Minh Tâm tiểu hòa thượng, cái tên này nghe cũng không tồi, nhìn là biết tiểu hòa thượng đúng chất với cái tên, nhìn rất sáng láng, đặt biệt là cái đầu trơn bóng kia.
“ Còn sư huynh?”
“ Ta hả, Tiêu Hạo.
”
Trần Quốc Hưng trả lời, Minh Tâm bất giác nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Trần Quốc Hưng nói.
“ Cái tên đó không thể nào chịu được mệnh cách của sư huynh? Không phải tên thật?”
Trần Quốc Hưng sửng sốt, đang cõng Tống Như Ngọc trên lưng cũng phải quay lại nhìn Minh Tâm tiểu hòa thượng một lượt từ trên xuống dưới.
“ Tuệ nhãn thiên phú.
”
“ Sư huynh ánh mắt như đuốc, rất có duyên với phật pháp, sư huynh có muốn theo ta tới Thiên Long Tư tu luyện, đảm bảo huynh sẽ đắc quả chân sư.
”
Trần Quốc Hưng lại phải một lần đánh giá lại tiểu hòa thượng Minh Tâm này lại một lần nữa, tâm tư không đơn giản, là một kiểu người thông minh trí tuệ không phải loại thông minh mưu kế, tính toán ám hại kẻ khác, bất quá cũng chẳng phải dễ chọc.
“ Ta tu theo phật pháp của ta, phật pháp của ngươi không phù hợp.
”
Trần Quốc Hưng lắc đầu, Minh Tâm hai mắt mở lớn nhìn chăm chú Trần Quốc Hưng, sau đó chắp tay nói.
“ Vậy xin hỏi sư huynh phật pháp của huynh với phật pháp của ta, ai mới là chân lý?”
Trần Quốc Hưng bật cười, cái đầu lắc liên tục nhìn tiểu hòa thượng Minh Tâm.
“ Ngươi có phật của ngươi, ta có phật của ta, không thể so sánh, chân lý không phân chỉ ở lòng người mà thôi.
”
Minh Tâm cũng không có dừng lại mà nói.
“ Vậy ta muốn thấy phật pháp của huynh?”
Trần Quốc Hưng lắc đầu trả lời.
“ Ta không có phật pháp.
”
“ Vậy sư huynh ngươi đang nói dối?”
“ Những gì hiện hữu thì cho là hiện hữu và những gì không hiện hữu thì cho là không hiện hữu, hahaha…trí tuệ do tâm sinh, cảnh giới phật pháp không có một hạn chế hay một khuôn khổ, từ bi hỉ sả một lòng hướng thiện đó là phật pháp của ta.
”
Trần Quốc Hưng không tiếp tục tranh luận thêm với Minh Tâm tiểu hòa thượng, vì hắn sợ bị lộ, những thứ hắn vừa nói cũng chỉ là đọc trên mạng được mà thôi hiện tại đem ra nói một chút, hắn không tìm hiểu sâu xa về những chân lý phật pháp ở Địa Cầu nhiều cho lắm, chỉ biết là nên sống với một tâm tư đơn giảng sống thanh tịnh, không phiền lo…cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp lên rất nhiều.
Minh Tâm cũng không có tiếp tục nói thêm mà im lặng, trong ánh mắt sáng của mình có những đạo tinh quang như sao lóe lên.
Trần Quốc Hưng tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi kiểm tra thương thế của Tống Như Ngọc một lần nữa, cũng đem Mị Linh Nhi kiểm tra sơ qua, dần dần có những người khác cũng đi tới nơi này.
“ Cửu Đầu Giáo, Thiên Long Tự, Liên Y Giáo.
”’
“ Thái Hư Môn.
”
Bốn người đi tới dẫn đầu là nữ tử thân thể yểu điệu trong y phục màu trắng, trên mặt đeo một khăn che mặt thần bí làm lộ ra đôi tử đồng đẹp như tinh tú trên bầu trời đêm.
“ Toàn người hữu duyên.
”
Trần Quốc Hưng lẩm bẩm, cả ba nhóm người có mặt ở đây đều là người có thù oán với nhóm người của Cửu Đầu Giáo, riêng Thái Hư Môn Mạc Khoa trưởng lão đã ra lệnh gặp được liền giết, đệ tử Cửu Đầu Giáo cùng Thái Hư Môn hai bên thù hận đã không thể nào hòa giải, gặp nhau là đỏ mắt mối thù này đã truyền từ đời này qua đời khác đến bây giờ vẫn như vậy.
“ Liên Y Giáo cùng chúng ta liên thủ diệt sát đám người của Cửu Đầu Giáo, bên đó chỉ có ba người còn sức chiên đấy hai người khác không đáng lo.
”
Ba người của Liên Y Giáo nhìn nhau, nam tử to lớn vẻ mặt biến đổi lắc lắc đầu.
“ Hay là bốn người các ngươi tự lên đi, chúng ta không tham gia.
”
Nam tử vừa lên tiếng trong đám người Thái Hư Môn còn định nói gì thêm, Nhã Cơ đã phất tay lên tiếng ngăn cản.
“ Đừng ồn ào, Minh Tâm tiểu sư đệ.
”
Nhã Cơ hướng tới tiểu hòa thượng Minh Tâm chắp tay chào hỏi, Minh Tâm cũng chắp một tay khẽ gật đầu chào hỏi lại.
“ Nhã Cơ thí chủ.
”
“ Các ngươi vì sao chưa vào? Hẳn là đây mới là Cổ Thần Miếu tông môn địa bàn chân chính.
”
Tiểu hòa thượng Minh Tâm lắc đầu, sau đó nhìn về phía cửa lớn nói.
“ Cửa không mở, không có lối đi khác, chúng ta liền ở đây nghĩ cách.
”
Nhã Cơ đôi mắt tử đồng nhìn qua cánh cửa lớn của Cổ Thần Miếu lông mày lá liễu hơi nhíu lại, lại có thêm những người khác đi đến mỗi lúc một đông, Trần Quốc Hưng cũng hơi nhăn mặt, tại sao vẫn chưa có ai tiến vào rồi cùng nhau tụ tập lại ở đây? Số lượng người đã ít hơn trước đây hai phần ba, hiện tại cũng chỉ khoảng trên dưới năm mươi người, mọi người đều nhìn nhau cảnh giác, có nhóm người cùng nhau trò chuyện bàn tán, cũng có người hợp sức tim cách mở cánh cửa của Cổ Thần Miếu, nhưng chẳng thể mở nổi, có một thiếu nữ cả người quần áo rách nát vùng chạy khỏi chỗ bốn nam tử lao tới chỗ nhóm người Trần Quốc Hưng.
“ Huyền Nhu?”
Nam Tư Uyển lên tiếng, Trần Quốc Hưng nhận ra là một người trong một nhóm đệ tử khác của Cửu Đầu Giáo rời đi, tuy nhiên điệu bộ hiện giờ rất bi thảm, trên người Huyền Nhu hắn còn nhìn ra dấu vết của nam nhân còn vương khắp trên người ( các đạo hữu hiểu ý ta mà).
“ Muốn chạy, ngoan ngoãn hầu hạ sư huynh haha…”
Một người đuổi theo nhanh chóng bắt lấy cổ tay Huyền Nhu giật lại.
“ A”
Huyền Nhu ngã trên đất điệu bộ đau khổ nhìn về phía đám người Trần Quốc Hưng với ánh mắt cầu cứu, ánh mắt kia làm Trần Quốc Hưng nhớ tới ánh mắt bi thương của Tống Như Ngọc nhìn hắn rồi ngã xuống, trong lòng Trần Quốc Hưng sát khí nổi lên, tâm cảnh của hắn bị ma chủng ảnh hưởng lúc này ý nghĩ muốn giết chết bốn tên kia đã nổi lên, sát khí lạnh lẽo tỏa ra khắp nơi, những người khác đều lộ vẻ mặt hứng thú xem kịch vui.
“ Huyền Nhu của Cửu Đầu Giáo haha, không phải cũng cầu xin dưới háng chúng ta sao? Haha.
”
Nam tử bắt được Huyền Như dơ một tay khác định tát vào mặt Huyền Như một cái, Trần Quốc Hưng lưng cõng Tống Như Ngọc đứng dậy, ánh mắt sát khí nổi lên.
“ Các ngươi chết được rồi.
”
Trần Quốc Hưng sau lưng bốc lên ma khí ngùn ngụt, tất cả mọi người ở đây biến sắc, có nhiều người liền kêu lên.
“ Ma khí? Vậy mà hắn lại có ma khí.
”
“ Tiêu Hạo của Cửu Đầu Giáo, kẻ này nhất định phải tiêu diệt.
”
“…”
Trần Quốc Hưng cũng chẳng cần ẩn dấu, rời khỏi Cổ Thần Miếu kí ức tự động bị xóa đi hắn cũng chẳng sợ phiền phức kéo tới, mà có nhớ tới hắn dùng Vô Diện biến đổi thành một người khác, hắn chẳng sợ bố con thằng nào tìm tới được cả, đến thì trốn thiên địa rộng lớn lo gì thiếu chỗ để đi.
Trần Quốc Hưng từng bức đi lại chỗ bốn người, nam tư dơ tay lên không trung lúc này cả người cứng đờ không thể cử động.
“ Ngươi ngươi làm sao có thể vận dụng nguyên lực?”
Trần Quốc Hưng chỉ nhếch mép, cái tên này chết đến đít rồi còn nói vớ va vớ vẩn, não bị nhúng nước rồi.
“ Xuống Địa Ngục mà hỏi Diêm Vương, ơ mà không biết các ngươi ở đây có biết đại danh Diêm lão đại không nữa?”
Trần Quốc Hưng đưa một tay ra kiếm chỉ vạch qua cổ nam tử một đường, máu tươi phun ra nam tử trợn mắt ôm cổ ngã xuống trên đất, Trần Quốc Hưng mặc kệ nam tử đang giãy giụa, dơ bàn tay ra về hướng Huyền Nhu nói.
“ Đứng dậy đi, còn sống là tốt rồi, mọi chuyện ở nơi này sẽ bị lãng quên thôi.
”
Thế giới nào cũng chẳng có tươi đẹp, những hiện thực tàn ác luôn luôn diễn ra hằng ngày chỉ là người thường không biết nhiều đến chúng, như vậy cũng tốt cho họ nếu không tâm trí tốt đẹp của họ sẽ bị nhuộm đen bởi hiện thực khắc nghiệt.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc!.
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".