“…Điện hạ Antonia?!” Đức giám mục Vane không tin vào mắt mình.
Bầu không khí hỗn loạn bỗng nghẹn lại.
Mọi người hít sâu, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ? Điện hạ nào?”
Phần lớn dân chúng không biết mặt mũi điện hạ, nhưng nom Antonia chưa tới mười tuổi, đoán chừng cô là con gái nhỏ của vợ chồng Hoàng Đế.
Thuộc hàng nhỏ nhất.
“Thưa các vị, ta đã chích ngừa đậu mùa.”
Công chúa làm lơ lời hồng y giáo chủ, bình tĩnh cởi áo choàng, giao cho thị vệ đang ngây như phỗng, nhìn dòng người đông nghịt.
Rõ ràng còn nhỏ, nhưng đôi mắt xanh lam như nhìn thấu từng người.
“Ta – nữ đại công tước Maria Antonia nước Áo tới tham dự thí nghiệm chích vaccine đậu mùa.”
Giọng công chúa non nớt nhưng không để người ta kháng cự, “Mời bác sĩ Swieten chích ngừa bệnh đậu mùa cho ta.”
“Đây là lệnh của Nữ Hoàng.”
Bác sĩ Swieten đổ mồ hôi lạnh.
Lệnh của Nữ Hoàng?
Sao có thể…
Nữ Hoàng dám làm tới mức này?
Lúc trước công chúa nhỏ từng yêu cầu được chủng đậu, ông ấy bẩm báo lên Nữ Hoàng. Được sự đồng ý của Nữ Hoàng, ông ấy mới dám chủng đậu cho Antonia.
Bởi vì chủng đậu không nguy hiểm.
Nhưng chích ngừa đậu mùa là chuyện hoàn toàn khác.
Tuy Antonia đã chủng đậu, theo lý sẽ không mắc bệnh đậu mùa, nhưng cô là công chúa nước Áo!
Lỡ xảy một ly…
Bác sĩ Swieten nhìn thẳng mắt Antonia.
Đôi mắt lam xinh đẹp như nhìn thấu linh hồn ông ấy, “Bác sĩ Swieten, ta nghĩ ngài không nên để mọi người chờ lâu.”
Swieten rùng mình, nhớ lại vừa rồi đám đông kích động đòi thiêu chết ông ấy.
Lúc này lời chất vấn và mắng chửi hoàn toàn biến mất.
Quảng trường yên ắng đến lạ.
Công chúa nước Áo đích thân tham gia thí nghiệm?
Trước mặt dân chúng?
Chứng minh vaccine phòng bệnh hiệu quả?
Xưa nay chưa từng có.
Ai cũng dài cổ trông mong.
Bác sĩ Swieten cảm giác bàn tay không thuộc về mình, chỉ biết dựa vào bản năng hành nghề nhiều năm. Ông quẹt đậu bò lên con dao bạc, dừng trước cánh tay trắng ngần của công chúa.
Không ít người khẩn trương nuốt nước miếng.
Mọi người không dám chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Một công chúa cao quý, con gái của Nữ Hoàng đang chích ngừa đậu mùa trước mặt mọi người.
Thật ra bọn họ không được tận mắt thấy công chúa chích ngừa đậu mùa. Khiêm khắc mà nói, đây không phải buổi thí nghiệm công khai toàn diện.
Nhưng giờ phút này không ai nghi ngờ.
Dù sao mọi người đều biết bệnh đậu mùa đáng sợ cỡ nào.
Mặt mũi công chúa nhỏ trắng nõn, trên người không có sẹo, hiển nhiên chưa bao giờ nhiễm bệnh.
Đứa trẻ nhỏ bé thuần khiết, mong manh yếu ớt ấy sẽ không chịu nổi căn bệnh đậu mùa đáng sợ.
Thậm chí có người muốn phá tan vòng vây binh lính Hoàng gia, yêu cầu bác sĩ dừng tay.
Giây phút dao bạc rạch một đường lên làn da mềm như bơ, máu tươi chảy ra, công chúa bình thản như thường, không hề nhíu mày.
Chỉ có lông mi run rẩy.
“Điện hạ Antonia? Là vị công chúa nào?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“…Là công chúa út.” Người nọ run rẩy đáp.
