Từ tháng 9 năm Vạn Lịch thứ 8, phủ trị an đã bắt đầu báo lên hiện tượng này rồi.
Nơi nơi thái bình, không có chuyện gì đáng lo lắng, đây đúng là điều tốt, nhưng Trâu Nghĩa, Lý Văn Viễn và Lữ Vạn Tài làm sai lâu rồi, trải qua nhiều chuyện, tình hình xã hội như thế này càng khiến họ lo lắng nhiều hơn.
“Bọn đầu trâu mặt ngựa không hoạt động như bình thường, không có gì khác thường, chỉ là cảm thấy hơi vô lý”
Lý Văn Viễn nói, 3 người họ nhìn nhay, Trâu Nghĩa lên tiếng: “Có lẽ là không có chuyện gì thật, nhưng Vương đại nhân gặp thích khách ở Thiên Tân vệ, nhin công tử nhà Dũng Thắng Bá thì bị bắt giết, thật đáng lo”
“Ai cũng bất ngờ, có thể còn căn nguyên nào khác…”
3 người nói ra nghi vấn rồi lại im lặng hồi lâu, Trâu Nghĩa lắc đầu cười nói: “Có lẽ chúng ta đa nghi quá rồi, Vương Đại nhân ở Thiên tân vệ đâu có tin gì về, chúng ta ngồi đây nghĩ lung tung”
Ba người cười khan, nhưng không tiếp tục chủ đề này nữa
Vương Thông là người tâm phúc nhất của Vạn Lịch, lại tạo nên cục diện này ở Thiên Tân vệ, bất kì hành động nào nhắm vào Vương Thông thì ai cũng nghĩ có liên quan đến Vạn Lịch
Có liên quan đến thiên tử, chuyện bé xé ra to, kinh sư đã có thế lực đừng ngồi không yên, các thần tiên bắt đầu lộ diện.
Lần này, yếu tố bất ngờ ít đi, hầu như mọi thứ đều trong dự định
Không ngoài dự định, cục diện phải như vậy, nhưng như vậy là bình thường, những người ở phủ trị an thấy bất thường nhiều rồi, bình an thế này lại khiến họ bất an.
Nếu biết tin bên Vương Thông thì có lẽ có thể đoán ra ít nhiều, một số thế lực vì một loạt rắc rối đang thu mình lại.
Nhưng chuyện lớn Vương Thông không dám tiết lộ ra một chút nguy cơ nào, ắt cũng không nói với phủ trị an.
Tri châu Dịch Châu bỏ đi công danh, vào ngục chờ định đoạt, thiên hộ Tử Hình Quan bị cách chức, tri phủ Bảo ĐỊnh bị cắt bổng lộc 3 năm, thành tích sử bộ thì xuống rất nhiều.
Thái hậu và hoàng đế đều viết thư chia buồn, Lộ Vương cũng viết thư riêng cho Dũng Thắng Bá phủ ở Sơn Tây.
Cho dù các quan viên phía Tây Bắc Trực Lệ đều chịu không ít thiệt thòi, nhưng chỉ biết oán than, to nhỏ riêng với nhau, chứ ai cũng cảm thấy chuyện xảy ra là đáng với Dũng Thắng Bá lắm.
Nếu Dư Nguyên Cương làm to ra, triều đình ắt sẽ bắt hắn trần tình, bây giờ cứ thế này thì bao nhiêu người được bình yên. Cùng thời gian này, tam công tử nhà Dũng Thắng Bá làm quan chốn Biên Chân có nhiều thuộc hạ bị thương nên thoái dịch hồi hương.
Về nhà cũng chẳng còn chỗ nào khác để đi, ắt sẽ quay về Dũng Thắng Bá phủ, và đã có người phát hiện ra là chẳng ai bị thương tật gì sất, về đến Dũng Thắng BÁ phủ lập tức phòng bị.
Những gia đinh mà 3 công tử Dư gia nuôi dưỡng lại đưa đến Dư gia cảnh giới, mọi người bắt đầu bàn tán xì xào.
Cái tin Dư Song Thạch chết sau khi truyền đến Dư gia thì Dư gia đóng cửa mấy ngày, sau đó làm các công việc cần thiết, rồi phải người đến kinh sư bẩm tấu
Sau khi tạ thánh ân, rồi nói cháu gái Dũng Thắng Bá cũng đã đến tuổi thành thân, hi vọng có thể cho nhanh chóng xuất giá.
Hoàng đế Vạn Lịch đã đến tuổi thành hôn, hiện đã nạp nhiều phi tần, Lộ Vương thì lại chưa đến tuổi, nhưng thấy con cái thành thân là tâm nguyện của người làm cha mẹ.
Từ Thánh thái hậu rất quan tâm đến chuyện này, nhưng Dũng Thắng Bá gia chết mất một cậu con trai, coi như là trùng tang, ít nhất 1 năm nữa mới được tính chuyện hôn sự, nhưng thái hậu đã dặn dò thái giám nội diện chuẩn bị các công tác cần thiết, đợi 1 năm sau để tiến hành.
Tuy mất một đứa con trai, nhưng vì chuyện hôn sự đã định nên địa vị của Dũng Thắng Bá cũng cao hẳn lên, thấy thái hậu quan tâm như vậy nên chẳng ai dám trễ nải.
Nhưng buôn bán nhà Dũng Thắng Bá thu hẹp lại hơn nhiều, chỉ dặn dò người ở Dịch Châu và phủ Thái Nguyên mua nhiều đất ruộng hơn,còn các cửa hàng thì chủ yếu là bán muối, việc làm ăn hiện nay là ngưng lại nhiều.
………………
“Hán Tư đúng là người xuất chúng, hắn lúc nào cũng mang một cuốn sách nhỏ theo người, trên đó có vẽ vời lằng nhằng, đều là những động tác phóng hỏa tiễn, tranh của người Phạn rất giống người thật, binh lính tập luyện theo quyển đấy chắc rất có ích”
Vương Thông và Đàm Tướng đứng ở hàng sau của thao trường diễn tập, nhìn phía trước tập mẫu, các binh sĩ tập theo từng động tác một.
“Nếu người Phạn có quyển sách đó thì chúng ta cũng làm theo, lên kinh mời họa sĩ xuống, dùng một người gỗ to, vẽ lại những động tác đó, để anh em ngày nào cũng nhìn theo tập luyện, Đại Hải, về kinh lo chuyện này đi”
Vương Thông vừa quan sát vừa nói, Tôn Đại Hải đứng phía sau vội dạ vâng, ĐÀm Tướng thì chau mày hắng giọng nói: “KHông biết lão gia vì sao lại coi trọng hỏa tướng đến vậy, nếu là đại pháo thì được, mấy trăm bộ cũng đánh đến được, nhưng hỏa căng cần ổn định, sau khi kẻ định rơi vào xạ trình mới phát nổ, run tay thì không đánh trúng được”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT