*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoàng Hậu Nga mặc bộ váy đen thất thần nhìn cô bé dưới bậc thang.
“Nếu Anna [1] của ta còn sống, con bé cũng bằng tuổi công chúa…” Ekaterina thì thào, nhịn không được lại gần Antonia, vươn tay về phía cô.
[1] Anna Petrovna (1757 – 1759): Con gái của Ekaterina và Pyotr III, mất năm hai tuổi.Công chúa nhỏ có phần ngạc nhiên, ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào, nắm bàn tay lạnh lẽo của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu xoay người, Antonia chân ngắn theo sau. Tới trước ghế sofa màu đỏ họa tiết gingham [2], đột nhiên toàn thân cô bay lên không trung, được Hoàng Hậu ôm vào lòng.
[2] Gingham: Hay còn gọi là họa tiết kẻ caro.Hành động thân thiết này vốn không hợp lễ tiết. Tuy công chúa còn nhỏ, nhưng cô đại diện cho quân chủ một quốc gia.
Nhưng cảnh tượng trước mắt quá đỗi ấm áp. Hiển nhiên Hoàng Hậu Ekaterina nhớ tới cô con gái chết non, vậy nên phá lệ thân mật với Antonia. Ngay cả bá tước Mercy vô cùng cẩn thận cũng không nói gì.
“Thần đại diện cho Hoàng Hậu Thánh chế La Mã Thần Thánh nước Áo, Nữ Hoàng Hungary và Bohemia – bệ hạ Maria Theresa hỏi thăm vợ chồng Sa Hoàng bệ hạ, xin chia buồn với sự ra đi của Nữ Hoàng Elizaveta [3].”
Bá tước Mercy dựa theo lễ tiết, nói những lời vốn định nói với Pyotr III. Đương nhiên anh ấy đã lược bỏ phần chúc mừng Hoàng Đế lên ngôi.
“Mong ngài truyền đạt lòng biết ơn của ta với Nữ Hoàng Maria Theresa.” Ekaterina gật đầu.
Lễ tiết ngoại giao phiền phức kết thúc, bá tước Mercy lui xuống. Đúng lúc này, Antonia ngẩng đầu, lắc tay Hoàng Hậu, “Bệ hạ, ta ngồi với ngài một lát được không?”
Ekaterina ngẩn ra, dịu dàng đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Cô ta mỉm cười nhìn bá tước Mercy, “Không biết ngài bá tước có yên tâm giao điện hạ Antonia cho ta không?”
Mercy do dự nhìn Antonia, có vẻ muốn nói gì đó, cuối cùng khom lưng, “Phiền toái bệ hạ.”
Chờ sứ đoàn Áo rời đi, Ekaterina véo khuôn mặt múp thịt của Antonia, “Ở đây lạnh, tới phòng của ta đi. Lò sưởi trong đó ấm hơn.”
“Vâng, thưa bệ hạ.” Antonia ngoan ngoãn nắm tay Hoàng Hậu xuống cầu thang. Họ đang ở hành lang, đúng là hơi lạnh, tay Hoàng Hậu lạnh băng.
Phòng Hoàng Hậu vô cùng tinh xảo, vách tường và sàn nhà vẽ họa tiết hoa hồng, trần nhà khảm bức tranh Thánh Mẫu và các thiên sứ, rèm vàng che kín cửa sổ, trước giường đặt bình phong gỗ Trung Quốc được mạ vàng uy nghi. Trên bức tường cẩm thạch trắng, lò sưởi đang kêu lách tách.
Quả thật ấm hơn đại sảnh rất nhiều.
Dưới sự ra lệnh của Hoàng Hậu, người hầu vội vàng bưng đĩa bạc sáng bóng lên. Nào là chim bồ câu vàng óng, bánh pho mát thịt nóng hổi, hoa me vàng trôi lững lờ trong bát canh, thịt bò và món súp củ cải đường đỏ thẫm. Ngoài ra còn có những chiếc lọ thủy tinh đựng quả hạch và cam quýt đông lạnh.
Antonia ngồi trên xe ngựa lâu, đầu óc có chút choáng váng, dọc đường đi không ăn gì mấy. Giờ phút này nhìn mỹ vị thơm ngon trước mắt, bụng cô réo vang.
Ekaterina phì cười, cầm khăn ăn tơ lụa trong tay thị nữ, gấp quanh viền áo công chúa nhỏ, “Đừng nóng, không đủ lại bảo bọn họ bưng lên.”
Antonia xấu hổ. Đối với một Vương Hậu, bụng sôi là hành động bất nhã.
Nhưng cô lập tức ý thức lại, Vương Hậu nước Pháp đã chết. Hiện tại cô chỉ là cô bé bảy tuổi, mọi người ít nhiều khoan dung hơn.
Bàn tay gầy gò của Hoàng Hậu chạm vào cổ Antonia, cảm giác vừa dịu dàng vừa mát mẻ.
Cô trầm tư.
Antonia quay đầu, mỉm cười, “Bệ hạ, làm con của người là chuyện hạnh phúc nhất trần gian.”
Không biết Ekaterina nghĩ tới gì, mỉm cười lắc đầu, “Con của ta không được gặp mẫu thân của nó.”
Antonia ngẫm nghĩ, dịu dàng vỗ tay Hoàng Hậu, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, tương lai ngài sẽ hạnh phúc. Con của ngài cũng vậy.”
Đó là hạnh phúc cô chưa từng có.
Antonia lẳng lặng hưởng thụ điểm tâm, nhớ lại chuyện trước kia.
Cô chủ động xin tới Nga, đồng ý xa nhà cũng vì một khi thoát khỏi hoàng cung Áo, cô có cơ hội “biến mất”. Từ nay về sau cô không còn thân phận Hoàng thất, giành được tự do.
Về phương diện khác, Antonia muốn biết “Đại Đế” tương lai là người như thế nào.
Kiếp trước cô chưa từng gặp Ekaterina. Cách Mạng bùng nổ, cô từng viết thư cầu cứu, bị Nữ Hoàng hồi âm trào phúng.
Ban đầu xuất phát điểm của hai người giống nhau.
Đều tha hương tới dị quốc, đều vợ chồng không hòa thuận, nhiều năm không hạ sinh hậu duệ. Ekaterina từ một Hoàng Hậu không được sủng ái trở thành Quân Vương, còn cô chết trong ô nhục.
Cho dù đời này rời xa cuộc chiến Vương quyền, Antonia cũng muốn biết nguyên nhân tại sao.
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên Ekaterina che miệng nôn khan, hô hấp dồn dập, lồng ngực lên xuống, khuôn mặt đỏ bừng.
“Bệ hạ!” Thị nữ cuống quýt hô, “Có phải corset bó chặt không ạ!”
Mọi người hoảng loạn, vội vàng đỡ Hoàng Hậu ra sau nằm xuống. Có người cởi corset cho cô ta, có người vội vàng di chuyển bình phong chặn cửa.
Antonia hoang mang mấy giây, đột nhiên hiểu ra.
Hoàng Hậu mang thai.
Nhưng vì sao không tiết lộ với bên ngoài?
Vì sao phải bó chặt bụng?
Nếu không phải chuyện tới đột nhiên, ngay cả Antonia từng có kinh nghiệm cũng không nhận ra Ekaterina mang thai.
Đúng lúc này bên ngoài vọng tiếng đập cửa, giọng nói thô lỗ gào lên: “Ekaterina! Ekaterina đâu?”
Nháy mắt mọi người trong phòng tái mặt.
“Bệ hạ, Hoàng Hậu ở trong phòng…”
Rầm, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất. Hoàng Đế không chút khách khí mắng, “Không phải ả ta đang tiếp đón sứ đoàn Áo sao? Bảo ả ra đây! Mau cùng ta tiếp đón sứ đoàn Phổ!”
“Ekaterina!” Hoàng Đế rống giận, giọng càng lúc càng gần, “Tôi biết cô ở bên trong! Đi ra!”
“Không được cởi!” Ekaterina hít sâu, tóm chặt tay thị nữ, “Siết chặt!”
“Bệ hạ!” Thị nữ run rẩy.
Cánh cửa mở ra, Hoàng Đế chỉ cần bước qua bình phong sẽ thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong.
Ánh nến chiếu sáng từng giọt mồ hôi trên trán Hoàng Hậu.
Antonia thoáng nghĩ, giật mạnh khăn trải bàn ăn.
Rầm, đồ sứ vỡ toang.
Mọi người trong ngoài bình phong ngây ngẩn. Hoàng Đế nhìn thứ canh màu đỏ bay ra ngoài bình phong, sợ tới mức nhảy dựng về sau.
Giây sau, Antonia gào khóc.
“Sao… sao thế…” Pyotr III lắp bắp, cau mày hỏi.
Đối với nam quý tộc được giáo dục lễ nghi cung đình nhiều năm, một khi thấy phái nữ hoặc trẻ con gặp chuyện, họ thường bất giác tránh mặt.
Antonia vừa khóc vừa nắm chặt tay Hoàng Hậu.
Nháy mắt Ekaterina hiểu ý cô.
Cô ta bình tĩnh đáp: “Bệ hạ, vừa rồi người hầu bất cẩn làm đổ canh lên người nữ đại công tước. Chúng thần cần đổi váy gấp.”
Hoàng Đế bực bội xoa đầu, “Được rồi, chờ các ngươi thay váy xong…”
Antonia lại òa khóc, vừa khóc vừa thút thít: “Bệ hạ! Có thể cho phép Hoàng Hậu theo thần được không… Nước canh nóng quá… Thần đau…”
“Đi đi!” Pyotr III vỗ tay, “Ekaterina, chăm sóc tốt công chúa. Mau gọi người dọn dẹp đống hỗn loạn này đi, ta về trước.”
Gã vội vàng chạy đi, không muốn ở lại nhiều thêm một giây.
Sau bình phong, ngoại trừ Antonia đang nức nở hít mũi, mọi người đều nín thở chờ đến khi cánh cửa đóng lại.
May mắn, Hoàng Đế đi rồi.
Antonia không hề rơi một giọt nước mắt, vừa rồi cô chỉ gào khan.
Làm trẻ con hơn nửa tháng, cuối cùng cô cũng vượt qua chướng ngại.
Người khóc nhè là công chúa nước Áo bảy tuổi, không liên quan tới Vương Hậu Marie Antoinette.
Antonia giơ cánh tay ngắn ngủi, ôm Hoàng Hậu trấn an, nhỏ giọng nói: “Ngài đừng lo. Ta sẽ không nói cho bất kỳ ai.”
Cô ngẫm nghĩ, lại kiễng chân, dùng khăn tay lau mồ hôi cho Ekaterina, “Ngài nên nghỉ ngơi. Ta không quấy rầy ngài nữa, chúc ngài ngủ ngon.”
Cô hiểu, đứa bé trong bụng Hoàng Hậu không phải con Hoàng Đế.
Antonia bị mẫu thân ảnh hưởng, chỉ thích sạch sẽ, không nhìn quen bầu không khí hỗn loạn trong cung đình Châu Âu. Nhưng cô không tọc mạch chuyện riêng của người ta.
Giờ phút này, Antonia đau lòng. Cô biết Hoàng Hậu đang trong thời điểm yếu ớt nhất, nhưng vì bảo toàn tính mạng nên bắt buộc phải che giấu.
Ekaterina nhìn công chúa nhỏ hồi lâu.
Cô ta thở dài, xoa mái tóc màu vàng kim, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn, Antonia.”
...
Thời gian viếng thăm cung đình Nga khá ngắn. Pyotr III chỉ quan tâm đặc phái viên của “người anh em” Đại Đế Phổ phái tới, mặc kệ các nước khác.
Antonia theo bá tước Mercy tham dự nghi thức phúng viếng Nữ Hoàng Nga.
Người từng thống trị một quốc gia nằm trong quan tài, hai tay chắp trước ngực. Bà mặc chiếc váy trắng dài, đầu đội vương miện hoàng kim.
Dù bảo thạch chói mắt, trang phục uy nghiêm cỡ nào cũng không che giấu được bầu không khí u ám. Mọi người biết rõ người trước mắt từng có địa vị tối cao, nhưng nay người đó đã chết.
Ngẫm lại mới thấy lúc cô chết không thể diện bằng người ta.
Antonia mím môi.
Đối với nguyên thủ quốc gia, đặc biệt khi kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, nước nào cũng có lễ nghi phiền phức. Nga không ngoại lệ.
Phần lớn người tới tham dự đại lễ lên ngôi của Pyotr III đều là quý tộc có vị trí quan trọng. Nghe nói bởi vì tiêu hao tiền bạc hoan nghênh sứ đoàn Phổ, hơn nữa vương miện của Pyotr III vẫn chưa đúc xong, vậy nên Sa Hoàng không thể hoàn thành buổi lễ một cách hoàn mỹ. Dẫu sao Tân Sa Hoàng chỉ cảm thấy hứng thú với Đại Đế Phổ đang xuất chinh, có lẽ phải chờ chiến tranh kết thúc mới chính thức lên ngôi.
Đại lễ lên ngôi chưa tiến hành, nhưng các nghi thức khác vẫn tiếp diễn theo lệ thường.
Antonia cảm giác bản thân như rối gỗ, mỗi ngày được trang điểm xinh xắn như búp bê, tham gia các yến hội, nghe lời chúc vô nghĩa. Cô lẳng lặng nhìn bá tước Mercy bớt thời gian trò chuyện với đặc phái viên các nước khác, đặc biệt trò chuyện với nam tước đại sứ Pháp rất lâu.
Antonia thở dài. Cuối cùng Áo vẫn liên minh với Pháp.
Cô bất an nghịch khẩu súng khảm hoa văn tinh xảo. Đây là món quà hoàng tử bé nước Nga tặng cô.
Chậc, quả nhiên thừa hưởng phong cách của phụ thân Pyotr III và mẫu thân Ekaterina.
Nhớ lại bá tước Mercy xanh mặt khi thấy món quà, Antonia nở nụ cười xấu xa. Cô nhắm bắn ổ chim trên cây tùng đằng xa, hô “Pằng pằng”, lại giả bộ thổi khói súng.
Tuy món quà này kỳ lạ, nhưng cũng nhắc nhở trải qua phản loạn kiếp trước, kiếp này cô nên tìm cách bảo vệ bản thân.
Năm nay Pavel [4] tám tuổi, chỉ lớn hơn Antonia một tuổi. Bởi vì hai người xêm tuổi, vậy nên nhanh chóng xúm lại trò chuyện.
Lúc nào cung đình Áo cũng vọng tiếng cười trẻ con, nhưng cung đình Nga đơn bạc, bởi vậy Pavel rất thích công chúa nhỏ tới từ phía nam. Antonia lại tiếp cậu ta với mục đích khác – truyền tin cho Hoàng Hậu Ekaterina và hoàng tử bé.
Pyotr III không cho phép hai mẹ con gặp nhau, Hoàng Hậu chỉ có thể thông qua miêu tả của Antonia tưởng tượng dáng vẻ con trai đang chơi đùa. Sau đó Antonia thay Ekaterina thể hiện nỗi niềm nhớ thương với Pavel.
Cô trở thành khách quen của Hoàng Hậu.
Bá tước Mercy nhìn thấu hết thảy, vô cùng lo lắng.
Sau nhiều ngày lẳng lặng theo dõi, rốt cuộc anh ấy cũng tìm được thời cơ thích hợp. Nhân lúc công chúa nhỏ vui vẻ nghịch khẩu súng còn chưa lên nòng, anh ấy hắng giọng ngồi đối diện Antonia.
“Điện hạ, thần có chuyện muốn nói với người.” Anh ấy vô cùng nghiêm túc, nhưng khi thấy Antonia nghịch nòng súng lại bất giác nhướng mày.
“Ngài nói đi.” Antonia tao nhã đặt súng xuống.
Bá tước Mercy thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào, thái độ của công chúa nhỏ vẫn rất tốt.
“Người là nữ đại công tước nước Áo. Ở hoàng cung nước Nga, người đại diện cho toàn nước Áo.” Anh ấy châm chước, lo lắng không biết diễn đạt thế nào để công chúa nhỏ hiểu.
“Vậy nên… thân mật với Hoàng Hậu sẽ khiến Hoàng Đế không thích người, đồng thời ghét Áo. Xét thấy những việc gã ta đang làm… ghét Áo là chuyện vô cùng bất lợi với chúng ta.”
Mercy tự nhận bản thân nói đúng chỗ ngứa. Anh ấy tin tưởng, là con gái Nữ Hoàng, công chúa nhỏ chắc chắn sẽ hiểu.
Đương nhiên Antonia hiểu.
Cô mỉm cười, “Thưa ngài bá tước, nếu nói như vậy, Hoàng Hậu thích ta, đồng thời cũng thích Áo.”
Mercy tận tâm khuyên nhủ, “Điện hạ, người phải biết Hoàng Hậu thích hay không không quan trọng. Người nắm giữ nước Nga là Hoàng Đế Pyotr III, nếu gã…”
Anh ấy phát hiện Antonia chỉ mỉm cười, đôi mắt lóe sáng.
Lại liên tưởng đại sứ Pháp như có như không ám chỉ, một ý tưởng hoang đường dần nảy sinh trong đầu Mercy.
Mercy biết không thể chỉ vì một đứa bé mà suy nghĩ linh tinh, nhưng anh ấy vẫn trợn mắt, “Khoan… điện hạ… chẳng lẽ người muốn…?!”
_____
Lời tác giả:Antonia: Thưa ngài, ta chỉ nghĩ mà thôi, đừng khẩn trương._____Một số bình luận của cư dân mạng Trung: – Ha ha ha.– Antonia: Ta cảm thấy danh hiệu Hoàng Hậu Ekaterina không hay, ta không muốn gọi cô ta là Hoàng Hậu điện hạ. Thưa ngài, ngài cảm thấy cái tên Đại Đế Ekaterina thế nào?– Bạn thân Antonia chuẩn bị tạo phản.– Bệ hạ Ekaterina, chẳng bằng chúng ta “khử” thằng ngốc cuồng Friedrich II…– Ta chỉ nghĩ mà thôi (ngoan ngoãn.jpg)_____[3] Nữ Hoàng Elizaveta: Con gái của Pyotr Đại đế và Ekaterina I, bà là nữ Sa hoàng thứ 3 của Nga.Từ nhỏ, Elizaveta Petrovna vốn thông minh lanh lợi và có tính cách giống Pyotr Đại đế nhất, bà được vua cha yêu thương chiều chuộng nhưng không được quan tâm đầu tư vào giáo dục vì là con gái. Elizaveta được ca ngợi là công chúa đẹp nhất nước Nga thời điểm đó dù bà có thân hinh đầy đặn tròn trịa quá cỡ.Pyotr Đại đế mong mỏi các cô con gái của mình sẽ được gả vào gia tộc nhất nhì châu Âu, Sa hoàng dự định mai mối Louis XV của Pháp cho Elizaveta nhưng hoàng gia Pháp từ chối vì chê thân phận người mẹ của Elizaveta. Chị gái của Elizaveta là Anna Petrovna được gả cho Công tước Holstein-Gottorp, gia đình quý tộc gốc Đức và Thụy Điển. Elizaveta cũng được hứa hôn với nhà Holstein-Gottorp, nhưng đến năm 1725 thì Pyotr Đại đế qua đời, năm 1727 thì vị hôn phu mất, cùng năm đó thân mẫu của Elizaveta cũng qua đời, thế là hôn sự đổ vỡ. Rồi triều đình Nga thay triều đổi chủ lần lượt người này tới người khác, Elizaveta không thể lấy vương tôn công tử vì chẳng còn cha mẹ hay trưởng bối nâng đỡ, cũng không thể lấy thường dân vì như thế bà sẽ mất quyền kế vị, kết quả bà sống độc thân cả đời dù rằng có vài ba người tình.Dưới thời cai trị của nữ Sa hoàng Anna, Elizaveta được khá nhiều phe phái ủng hộ. Khi Anna qua đời, cháu nội của Ivan V là Ivan VI lên ngôi mới chỉ là một đứa trẻ được mẹ ruột nhiếp chính, đất nước chịu sưu cao thuế nặng và khủng hoảng kinh tế, triều thần ủng hộ Elizaveta lật đổ Ivan VI và lên ngôi nữ hoàng.Elizaveta trị vì 21 năm, giúp ổn định đất nước, thời bà cai trị không có sự phản loạn nào cả, nước Nga dưới thời Elizaveta trải qua 2 cuộc chiến lớn của châu Âu là Chiến tranh Kế vị Áo và cuộc Chiến tranh Bảy năm. Một trong những di sản của Elizaveta là cho xây Cung điện Mùa đông. Mặt khác, Elizaveta là một nữ hoàng vô cùng xa hoa, bà sở hữu 15.000 bộ váy và không bao giờ mặc lại lần thứ 2, và không thích người khác đụng hàng với mình.Vì không kết hôn và không có con cái, Elizaveta chọn Pyotr III – con trai của cô chị gái Anna Petrovna, làm người thừa kế. Nhưng cháu trai bà lại là một vị vua vô năng, từ nhỏ sống ở quê cha nên không rành tiếng Nga, lại sùng bái Frederick Đại đế của nước Phổ – đất nước mà Nga thù địch vào thời điểm đó, kết quả Pyotr III bị chính vợ mình là Ekaterina lật đổ, lên ngôi nữ Sa hoàng quyền uy nhất lịch sử nước Nga.[4] Pavel I của Nga, (1 tháng 10 năm 1754 – 23 tháng 3 năm 1801): Là Hoàng đế Nga từ năm 1796 đến năm 1801. Trong triều đại mình, Pavel đã bãi bỏ nhiều chính sách của tiên đế Ekaterina II. Ví dụ như công cuộc cách tân lực lượng Quân đội Nga của Ekaterina II đã bị Pavel I xóa bỏ, thay vào đó ông huấn luyện quân đội theo mô hình Quân đội Phổ của Đại Đế Friedrich II. Ông còn tham gia liên minh chống Anh với Napoléon Bonaparte, gây tổn hại đến quyền lợi quý tộc Nga. Đây là giọt nước làm tràn ly: tháng 3 năm 1801 Pavel I bị Thái tử Aleksandr giết ngay trong cung điện.