Mọi người xì xào bàn tán. Thiếu niên Đông Âu đã chích ngừa đậu mùa vẫn luôn giữ yên lặng.
Nikola bình tĩnh nhìn dao bạc quét qua làn da, thầm cảm thán kỹ thuật khoa học thời đại này không bằng thế kỷ XVIII. Không ngờ chích ngừa vaccine lại dùng phương thức đơn giản thô bạo như vậy.
Không còn cách nào.
Dù sao muốn chế tạo kim tiêm cần kéo, cắt, hàn, tinh chế cẩn thận tỉ mỉ. Nền công nghiệp hiện tại không đáp ứng được điều này.
Anh nhớ lại ngày hôm qua bị Nữ Hoàng triệu kiến.
Vị quân chủ lừng danh lịch sử nước Áo nhìn anh từ trên cao, bình tĩnh vạch trần thân phận, bối cảnh của anh. Thậm chí bà còn biết vụ ám sát ở cung điện mùa đông, anh lợi dụng công chúa nước Áo trốn khỏi St. Petersburg, đi tới Vienna.
Không hổ là quân chủ nước Áo, hiểu rõ thân phận Nikola tới từng chân tơ kẽ tóc.
“Nghe nói ngươi đã chích ngừa đậu mùa, còn khỏi hẳn.” Nữ Hoàng nhìn anh, giọng nói thong thả nhưng khí thế đè ép.
Nikola gật đầu, không chút khẩn trương, “Thưa bệ hạ, đúng vậy.”
“Ngày mai thí nghiệm công khai, nếu hai người tham gia có vấn đề gì, ngươi thay thế bọn họ.”
“Đương nhiên ta không bắt buộc ai. Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ sắp xếp cho ngươi thân phận thích hợp.”
Nữ Hoàng ngồi trên vương tọa khảm vàng ròng, vuốt ve chiếc nhẫn ruby cỡ lớn, giọng điệu bình thản ôn hòa, lại khiến người ta run sợ.
“Nếu không muốn, ta chỉ đành đuổi ngươi về St. Petersburg.”
Vừa xuyên không tới thời đại này, Nikola đã rơi vào âm mưu ám sát ở Nga, sau đó bị Nữ Hoàng Áo đe dọa. Anh không nhịn được, buồn cười lắc đầu.
Bá tước Nikola, cuộc sống của cậu thật thú vị.
Anh bỗng nhớ tới ông bạn già viết cuốn tiểu thuyết xuyên không thú vị, đáng tiếc hiện tại không thể liên lạc với ông ấy.
Nikola chịu đựng, cố gắng không thất lễ nhún vai trước mặt Nữ Hoàng.
...
Quảng trường Maria Theresa, thị vệ ngăn lại mấy người muốn nhào lên xem.
Nhân lúc này Nikola nghiêng đầu, nhìn Antonia đã cầm máu, “Sợ không?”
Công chúa nhìn anh, cười xùy, “Ngài không sợ, ta sợ cái gì? Cùng lắm chết mà thôi… ngài còn trẻ, chắc hẳn không muốn chết.”
Nikola suýt bật cười, lắc đầu, “Thật đáng tiếc, thần không sợ tử vong.”
Dù sao anh đã chết một lần.
Nikola không chút do dự đồng ý giao dịch với Nữ Hoàng, bởi vì anh có kiến thức thế kỷ sau, biết bệnh đậu mùa thực sự phòng được bệnh đậu mùa.
Nhưng cô không biết.
Chẳng lẽ cô tin tưởng anh?
Đúng là công chúa nhỏ lỗ mãng bốc đồng.
Antonia nghe anh nói, quay đầu nhìn anh vài giây.
Cô mỉm cười, “Trùng hợp quá, ta cũng vậy.”
Công chúa nhỏ mỉm cười, nhưng đôi mắt lại không tỏa sáng.
“Cạch”, tiếng dao và khay bạc chạm vào nhau.
Bác sĩ Swieten xong việc, tiếng động thành công giúp ông ấy hồi thần. Lúc này ông ấy mới phát hiện sau lưng mướt mải mồ hôi.
Antonia đứng lên, nhìn mọi người, “Tất cả mọi người thấy rồi đấy.”
Đám đông vây quanh thân hình bé nhỏ. Âm thanh cô không lớn, lại tựa như tiếng chuông thiên sứ đánh thức trái tim mọi người, cảm giác vừa thánh khiết vừa uy nghiêm.
“Hai chúng ta chích ngừa đậu mùa. Chúng ta không mọc sừng, cũng không biến thành bò.”
“Chúng ta chích ngừa bệnh đậu mùa, nhưng chúng ta sống sót.”
Đúng vậy.
Hai người trước mặt tựa ánh sáng tỏa khắp Vienna. Bọn họ không chỉ không hóa thành bò, còn xinh đẹp tựa thiên sứ không nhiễm bụi trần.
Khiến mọi người đỏ mắt, cúi đầu trước bức tranh tuyệt mỹ, vẽ hình chữ thập trước ngực, cảm tạ Thượng Đế ban hy vọng cho nhân gian.
“Thật sự có hy vọng?” Người nọ thì thào tự hỏi.
Hy vọng.
Bệnh đậu mùa tựa tử thần mùa đông giá rét. Từ trước tới nay mọi người chỉ biết khúm núm trước nó, cầu xin sám hối tội nghiệt, hy vọng Thượng Đế cứu rỗi mình.
Trung bình bốn người mắc bệnh đậu mùa thì có một người chết, ba người còn lại chi chít bọc mủ, để lại sẹo phá tướng.
Mọi người vẫn luôn gian nan sống sót. Một thế kỷ, hai thế kỷ, một ngàn năm…
Cho dù chìm trong hắc ám, chỉ cần còn sống sẽ có hy vọng sống sót.
“Bác sĩ Swieten!” Một giọng nói vang lên giữa đám đông, “Cầu xin ông chích ngừa đậu mùa cho con tôi…”
Người phụ nữ trung niên mặc bộ váy cũ nát, khăn trùm đầu rách bươm, nhưng bà không rảnh sửa sang lại, liều mạng kéo cậu con trai sáu, bảy tuổi lên trước.
“Bệnh đậu mùa cướp mạng sống cả nhà tôi… chồng và con gái lớn đi rồi… Cầu xin ông nhất định phải cứu con trai tôi…”
Bác sĩ Swieten ngạc nhiên.
Có người phụ nữ mở đầu, đám đông dại ra một giây, điên cuồng chen lên trước, “Tôi cũng muốn!”
“Bác sĩ, cầu xin ông cứu tôi!”
“Tôi muốn chích ngừa đậu mùa!”
Mọi người đều biết công chúa sống trong Hoàng cung được canh chừng nghiêm ngặt, nguy cơ mắc bệnh đậu mùa nhỏ hơn bọn họ rất nhiều.
Nếu công chúa thân phận cao quý chích ngừa đậu mùa, Nữ Hoàng còn quyết đoán để con gái ruột công khai chích ngừa trước mặt người dân, chắc hẳn vaccine có thể cứu sống họ!
Đám đông vừa rồi còn căm phẫn bỗng nhốn nháo. Nào còn ai lên án chích ngừa đậu mùa là hành vi ma quỷ, bọn họ chỉ muốn nhanh chóng chích ngừa vaccine phòng bệnh.
Đội thị vệ Hoàng gia vội ngăn lại đám đông điên cuồng, phòng ngừa giẫm đạp chết người.
“Xếp hàng! Xếp hàng! Từng người một!”
Đúng lúc này, một giọng nói phẫn nộ vang lên, “Đây là sa đọa! Phản bội! Các ngươi đang bị ma quỷ mê hoặc!”
Mọi người sợ hãi, quay đầu nhìn Đức giám mục Vane tức tới đỏ mặt.
“Làm gì có vaccine phòng bệnh… đây là quả táo ma quỷ dụ dỗ các ngươi tới hái! Các ngươi vi phạm ý chỉ Thượng Đế, sớm muộn gì những người chích ngừa cũng xuống địa ngục!”
Mắt thấy Đức giám mục đức cao trọng vọng tức giận, mọi người bất giác lùi xuống.
Đế Quốc La Mã Thần Thánh là quốc gia tôn thờ đạo Thiên Chúa, ngay cả Nữ Hoàng cũng là tín đồ trung thành. Hồng y giáo chủ nói vậy, mọi người không khỏi run rẩy.
