả khiến vết thương rớm máu nhiều hơn.
May mắn hiện tại đang nghiêm túc, không ai dám cười.
“Các cậu đang làm gì? Hả?!” Thầy Pontin nổi giận quát.
Người khác đều cảm thấy không thích hợp, chỉ có Aron đúng lý hợp tình đáp: “Thưa thầy, Napoléon động thủ trước! Nó là tiểu nhân nham hiểm!”
“Câm mồm!” Thầy Potin ngắt lời gã.
Thằng ranh ngu xuẩn. Nó không nhận ra bầu không khí hiện tại không đúng sao?
Đáng tiếc đã quá chậm, cô gái lạnh lùng nói: “Thầy Pontin, bọn họ năm đánh một, quyết tâm đánh đến chết, không gãy xương không từ. Dựa theo pháp luật, chuyện này nên xử lý thế nào?”
Thầy giáo đổ mồ hôi hột.
Mấy học sinh tròn mắt nhìn nhau. Cái gì? Pháp luật? Bọn họ sẽ bị xử theo pháp luật?
“Thầy Potin?” Cô gái mất kiên nhẫn.
Thầy giáo nuốt nước miếng, gian nan đáp: “Nên… nên mang tới cục cảnh sát.”
“Ê!” Aron nổi giận, “Cô có biết tôi là con ai không?”
Antonia nở nụ cười lạnh lẽo. Cô chỉ cần biết gã không phải con rơi của Louis XV là được.
“Trường quân đội Paris tiến cử ngài Napoléon Bonaparte tới Vương thất nhậm mệnh, đồng thời đảm nhiệm chức cố vấn quân sự cho Thái Tử.”
Henriette cùng Antonia đỡ Napoléon dậy, Antonia lạnh lùng nói với thầy giáo: “Khi mang tới đồn cảnh sát, nhớ nhấn mạnh mấy người này cố tình đả thương quan viên cấp cao của Thái Tử. Thái Tử sẽ không để yên.”
Dưới ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của mọi người, thiếu niên mặt mũi bầm dập bị mang đi.
Đám đông thẫn thờ đứng tại chỗ… Rốt cuộc thiếu niên Corsica là thần thánh phương nào?
Vì sao cô gái kia lại tới đây?
Bọn họ dự cảm điềm xấu sắp ập tới, nhưng dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, bắt đầu từ giờ phút này, vận mệnh thiếu niên kia đã khác xa bọn họ.
Napoléon ngồi trên xe ngựa vẫn chưa hồi thần sau tin tức chấn động, ngây ngẩn nắm tay áo Antonia, “Sao lại… thế này?”
“…” Antonia nhìn mặt mũi thiếu niên rướm máu, đau đầu thở dài, “Dưỡng thương trước rồi nói.”
. . .
Ba ngày sau, Henriette mang tin tức “Rheinische Zeitung” mới thu thập được cho Antonia.
“Người trong cung tiết lộ: Thái Tử yếu sinh lý, Thái Tử phi sung sức, công khai ăn nằm với đàn ông!”
Bên dưới liệt kê vài người:
Bá tước Fersen (Nếu thấy ánh mắt Thái Tử phi nhìn ngài ấy, chắc chắn bạn sẽ cảm nhận được họ có bí mật riêng).
Nhà giả kim thuật sư (Còn nhớ hay chăng? Lúc trước mọi người khiếp sợ con mắt tà ma, Thái Tử phi là người đầu tiên nhảy điệu Walz với ngài ấy.”
Ngoài ra còn một quan quân trẻ tuổi chưa rõ thân phận, tạm thời chưa moi được tin tức tình báo cụ thể.
Henriette oán giận: “Đám tiểu nhân không biết xấu hổ! Lũ lừa đảo! Không dám quang minh chính đại đứng ra, lại dùng thứ này che mắt, vấy bẩn danh dự người!”
Antonia không ngạc nhiên.
Nói thật, ở kiếp trước, sau bốn năm kết hôn, lời đồn này cũng lan truyền. Hơn nữa một nửa tin tình báo là thật – chính là tin đồn của Louis XVI.
Cô vô cảm trả tin tức cho Henriette, “Đốt đi, không cần để ý.”
Cùng lúc đó, em trai thứ hai của Louis – Bá tước Artois đi tìm anh trai.
“Anh! Anh biết không? Antoinette có người đàn ông khác!” Anh ta oán giận.
Louis hoảng sợ, vội vàng kéo em trai sang một bên, xác nhận không có ai xung quanh mới nói: “Em nói linh tinh gì đấy!”
“Em nghe người ta nói!”
“Ai nói?”
“Anh, đây không phải trọng điểm! Có người liệt kê những người đàn ông Antoinette thường xuyên gặp mặt. Có bá tước Fersen, có ngài Tesla, còn cả… học sinh vừa nhận thư trúng tuyển của trường quân đội Paris.”
Louis nổi giận, “Nói bậy. Luận thời gian tiếp xúc, anh ở bên Nikola, Nikola ở bên bá tước Fersen còn nhiều hơn. Nói vậy chẳng lẽ bọn anh đều có gì đó ‘mờ ám’?”
“Thật sao?” Bá tước Artois reo lên.
Phải biết không chỉ các tiểu thư quý tộc cho rằng trong cung điện Versailles có hai người đàn ông điển trai nhất, các thiếu niên cũng đồng tình.
Anh ta chớp mắt hỏi: “Anh, cho em gia nhập được không?”
Louis tức tới bốc khói: “Cút! Cút! Cút!”
______
Lời tác giả
(*) Tham khảo thư Napoléon viết cho phụ thân trong lúc ở trường École.
Đúng rồi, quên nói, cho Napoléon xuất hiện sớm mười năm, để ngài ấy lên sân khấu!
______
Một số bình luận của cư dân mạng Trung:
– Em trai: Anh, ba người được không?
– Ha ha ha.
– Bá tước Artois: Em nói với anh chuyện này, chị dâu có người khác! Còn không chỉ một người!
Thái Tử: ?
Bá tước Artois: Chính là Tesla, còn cả gã người Thụy Điển. Đúng rồi, hình như dạo gần đây có người mới, nghe nói là học sinh trường quân đội. Bởi vì quá mới, hiện tại chưa có tin tức điều tra.
Thái Tử: Đừng bịa đặt! Thời gian anh ở bên bọn họ còn nhiều hơn thời gian anh ở bên vợ! Bọn họ ngoại tình với vợ anh hay không, chẳng lẽ anh không biết? (Ngày nào cũng bận rộn thí nghiệm, không nghĩ tới phương diện kia)
Trong mắt bá tước Artois: Mẹ kiếp, quá khủng! Hóa ra tình nhân đều là của anh trai, chị dâu chỉ cảm thấy chơi với họ khá vui?
(Hít khí… Chị dâu xinh đẹp quyến rũ, nhà khoa học cao lớn, chó con trường quân đội, mỹ nam kỹ sĩ tóc vàng… Ta cũng muốn sung sướng như vậy!)
Bá tước Artois: Anh, thêm em được không?
– Hóa ra xuất hiện sớm mười năm, bảo sao tôi tính toán thời gian không đúng.