Buổi chiều hắn cùng Hằng được Naccy dẫn đi chơi, xuống hầm để xe hắn mới biết nhà giàu thực sự là như thế nào, các hãng xe oto nổi tiếng nằm la liệt trong hầm để xe.

Hắn xoa xoa cằm nhìn những dòng xe nổi tiếng thế giới, trong lòng không ngừng hâm mộ, nhà giàu đúng là quá tốt.

Ánh mắt hắn dừng chiếc lamborghini Veneno màu bạc ( nọc độc), hai tay xoa xoa vào nhau, chiếc xe này là phiên bản giới hạn nếu hắn không nhầm thì trên thế giới chỉ có 10 chiếc, được sản xuất nhân dịp sinh nhật thứ 50 của hãng xe này. Naccy thấy Trần Quốc Hưng đang nhìn chăm chú chiếc lamborghini Venero thì mỉm cười nói.

“ HIM, cậu thích chiếc xe đó hả?”

Nghe Naccy hỏi, hắn không giấu diếm vẻ thích thú gật gù, Naccy cười cười rồi nói.

“ Nếu cậu thích thì cứ lấy đi.”

Trần Quốc Hưng nghe vậy cũng tặc lưỡi một cái, chiếc xe trị giá tới hơn 4 triệu usd, người ta không thèm nghĩ đã hào phóng cho, hắn mặt mũi cũng khá dày nên cười ha ha gật đầu.

“ Naccy, vậy bây giời nó đã là của tớ, tớ lái vài vòng được không?”

Naccy gật gật đầu, thế là hắn cũng chẳng quan tâm tới việc lái xe ra ngoài đường liệu có bị cảnh sát bắt không, liền mở cửa ngồi lên xe, hí hoáy một hồi làm quen chiếc xe. Ở bên kia Naccy kéo Hằng vào một chiếc ferrari màu đỏ, Naccy khởi động xe rồi nói với hắn.

“ HIM, chúng ta đua một vòng ra ngoại ô.”

Trần Quốc Hưng cười cười nói.

“ Tớ xin thua, tớ theo sau cậu là được.”

Đua với con nhà siêu giàu, hắn đâu phải racking boy, trình độ lái xe của hắn chỉ nằm ở mức tạm ổn, còn Naccy thì từ bé đã được tiếp xúc nhiều nên dĩ nhiên trình độ lái xe vượt xa hắn.

Naccy bĩu môi khinh thường hắn, Hằng ở bên cạnh chỉ cười hì hì. Naccy đạp ga chiếc xe ferrari lao đi. Hắn cũng đạp ga chiếc Lamborghi Veneno lao theo sau đuổi theo chiếc ferrari, ở đằng sau còn có thêm vài chiếc xe màu đen của đội vệ sĩ lao theo.

Lúc mới đầu hắn còn hơi bỡ ngỡ chưa quen, nhưng chỉ 10 phút sau với một thiên tài như hắn chiếc xe đã nằm trong tầm tay của hắn, đạp mạnh chân ga chiếc xe phóng đi chạy ngang xe Naccy trên cao tốc.

Hắn hất mặt hét lớn.



“ Chúng ta bắt đầu đua một trận.”

Naccy cười nhếch miệng gật đầu, sau đó lấy đèn tín hiệu giao thông làm vạch xuất phát. Khi đèn xanh vừa nháy hai chiếc xe hú lên lao đi trên cao tốc, với động cơ V 12 cùng hộp số tự động, 750 mã lực. Mất 3s để chiếc xe đạt tới tốc độ 100km/h, hắn thích thú với sức mạnh của chiếc xe, chân đạp mạnh ga chiếc xe xé gió lao đi tạo thành một vệt tàn ảnh lưu lại trên đường, Naccy cũng không kém cạnh chiếc xe lao nhanh lạng lách qua vượt qua những chiếc xe khác trên cao tốc.

Hắn tặc lưỡi nhìn theo vệt màu đỏ phóng qua bên cạnh, hắn nghiến răng tăng mạnh chân ga chiếc xe rú lên lao đi vùn vụt, tốc độ đã đạt gần 200km/h vượt quá tốc độ cho phép đã mấy lần.

2 đạo tàn ảnh đuổi nhau trên cao tốc, kéo theo sau là thêm mấy chiếc xe cũng lao đuổi theo, cảnh tượng giống như một vụ đuổi bắt trong mấy bộ phim hollywood. Đuổi bắt gần 2 tiếng đồng hồ cả hai chiếc xe dừng lại ở một quốc lộ vắng.

“ HIM, cậu quá kém.”

Hắn vừa xuống xe, Naccy cùng Hằng ngồi tựa vào cạnh xe đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn. Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết cười gượng, hắn cũng đâu phải hoàn mỹ việc gì cũng giỏi được, nói về đánh nhau Naccy có 100 năm nữa cũng không đánh được hắn, còn việc đua xe này hắn không thắng nổi Naccy.

Hằng thì rủ chụp ảnh, vậy là 3 người tạo dáng đủ kiểu bên 2 chiếc xe. Hắn nheo mắt nhìn mấy kiểu ảnh trong điện thoại, miệng nhếch lên, chọn một tấm ảnh hắn dựa người vào chiếc Lamboghini Veneno đăng lên Facebook với dòng trạng thái “ Hưng Hùng Hục chuyên giúp đỡ những bạn trẻ trở thành người giàu.”

Hắn nhếch miệng nhìn tấm ảnh vừa đăng, cảm giác nó giống như đang lùa gà theo kiểu mấy thánh đa cấp vậy. Vài phút sau thông báo vang lên muốn nổ cả cái điện thoại của hắn vậy, hắn cười nhạt mở ra nhìn những bình luận.

“ Đệt mợ bạn tao, mày vừa ăn cướp bên mẽo hả??”

“ Ối giồi ôi, anh trai thất lạc của em….”

“ Đại Ca em nguyện làm người tình bé nhỏ của anh…”



Nhìn bộ dáng trong gương của mình, hắn tặc lưỡi tự khen ngợi bản thân.

“ Ơ, ai mà đẹp trai thế nhỉ!”

Nhìn bộ âu phục đen, kết hợp với vóc dáng 1m 86 của hắn, Trần Quốc Hưng không ngừng khen ngợi bản thân trong lòng, vuốt vuốt lại mái tóc của mình sau đó hắn xuống phòng khách ngồi đợi hai cô nàng kia.



Naccy rủ hắn tối nay tham gia một bữa tiệc trên du thuyền, lúc đầu hắn không định đi vì tốn thời gian nhưng vì hai ánh mắt long lanh của Hằng và Naccy làm hắn mủi lòng thay đổi quyết định.

Ngồi dài đít hơn một tiếng sau cả hai cô nàng mới bước xuống. Hắn vừa nhìn thì hai mắt toả sáng, Hằng mặc một bộ váy trắng, chân đi một đôi giày cao gót tinh xảo, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, cả người toả ra khí chất thanh thoát nhẹ nhàng. Naccy mặc một cái váy dài màu đỏ, đặc biệt trước ngực xẻ một rãnh rài, làm lộ ra thân hình nóng bỏng, cộng thêm khuôn mặt như thiên thần, cả người toả ra khí chất của bậc thiên sứ.

“ Chảy hết bước dãi ra rồi kìa.”

Hằng bĩu bĩu môi cười nói, Trần Quốc Hưng theo thói quen đưa tay lau quanh quanh miệng nói.

“ Hai người thật xinh đẹp.”

Hai cô gái cười khúc khích, sau đó 3 người lên một chiếc xe, được đám vệ sĩ hộ tống đi. Bước lên một chiếc du thuyền sang trọng, trên thuyền đã tụ tập không ít các quý ông quý bà, trên người toả ra khi chất quý tộc.

Ba người được nhân viên trên tàu dẫn đến một sảnh rộng trên thuyền, đi đến đâu những ánh mắt nhìn qua đến đó những lời bàn tán khẽ vang lên.

“ Con gái của ngài Ro khí chất giống y như ông ta vậy.”

“ Hai người châu á kia cũng không tầm thường…”

Trần Quốc Hưng thì chẳng để ý đến đám người được gọi là quý tộc kia, trong mắt hắn đám người này rất khó ưu, tên nào cũng cho rằng bản thân mình tôn quý hơn nhưng người khác, nhưng đến lúc sắp chết tên nào mà chẳng sợ kêu cha khóc mẹ.

Mặc kệ Naccy với Hằng đi chào hỏi nói chuyện với những người khác, hắn lủi đi đến chỗ nhân viên bưng rượu, lấy một ly rượu vang thưởng thức, ánh mắt không ngừng quét qua các quý bà, trong lòng cảm thán không thôi.

Nhìn những cô gái phương tây với thân hình bốc lửa hắn phải khẳng định về khoản vóc dáng người Châu Âu hơn hẳn người Châu Á, tuy nhiên nói về sự sắc nét của khuôn mặt, người Chấu Á lại hơn một bậc, mất cái này được cái kia xem như cũng là công bằng của tạo hoá. Còn đang mải mê ngắm nhìn những thân hình bốc lửa đột nhiên lông mày hắn nhíu lại, ánh mắt khẽ liếc tìm xung quanh một hồi sau đó mới lầm bẩm một mình.

“ Chẳng lẽ mình nhầm.”

Vừa rồi hắn cảm nhận được một tia sát khí toả ra, tuy nhiên chưa kịp để hắn cảm nhận được là người nào phát ra thì sát khí đã biến mất. Hắn nheo mắt nhìn vào hông những người bảo vệ xung quanh, tất cả đều có súng, bộ dạng rất chuyên nghiệp, bảo vệ của chiếc du thuyền này theo hắn đánh giá là rất cao, có những người hắn đoán là những bộ đội đặc nhiệm của Mĩ xuất ngũ, với kinh nhiệm chiến đấu, bảo vệ như vậy chắc là không có mối nguy hiểm nào sảy ra.

Trần Quốc Hưng cũng tự tin vào thực lực bản thân có thể bảo vệ được hai người Naccy và Hằng, khẽ lắc đầu cảm thán sau đó hắn tiện tay vặt một cái càng cua biển được bày ở một dãy bàn từ từ ăn, từ chiều đến giờ hắn cũng chưa đút được cái gì vào bụng. Đang ăn thì ánh sáng được giảm đi, tiếng nhạc ru dương vang lên.

“ Các quý ông quý bà, hãy nhảy lên những vũ điệu đẹp nhất đi nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play