Nửa cuối tháng 10, ai yếu người đã phải mặc áo bông, thuyền đến Thiên Tân ít dần, nhưng các nhà buôn thì bắt đầu bước vào thời kì bận rộn nhất trong năm.
Con đường thủy từ Thiên Tân đến kinh thành không thể đi thuyền được nữa, qua nửa tháng nữa, muốn cập bến còn khó. Tháng chạp, nhu cầu háng hóa của kinh sư và các tỉnh lân cận lớn kinh khủng, kinh sư giống như cái thùng không đáy vậy, đại nội hoàng cung, hoàng thân quốc thích, quy tộc quan cao, phú hộ trong thành, đến Tết, cái gì cũng cần sắm, không biết tiêu thụ bao nhiêu là hàng hóa.
Đừng nói đến các phủ trực Bắc, Tế Nam, Đông Xương, thần chí Khai Phong đến phủ Đức của Hà Nam, các nơi quan ngoại Liêu Chân đã vận chuyển lượng lớn hàng hóa đến.
Những nhu cầu lớn đó đều được hàng hóa rẻ đẹp của Thiên Tân vệ đáp ứng, vô số hàng hoas xuất ra, bạc cứ thế chảy vào, phía Nam và ngoài biển, và cả những thương nhân trong ngoài Thiên Tân vệ đều phát tài.
Qua nửa năm kinh doanh, danh tiếng phồn hoa của Thiên Tân vệ đã đi khắp Bắc Nam, nhiều người hoài nghi bắt đầu tin phục, nhiều người có ý định đến Thiên Tân xem xét.
Nhà buôn cửa tiệm bắt đầu khan hàng, một số thương nhân từ kinh thành bắt đầu chuyển hàng về kinh thành qua các chi nhánh ở Thiên Tân, thêm vào đó đội thuyền đi tới Liêu Chân, Vương Thông trong tháng 10 đã đưa lên hoàng cung 1 lần 20 vạn lạng bạc.
Thiên Tân vệ nay giống như một cao gà đẻ trứng vàng, chỉ cần là chuyện có lợi với Thiên Tân thì đều được cẩn thận theo dõi, chỉ sợ có biến gì, thì mọi người không có cái để kiếm rồi.
Vì vậy đội thuyền này của Trần Lân khi qua Sơn Đông đã có người chú ý đến đội thuyền kì lạ này, bên trong có pháo của người Phạn, lại còn có mấy chiếc thuyền lớn, có cờ của thủy quân Đại Minh, họ đến làm gì, sao càng quan sát lại càng thấy kì lạ?
Chỉ có mấy thương thuyền quen đường đi ra, đã sớm và cảng Thiên Tân, vội vàng đi đưa tin cho Vương Thông.
Những tên này rất mờ ám, có lúc trong thế lực mỏng yếu, dám động thủ trên biến, nếu không phải tam thủy vương mấy lần mạnh tay thì lũ người này còn không biết hống hách sao nữa.
Nghe có pháo hạm đến, Vương Thông cũng kinh ngạc, theo như kiến thức lịch sử có hạn của hắn thì biển ngoài Thiên Tân vệ xuất hiện chiến hạm của ngoại quốc hình như là chuyện thời chiến tran nha phiến cơ mà.
Nhưng đã đến thì cũng phải cẩn thận đề phòng, Thiên Tân vệ là cửa ngõ trên biển của kinh thành, đây không phải là chuyện đùa, Vương Thông vừa bố trí hỏa tuyến và pháo trên bờ, vừa bố trí tham tưởng Thiên Tân vệ Tôn Chí Bân. Tôn Chí Bân cũng không dám chậm trễ, điều động binh mã và đến xưởng binh khí kéo pháo ra bờ biển.
Dù gì thì chỉ có mấy chỗ sát bờ, đều là bãi cát hoang, bố trí hỏa pháo xong, kị binh cũng sẵn sàng, ngươi cứ tiến lên đi.
Trên bờ đã có chuẩn bị, TRần Lân hình như cũng biết mình đã đánh rắn động cỏ, cũng không vội áp sát bờ, phái người ngồi trông chừng.
Nhưng tuần kiểm hải hà đến nay vẫn chưa được chính thức thừa nhận Dương Sơn lại cảnh giác hơn mọi người xung quanh, người luôn cẩn thận như hắn, mở miệng ta thỉnh cầu Vương Thông, nói là tuyệt đối không được lơ là.
Năm đó người Phạn lên bờ Áo Môn lấy cái cớ mượn nơi nghỉ ngơi, sau khi lên bờ thì vẽ một đường lên miếng da bò, sau đó chọn nơi rõ rộng lớn, hành vi lừa gạt này mọi người đều nhớ rất rõ.
Đội quân TRần Lân phái đến không nói làm gì, chủ là nếu thiên hạ ai cũng cẩn trọng như Thiên Tân vệ thì còn lo lắng gì nữa?
Hổ Uy quân xuất 3 nhánh sĩ binh, hai bên sườn mỗi chiếc thuyền của Trần Lân đều có hỏa thuyền, có cái gì đó không ổn, sĩ binh trên thuyền có thể động thủ trấn áp, có thể thiêu thuyền, đây cũng là cách không mất công sức gì.
Làm xong mấy thứ này, Dương Sơn mới đồng ý cho thuyền vào cảng, mọi người đều nghĩ Dương Sơn cẩn thận quá đáng, không ngờ Vương Thông lại cho Dương Sơn giương cờ lên.
Nay thủ hạ đã có bao nhiêu người, nhưng thân phận là binh tốt trong Cẩm y vệ không hề ít, Phan Minh và Dương Sơn, Dương Sơn lại đi nhanh hơn 1 bước.
************
Thiên Tân vệ phái thuyền ra biển để nói rõ quy đinh với thuyền của Trần Lân, khi quay về còn mang theo một người, một thợ rèn mặt mũi đầy râu.
Người Bồ Đào Nha trên thuyền, có sĩ quan, cũng có người làm nghề, cũng có thợ có thân phận cao hơn thợ rèn, nhưng con đường này, quan binh nước Minh trên thuyền lại rất khách khí với thợ rèn này, ăn uống ngủ nghỉ rất ổn, đối đãi với những người khác thì khác hẳn.
Mọi người không biết tại sao lại thế, chỉ quan sát, dường như người thợ rèn này cũng không biết tại sao lại vậy.
Quan sát hướng và thời tiết, mọi người lần này đều biết đến phương Bắc Đại Minh, nhưng người thợ rèn này chỉ là người bình thường đến đây, tại sao lại được đối đãi như vậy.
************
“Thầy Ba Mộng Đức, lâu rồi không gặp, thầy có khỏe không?”
Vương Thông cười chắp tay nói, trước mặt hắn là một thợ rèn râu quai nón, là người đã dạy hắn rèn ở Áo Môn, có thể coi là người thầy đầu tiên của hắn.
Ba Mộng Đức dịu dịu mắt, không dám tin vào mắt mình, Vương Thông đã trưởng thành hơn nhiều, run run nói: “Cậu là tiểu Vương Thông, là Tiểu Vương Thông theo ta học rèn đó sao?”
Ông ta nói khẩu âm quan thoại Quảng Đông, có pha trộn âm Bồ Đào Nha, khiến hai tên lính theo sau Vương Thông không khỏi bật cười, nhưng lại bị Tôn Đại Hải quay đầu lại quắc mắt thị uy.
Vương Thông cười cười gật đầu, rút thanh sắt nhỏ ở ngang sườn ra, vừa nhìn thấy là Ba Mộng Đức tiến lên ôm chặt Vương Thông, nói lớn: “Tiểu Vương Thông lớn thật rồi, lớn thật rồi”
Ba Mộng Đức làm Vương Thông giật cả mình, mấy người đứng sau Vương Thông vội xông tới, Vương Thông khó khăn lắm mới đưa tay ra sau khua khua được, bọn họ giờ mới dừng bước.
“Ta nghĩ mãi, tại sao lại mang ta đến đây, nhìn thấy cậu ta mới hiểu”
Vương Thông tươi cười, người thợ rèn này khiến Vương Thông có cảm giác thân thiết, thời gian đến Áo Môn cùng cha là thời kì đẹp nhất, thời kì này Ba Mộng Đức giúp được hắn nhiều chuyện, là thời kì tốt đẹp nhất.
Ôm hôn một hồi, ông vỗ vai vỗ lưng Vương Thông, rồi ông lùi ra nhìn kĩ Vương Thông, nói: “Tiều Vương Thông giờ là nhân vật lớn rồi, Vương Thông đại nhân, nghe thế nào, thăng quan rồi sao? Xem dáng vẻ cậu thì chắc là to hơn quan huyện lão gia rồi”
Hiện rất ít người xưng hô thẳng tên Vương Lực trước mặt hắn nữa, vì năm đó địa vị thấp kém, không ai nhớ đến ông nữa, nghe Ba Mộng Đức nhắc đến hắn mới nói: “Gia phụ đã qua đời do…”
Nghe đến đây, Ba Mộng Đức sững người, rồi ôm vai Vương Thông than thở: “Đừng khó chịu quá, Vương đại nhân, nhìn đại nhân bây giờ chắc ông ấy vui lắm”
“Sư phụ, để đón tiếp sư phụ, con đã chuẩn vị tiệc rượu, chúng ta đi thôi!!”
Thấy Vương Thông và ông kia vui vẻ nói chuyện lên xe ngựa như vậy, bọn lính tùy tùng ngơ ngác nhìn nhau, thật hiếm thất Vương Thông như thế này.
Vừa cảm thấy kì lạ, lại vừa cảm thấy vị thiếu gia này thân thiết hơn.
*************
“Đừng đi lung tung, đi vào trong cái lều bên kia trút quần ao của các vị ra, sau đó tắm rửa, sẽ có người mang quần áo đến!”
Đội thuyền đến từ Quảng Đông dừng lại ở hướng tây bãi gỗ, mọi ngời đều lên bờ, có tiếng thông dịch đang gào thét, mấy người Bồ Đào Nhà ngần ngại đi lại phía chiếc lều dưới ánh mắt của lũ lính canh.
“Bẩm đại nhân, lang trung đã đến, đợi sau khi bọn họ tắm rửa xong thì sẽ khám cho họ, nếu có bênh thì lập tức biệt lập”
Nghe thân binh báo cáo Vương Thông chỉ gật đầu, đây là cách Dương Sơn đề ra, sợ người Tây có tà khí, tuy mê tín, nhưng cái chính là phòng dịch, Vương Thông hiểu nên áp dụng.
Trời đang lạnh, trên bờ thay quần áo thế này khiến mấy người Bồ run cầm cập, Vương Thông khoác áo bông đi đến mấy thuyền pháo của Bồ gần bờ, lão tưởng đến giới thiệu: “Đây là pháo thuyền, cũng gần giống với người Quảng Đông, người Phạn gọi là Cái Luận gì đó, nhưng không hiểu ý nghĩa”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT