Sau khi gặp mặt, nói qua loa mấy câu, còn chưa cho Vu Kế Dũng và Hứa Quảng cơ hội để phản ứng thì phía bên kia đã hét lên chữ "trảm".

Trong những người tới thu thuê có thân tín của mình, thậm chí còn có cả thân thích từ xa tới, đối phương khố cực tìm nơi nương tựa, đây là theo mình phát tài chứ không phải là theo mình đi táng mạng.

Vu Kế Dũng và Hứa Quảng trong khoảng thời gian ngắn vừa phản ứng lại, vội vàng quay người, phía sau đã tay giơ đao hạ, tiếng kinh hô của người vi quan không hẹn mà cùng phát ra.

Dưới sự huấn luyện bài bản, động tác chỉnh tề như một, mấy chục đầu người gần như đồng thời rơi xuống đất, máu lập tức phun ra như suối.

Lúc này, giống như là có vô số máu tưới lên Vu Kế Dũng và Hứa Quảng vậy, dưới tình cảnh này, cho dù là người gan lớn tay trời cũng bị dọa cho sợ hãi, huống chi hai người này còn không có đảm lượng như vậy.

Hai người cơ hồ đồng thời hét toáng lên, thân hình lảo đảo lui ra sau, Hứa Quảng giẫm phải bào phục của mình, trực tiếp ngã xuống đất, Vu Kế Dũng thì há miệng hét to, lui cho tới khi va phải cái bàn ở phía sau mới thôi.

Vồn nhìn thấy giết người, mọi người vi quan đều cảm thấy khẩn trương vô cùng, nhưng nhìn thấy hai vị quan gia thảm hại như vậy, mọi người lại cảm thấy thú vị, lại có người không nhịn được mà bật cười.

Vương Thông cũng chẳng buồn để ý, đứng dậy nhảy lên bàn, mở miệng hét to: "Mọi người đều nhìn thấy rồi đó, kết cục của những kẻ dọa dẫm vơ vét tiền của khách thương chính là thế này, Thiên Tân vệ là nơi để mọi người yên tâm phát tài, yên tâm làm ăn, chỉ cần theo lệ mà nộp thuế, theo phép mà hành sự, vậy thì không cần phải lo lắng gì cả, còn những kẻ xuẩn tài vô tri này, tới một tên thì Thiên Tân giết một tên, mọi người cứ yên tâm."

Sau khi nói xong, Vương Thông ở trên bàn vài mọi người một cái, nhìn thấy quan viên uy phong bát diện không ngờ lại hữu lễ như vậy, không ít khách thương vi quan chưa từng thấy cảnh này ở nơi khác, trong lòng cũng thấy cảm động, có người còn ở bên dưới trầm trồ khen ngợi.

Người nhà mình bị diệt, lại bị mất mặt ở đây như vậy, hỏa khí của Binh bị đạo và hoạn quan giám lương tân nhiệm đều bốc lên, chuyện đã như vậy, Vương Thông lại không thể giết hai người họ, bọn họ cũng không sợ nữa.

Trương Dương từ trên bàn nhảy xuống, Vu Kế Dũng chỉ vào mặt Vương Thông, mắng: "Vũ phu vô tri, ngươi cho rằng chuyện hôm nay thế này là hay lắm ư? Đợi sau này thượng sai tới, chúng ta lại gặp nhau nói lý!"

Hứa Quảng cũng rít lên: "Vương Thông, ngươi là tên sát tài, ta và ngươi chưa xong đâu!"

Vương Thông dùng tay chống lên mặt bàn, cả người bay lên, còn chưa đợi hai người này có phản ứng thì đã giơ chân đá vào bụng Hứa Quảng, khiến cho hắn lăn lông lốc, sau đó vung tay tát một cái lên mặt Vu Kế Dũng.

Vu Kế Dũng lảo đảo lui mấy bước, còn chưa kịp ôm mặt thì bị Vương Thông tóm lấy cổ họng, kéo lại, Vương Thông mặt mày dữ tợn nói: "Chuyện hôm nay bản quan cũng không định thế này là xong đâu, những gì mà các ngươi làm, bản quan lập tức phái khoái mã báo về kinh sư, xem xem tới giành trạm thuế là ý tứ của Trương các lão hay là của Phùng công công, và vì sao bọn họ lại muốn cướp chỗ kim hoa ngân này của bệ hạ."

Nói xong kinh thường nhìn họ một cái rồi quay đầu bỏ đi.

Không ngờ hắn vừa buông tay thì Vu Kế Dũng lại ngã vật xuống, Hứa Quảng ôm bụng đứng dậy cũng không há miệng mắng chửi nữa, nghe thấy Vương Thông nói vậy. Không biết vì sao mà dưới chân lảo đảo, không ngờ lại ngã xuống.

Các binh sĩ đã bắt đầu thu thập thi thể, đuổi những người vi quan đi, những cái đầu đó thì treo trên tường thành thị chúng một đoạn thời gian, tính toán thì thời gian thì ngày mai là thượng sai tới, Vương Thông cũng phải làm trước một số ứng đối.

Vương Thông vừa đi tới cạnh tọa kỵ thì gnhe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, mấy hộ vệ đều có động tác, nhưng lại không rút binh khí ra, quay đầu lại nhìn thì thấy Vu Kế Dũng và Hứa Quảng đang chạy nhanh tới.

Hai người này còn muốn làm gì nữa, họ còn dám làm gì nữa. Vương Thông có chút hồ đồ, không ngờ hai người này chạy tới trước mặt hắn, không có động tác gì, trước tiên là vái sâu một cái, khi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt vừa rồi còn tức giận tới đỏ rực không ngờ lại toàn là vẻ sợ hãi và tiếu ý.

"Vương đại nhân, Vương đại nhân... chuyện hôm nay... toàn là hiểu lầm, toàn là hiểu lầm..."

Lắp bắp cả nửa ngày Binh bị đạo tân nhiệm Vu Kế Dũng mới nói ra được câu này, Vương Thông ngây ra, lập tức quay đầu lại nói với họ: "Hiểu lầm gì cơ?"

"Vừa rồi nhìn thủ cấp, không có người nhà của hai chúng ta, cũng là hai người chúng ta nghe thấy tin thì lo lắng quá, cho nên mới có hiểu lầm với đại nhân."

Hứa Quảng ở bên cạnh tiếp lời, Vu Kế Dũng cố nặn ra một nụ cười: "Hứa công công nói không sai, nói tới chuyện ngày hôm nay thì còn phải cảm ơn Vương đại nhân mới đúng. Những quả này là mạo nhận hạ nhân của quan phủ, làm xấu thanh danh của Vu mỗ và Hứa công công, nếu không phải là đại nhân lôi lệ phong hành, để điều tiếng tới kinh sư thì thật sự không biết ăn nói với các vị đại nhân như thế nào."

Người trong quan trường đúng là biết cân nhắc lợi hại, thấy sự tình không tốt, đổi mặt rất nhanh, đúng là giống như lật sách vậy, Vương Thông sau khi ngây ra một thoáng thì đã hiểu ra.

"Chuyện ngày hôm nay Vương đại nhân đã giúp đỡ như vậy, Vu mỗ và Hứa công công nhất định phải hậu tạ..."

"Phía kênh đào, phía Hải Hà, trong thành ngoài thành tiền chảy ra cứ như là nước sông vậy, hai vị đại nhân nhất định rât thèm thuồng, lần này kinh sư có người tới điều tra, hai vị nhất định cảm thấy thời cơ tới rồi phải không!"

Vương Thông lạnh lùng hỏi lại, sắc mặt của hai người lập tức cứng đờ, không ngờ Vương Thông lại nói thẳng ra như vậy. Vương Thông tung người lên ngựa, ở trên lưng ngựa nói vọng xuống: "Địa phương Thiên Tân vệ là mỗ gia đánh sống đánh chết mới kinh doanh ra được, hai người các ngươi bị tiền tài làm mờ mắt dám tới chen vào, đầu óc hỏng hết rồi sao. Khi làm sao không nghĩ xem, mỗ gia làm việc từ trước tới giờ, Trương đại nhân có nói gì không, Phùng công công có nói gì không? Thái hậu nương nương và bệ hạ nói gì? Những kẻ này không tìm hiểu cho rõ mà dám nhúng tay vào, hôm nay rơi là đầu họ, nếu là lần sau!"

Vương Thông hỏi lạnh một câu, cười lạnh hai tiếng, đánh ngựa phi đi, không thèm để ý tới hại vị sắc mặt xanh đỏ bất định. Vu Kế Dũng nắm chặt song quyền, cả người run rẩy, nhưng sắc mặt thì vẫn bảo trì như bình thường. Bởi vì xung quanh còn có binh tốt cẩm y vệ nhìn chằm chằm, Hứa Quảng nói khẽ: "Vu đại nhân, phải nhịn, phải nhịn. Tên sát tài này không còn ngông nghênh được mấy ngày nữa đâu, ngày mai thượng sai tới rồi, lúc đó tất cả sẽ rõ, xem hắn còn có thể ngông nghênh được đến bao giờ!"

...

"Tìm đá để giẫm bước qua sông, nhưng trong sông nào có đá, rõ ràng là gai!"

Vương Thông trực tiếp quay về phủ đệ, trên đường về, bỗng dưng thốt ra một câu, Lý Hổ Đầu ở bên cạnh nghe thấy, ngu ngơ không hiểu gì, vừa định hỏi thì nghe thấy Vương Thông cao giọng nói: "Cho dù là gai thép, ta cũng phải bẻ cong giẫm bằng..."

Câu nói này như chém đinh chặt sắt, Lý Hổ Đầu ở bên cạnh cảm thấy phấn chấn theo.

Không lâu sau thì tới phủ đệ ở cổ lâu, Vương Thông sau khi tung mình xuống ngựa, vừa bước lên bậc thì nhớ ra một chuyện, mở miệng phân phó: "Lập tức truyền mệnh lệnh của bản quan, thuế quan của kênh đào trừ trướng phòng mời từ ngoài tới ra, mỗi người tới chỗ quân pháp nhân năm cái roi, khấu trừ lương nửa tháng, bị người ta hiếp đáp mà sợ hãi không dám lên, lần sau sẽ phạt nặng hơn!"

Thân binh lớn tiếng đáp ứng, Vương Thông sải bước vào trong phủ đệ.

Ngươi ở đâu lại vào cương vị nấy, Tôn Đại Hải vẫn lo liệu thu chi của thuế ngân, Dương Tư Trần thì bôn ba khắp nơi, lo liệu hạch toán hạch tiêu.

Bên ngoài thư phòng của Vương Thông có sáu binh tốt thủ vệ, ngày đêm thay ca, không biết vì sao, Vương Thông tăng thêm trạm gác ở đây, hơn nữa còn nghiêm lệnh canh gác, các binh tốt tất nhiên là theo đúng mà làm, có điều cũng thấy kỳ quái, thư phòng vân là thư phòng ngày trước, chẳng qua chỉ có Thái công công ra vào, rốt cuộc là có gì không đúng.

Trong thư phòng hai chiếc bàn lớn được xếp song song, bên trên bày tư liệu dày mỏng khác nhau, Thái Nam mặc áo bó đang ngồi đó làm việc, trên bàn uống trà ở phía bên kia đặc một bát cơm. Thái Nam xem một lúc lại quay người cầm bút trên bàn lên viết, sao đó nhón hạt cơm lên dính tờ giấy mới viết lên mấy tờ trước.

Nhìn thấy Vương Thông bước vào, vội vàng đứng dậy chào hỏi, hai mắt Thái Nam đã đỏ rực, Vương Thông nhìn bộ dạng của gã, thở dài rồi tức giận nói: "Thái công công, cực khổ cho ngươi rồi, bản quan cũng không có thời gian, chỉ xem được một lượt là phải làm việc khác."

Thái Nam mệt mỏi cười cười, cúi người nói: "Khổ cực gì đâu, đây cũng là làm việc cho nhà mình mà, những ngày tháng tiếp theo của đại nhân mới không phải dễ dàng gì!"

Vương Thông không tiếp lời, bước về phía thư án, cầm chồng giấy đã được dính vào nhau lên, nói: "Ngày trước kinh sư không phải là có thư tới ư, Trương cương công nói, ông ta đã nhắc với bệ hạ để ta không bị các giám các bộ điều tra, bệ hạ nói tất cả mọi việc của Thiên Tân vệ đều rõ ràng, tra không ra chỗ nào sai thì thôi, cứ để họ tra đi. Hà tất phải lãng phí tinh thần cãi vã với các triều thần... Ha ha, bệ hạ vẫn rất tin ta!"

Thái Nam do dự một lát, dừng bút ngẩng đầu lên, nói: "Vương đại nhân, phía chúng ta không có chỗ nào sai, nhưng những người từ kinh sư tới sợ rằng không sai cũng tra ra cho sai thì thôi, những người này làm việc thì chẳng ra gì, nhưng bản sự bới móc thì là nhất đẳng, không dung tha cho người khác làm việc, ngài nhất định phải cẩn thận."

Vương Thông đã bị một tập giấy hấp dẫn sự chú ý, đứng đó đọc một lát mới trầm giọng nói: "Nhân vật giống như gà đất chó ngói, không biết nhận được chỉ thị của ai mà muốn điều tra ta, đúng là nằm mơ."

"Thái công công, Trâu công công lúc ban đầu nghe nói tới thì có chút do dự, cảm thấy bản quan lần này toi rồi, Thái công công ngài lại một mực bĩnh tĩnh, như vậy là tin bản quan phải không?"

Thái Nam dụi dụi mát, nghiêm túc nói: "Trâu công công phải chịu thiệt, nhưng một mực sống ở trong cung, có một số chuyện khó tránh khỏi không nhìn được thấu triệt, tiểu nhân sinh tử phú quý đều ở trên người đại nhân, không tin đại nhân thì biết tin ai."

Vương Thông lặng đi rồi lập tức cười ha hả, cười xong liền thốt lên một câu: "Ngươi tin không lầm đâu!"

Ngày mười bảy tháng ba, đôi ngũ liên hợp điều tra gồm binh bộ, hộ bộ, cẩm y vệ còn có ti lễ giám và ngự mã giám trong cung tới Thiên Tân vệ, Binh bị đạo của Thiên Tân vệ cùng với hoạn quan giám lương ra khỏi thành ba mươi dặm nghênh đón, cực kỳ thân thiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play