Tuy bọn họ muốn sống, nhưng bọn họ sợ linh hồn bị đày xuống địa ngục.
Các giáo đồ mặc áo choàng đen đứng sau Đức giám mục vẽ hình chữ thập trước ngực, “Chúa trời phù hộ.”
Nơi này là thủ đô Đế Quốc La Mã Thần Thánh, giáo hội có quyền lực cao nhất.
“Ý chỉ Thượng Đế?” Một giọng nói non nớt vang lên.
Là công chúa nhỏ.
Cô không hề sợ hãi, thậm chí còn nở nụ cười trào phúng không đúng với tuổi, “Ngài giáo chủ, ta nghĩ Thượng Đế nhân từ sẽ hạnh phúc khi thấy các con của ngài sống sót trước bệnh tật.”
Đức giám mục Vane tái mặt.
Ông ta không ngờ công chúa nhỏ dám phản bác ông ta trước mặt mọi người.
Nhớ lại vừa rồi Nữ Hoàng đồng ý cho công chúa tham gia thí nghiệm, ông ta sa sầm mặt.
Hoàng thất Áo muốn đối chọi với giáo hội?
“Con người bị bệnh bởi vì họ có tội nghiệt.” Hồng y giáo chủ nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ Thượng Đế mới có quyền quyết định ai sống sót sau dịch bệnh đậu mùa. Con người không có quyền can thiệp suy nghĩ của Thượng Đế.”
Ông ta nhìn công chúa nhỏ.
Người khác không biết, nhưng ông ta biết. Antonia là con gái út của Nữ Hoàng, không có gì nổi trội trong Hoàng thất.
Một đứa trẻ không có dũng khí công khai đối đầu với quyền uy của thần.
Antonia lẳng lặng nhìn ông ta hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười.
Ánh mắt của cô khiến hồng y giáo chủ sợ hãi. Không, nhất định là ảo giác. Ông ta sống nhiều năm, là người đứng đầu một tôn giáo, tuyệt không thể bị một đứa trẻ dọa sợ.
“Ngài giáo chủ, theo ta được biết, bởi vì ngài là người cao thượng, vậy nên ngài chưa bao giờ mắc bệnh đậu mùa.” Công chúa nhỏ mỉm cười.
Đức giám mục Vane cảm giác da đầu tê rần, im lặng không nói gì.
Nhưng giáo đồ bên cạnh gật đầu, trả lời thay ông ta: “Đương nhiên. Đức giám mục Vane một lòng vì dân, tương lai chắc chắn sẽ thành Thánh nhân…”
“Nếu như các ngài nói…” Antonia không chút khách khí ngắt lời, “Vừa hay bác sĩ Swieten có mủ bệnh đậu mùa. Không bằng ngài đây thử một chút.”
Cô bò lên từ địa ngục, không sợ ma quỷ, không sợ thần linh.
Huống chi chỉ là gã hồng y giáo chủ, vài chục năm sau dính vào thị phi ấu dâm?
Công chúa nhỏ nhớ tới gì đó, nở nụ cười sáng lạn, “Ta tin Thượng Đế nhìn thấu đức hạnh của ngài, chắc chắn sẽ không để ngài gặp chuyện.”
Thoáng chốc sắc mặt Đức giám mục Vane còn rực rỡ hơn hoa viên cung điện Schönbrunn.
Thái dương ông ta hằn gân xanh, bàn tay dưới tấm áo choàng run run.
“Người… người dám đối đầu giáo chủ trước mặt mọi người… Điện hạ, người sẽ hối hận về hành vi của mình.”
Nàng công chúa thô bỉ, không được giáo dục đàng hoàng, không có lòng thành kính thần linh, chắc chắn sau này sẽ chịu trừng phạt thích đáng!
Một giọng nói ngập ngừng vang lên: “Ngài giáo chủ… điện hạ còn nhỏ… ngài đừng giận… Công chúa chỉ muốn cứu chúng tôi.”
Mọi người liên tục phụ họa, “Đúng vậy!”
“Sao công chúa cao quý có thể tham gia thí nghiệm công khai? Đều do Nữ Hoàng bệ hạ kính yêu nghe thấy lời đồn thổi khắp thành phố, không đành lòng nhìn chúng tôi bị kẻ xấu lừa phỉnh…”
Vừa rồi mọi người bị Đức giám mục dọa sợ, hiện tại mới hồi thần.
Thế kỷ này không giống thế kỷ trước. Nga ở phương Bắc chuyển sang đạo Chính thống giáo. Đức ở phương Tây cũng xé bỏ đức tin, đi theo đạo Tin Lành.
Tuy Áo vẫn theo đạo Thiên Chúa, nhưng những người cải đạo đều biết, giáo hội chưa chắc nắm được ý chỉ Thượng Đế.
So với tín đồ trung thành và giáo chủ, tử thần đậu mùa đáng sợ hơn gấp vạn lần.
Mắt thấy mọi người dũng cảm biện hộ thay công chúa nhỏ, hồng y giáo chủ tái mặt.
Đột nhiên tiếng ngựa hí xé rách bầu không khí căng thẳng.
Tuấn mã lông đen bóng chạy băng băng từ cung Hofburg tới đây. Cỗ xe ngựa màu vàng theo sau cách đó không xa.
Thái Tử Joseph mặc lễ phục cung đình màu đỏ ghìm cương trước quảng trường, vừa liếc mắt đã thấy công chúa nhỏ đứng giữa trung tâm, vội vàng xoay người xuống ngựa.
Anh ấy vọt vào trong, đội hộ vệ Hoàng gia tức khắc nhường đường.
Joseph vừa vội vừa tức túm tay Antonia, “Antonia! Sao em dám… sao em dám trốn ra khỏi cung, còn làm chuyện nguy hiểm?!”
Tiêu rồi, tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi… Anh ấy phán đoán tình hình xung quanh, có vẻ em gái đã chích ngừa đậu mùa.
Sao cô dám cả gan làm loạn?!
“Điện hạ?!”
Tuy Thái Tử nhỏ giọng, nhưng thị vệ trưởng đứng gần họ nghe rõ mồn một.
Công chúa nhỏ trộm chạy tới đây? Không phải cô tuân lệnh Nữ Hoàng sao?
Joseph còn trẻ, lại lo lắng em gái, dạy dỗ xong mới ý thức bản thân không nên trách cứ em gái ở nơi công cộng.
Dù thế nào cô cũng là con gái Nữ Hoàng Áo, công chúa cao quý nước Áo.
Không còn cách nào, đến cả Nữ Hoàng nghe thị vệ trưởng báo tin cũng tức giận tới mức bật dậy khỏi vương tọa. Bà yêu cầu anh ấy cưỡi ngựa đi trước, bà lập tức lên xe ngựa theo sau.
May mắn anh ấy nhỏ giọng, người nghe thấy đều là thần quan và thị vệ.
Joseph hít sâu, lại quay trở về làm Thái Tử uy nghiêm, “Mẫu thân sắp tới!”
“Ồ? Nữ Hoàng sắp tới?”
Đức giám mục Vane liếc cỗ xe ngựa màu vàng từ từ tiến vào quảng trường.
Ông ta vui sướng mỉm cười, “Tốt lắm, vậy bảo Nữ Hoàng quyết định đi.”
Ông ta biết ngay.
Nữ Hoàng sùng đạo, sao có thể làm chuyện đối nghịch bực này. Ngày nào bà cũng tới giáo đường cầu nguyện, sám hối những thủ đoạn chính trị bắt buộc phải làm vì đất nước.
Ông ta nhìn công chúa nhỏ bằng ánh mắt thương hại xen lẫn hả hê.
Công chúa nhỏ vốn không được sủng ái, hiện tại không chỉ bị Nữ Hoàng trừng phạt, địa vị trong mắt dân chúng cũng tuột dốc không phanh.
Không biết tương lai công chúa sẽ gả tới công quốc nghèo nàn bần cùng nào?
_____
Lời tác giả:
Antonia: Đoán xem?
_____
Một số bình luận của cư dân mạng:
– Đương nhiên ở rể, ha ha ha.
– Oẹ! Kiếp trước người ta gả sang Pháp hẳn hoi! Là người của Chúa trời mà lại xử sự như vậy…
– Nữ Hoàng sẽ không trách Antonia đúng không?
– Không lấy chồng, tìm người ở rể ^ω^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT