Không biết đã chạy bao lâu cuối cùng Trần Quốc Hưng cũng chạy lên tới đỉnh núi, cả người ướt đấm mồ hôi, hơi thở đứt quãng, hắn buông cái giường xuống rồi ngổi thở hồng học, từ lúc đạt đến Địa Chi Tiên Thể đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mệt mỏi như vậy, toàn thân lúc này sức lực muốn nhấc một ngón tay cũng không còn.
Nhìn xung quanh Trần Quốc Hưng thở phào, nơi này có một tòa kiến trúc to lớn, ở giữa cánh cửa kia có ghi mấy chữ, bất quá Trần Quốc Hưng chẳnh hiểu cái gì, ngồi nghỉ thêm một canh giờ Trần Quốc Hưng mới run rẩy đi lại đánh thức ba người Tống Như Ngọc, Nam Tư Uyển Ngô Hạ.
“ Ui.”
Ngô Hạ vừa tỉnh lại liền đứa tay ôm lấy mặt, điệu bộ nhăn nhó, Nam Tư Uyển cùng Tống Như Ngọc mất một lúc sửng sốt nhìn nhau nói.
“ Chúng ta tranh giành đồ ăn với Ngô Hạ.”
“ Các ngươi như thế nào lại rút kiếm tranh đồ ăn với ta, quái lạ vậy mà ta cũng rút kiếm đánh với các ngươi vì mấy miếng thịt.”
Ngô Hạ ôm mặt cũng quái dị nói, Trần Quốc Hưng gật gù giải thích.
“ Các ngươi hít phải Dục Ma Tỏa Hồn Hoa.”
“ Cái gì?”
Cả ba người đều biết loại dị thảo đó đều giật mình lên tiếng, sau đó đồng loại nhìn về phía Trần Quốc Hưng.
“ Ca ca vậy chúng ta làm sao mà thoát khỏi đó.”
Tống Như Ngọc nghi ngờ lên tiếng, Trần Quốc Hưng lau mồ hôi trên chán rồi chỉ vào quần áo vẫn còn thấm đẫm mồ hôi của mình nói.

“ Là ta liều cái mạng già mang các ngươi bỏ chạy chứ còn gì nữa, mau dìu ca ca ta sắp không đi nổi nữa rồi.”
Nghỉ ngơi thêm một lát, mấy người liền cùng nhau dìu dắt nhau đi tới kiến trúc của tòa nhà gỗ kia, Ngô Hạ thử dơ tay đẩy cửa, tiếng bản lề vang lên kéo kẹt.

“ Két...két...”
Âm thang làm cho người ta liên tưởng tới bên trong có những thứ không sạch sẽ, cánh cửa được mở ra, bên trong không gian u ám chỉ có một ít ánh sáng mờ ảo, Trần Quốc Hưng vận dụng Thiên Nhãn nhìn vào, bên trong là một đại điện với các kiến trúc như kiểu nơi thờ tự vậy, có cả những bức tượng mà hắn chưa từng thấy bao giờ, rất nhiều loại có cả người lẫn yêu thú, có kẻ thì có cánh sau lưng kẻ lại đầu người thân ngựa...
Không lẽ nơi này trước kia Cổ Thần Miếu dùng để thờ cúng, chuyện nơi nghe hơi vô lý, tín ngưỡng ở nơi này hắn thất sự ít gặp, Cửu Đầu Giáo hắn cũng chẳng thấy thờ cũng hay tế tủng gì cả, nhưng cái tín ngưỡng thờ thần này hẳn là vẫn có, chỉ là không mấy phổ biến mà thôi, cả đám người đi vào bên trong, phía sau có một lối đi, cả đám người quan sát một ít ở đại sảnh mấy bức tượng đã chẳng còn nguyên vẹn, rồi đi theo lối đi dẫn ra hậu viện.
Khi bóng dáng năm người biến mất, một cặp mắt của một bức tượng mở bừng lên, đôi mắt không hề có con ngươi, chỉ có một màu đen kịt, đôi mắt đen nhìn về hướng đám người Trần Quốc Hưng vừa rời đi một cách âm u rồi lại nhắm lại.
Đi theo lối hành lang, vòng vèo một lúc liền đi ra hậu viện, nơi này một mảng rậm um tùm, có những tán cây lớn che phủ, dưới mặt đất cũng có đầy những loại thực vật không biết tên.
“ Nơi này có linh thảo.”
Ngô Hạ vui vẻ, cầm kiếm chạy tới một góc, điệu bộ vẫn rất cẩn thận không có hấp tấp quá, đào được một góc cỏ ba lá màu vàng trở về, Ngô Hạ liền dơ lên cho mọi người nhìn.
“ Bách Lí Thảo, không tệ.”
Trần Quốc Hưng nhìn một lượt liền nhận ra danh tính gốc linh dược mà Ngô Hạ đào được, là một gốc linh thảo cấp năm, tác dụng luyện chế đan được tăng tiến tu vi, ở bên ngoài cũng khá hiếm, Ngô Hạ tìm được gốc linh thảo đầu tiên liền hùng hổ ở trong hậu viên lùng xục một hồi, tìm thêm được vài loại linh thảo khác, Trần Quốc Hưng ngồi nghỉ ở một lan can gỗ, ánh mắt quan sát khắp nơi, cuối cùng ánh mắt ập trung lên một miệng giếng, lông mày hơi nhăn lại, trong khuôn viên này mỗi chỗ cái giếng có vẻ khác thường, Thiên Nhãn mở lên Trần Quốc Hưng nhìn một vòng, đột nhiên một cơn chóng mặt truyền tới làm Trần Quốc Hưng ngã lộn ra đất một cái.
“ Bịch.”

“ Ca Ca.”
Tống Như Ngọc vội đỡ Trần Quốc Hưng ngồi dậy, hắn mặt mày nhăn hơn khỉ, Thiên Nhãn có vẻ vận dụng quá nhiều, tinh thần lại không đủ mới khiến cho Trần Quốc Hưng bị chóng mặt, hắn khẽ thở dài một cái, đối với tu sĩ nguyên lực tinh thần bị áp chế quả nhiên là một chuyện hết sức khó chịu, làm bất cứ chuyện gì cũng thấy không thông.
“ Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được.”
Trần Quốc Hưng ngồi bết xuống đất, Ngô Hạ tìm một hồi cũng chẳng tìm thấy thêm một gốc linh thảo nào nữa.
“ Có vẻ nơi này hết linh thảo rồi, chúng ta đi tiếp chứ?”
Cả đám người gật đầu, xong vừa chuẩn bị tìm lối rời đi thì từ trong giếng một mớ tóc đen phóng ra đánh tới đám người.
“ Cẩn thận.”
Nam Tư Uyển phát hiện ra trước, roi trong tay vung lên một cái đánh tới đám tóc đen từ trong giếng đang đánh tới, hai bên va chạm roi của Nam Tư Uyển bị đánh bật lùi ra sau, Ngô Hạ cùng Tống Như Ngọc rút kiếm đứng chắn trước Trần Quốc Hưng cùng Mị Linh Nhi.
“ Hừ.”
Nam Tư Uyển một lần nữa đánh roi tới đám tóc, lần này bên ngoài roi đen bao phủ một ngọn lửa màu xám, lập tức đám tóc đen bị ngọn lửa thiêu đốt, tóc đen quằn quại như có sinh mệnh lập tức chui trở về cái giếng.
“ Mau đi thôi.”
Nam Tư Uyển thúc dục mọi người, nhưng lời vứa dứt trong giếng một cột tóc lớn bằng cả bán kính miệng giếng phóng ra, nó chia thành năm nhúm nhỏ hơn lao về phía năm người, Nam Tư Uyển sắc mặt khó coi, nguyên lực không có nhiều vận dụng một ít Tà Hỏa đã làm Nam Tư Uyển tiêu hao gần hết nguyên lực còn sót lại, không thể thi triển thêm Tà Hỏa một lần nữa.
Đám tóc đánh tới ba người Nam Tư Uyển, Tống Như Ngọc, Ngô Hạ dùng vũ khí chỉ còn cách đánh cận chiến, đám tóc cùng linh khí va chạm tóe ra cả những tia lửa, chẳng mấy cả ba người đều bị đám tóc đánh bay, phun máu trên không trung rơi xuống gần chỗ Trần Quốc Hưng cùng Mị Linh Nhi.

“ Khỉ thật.”
Trần Quốc Hưng thân thể vẫn còn chưa khôi phục, hiện tại ngay cả đi lại hắn cũng cảm thấy khó khăn, chuyện này bản thân hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại thành ra như vậy, có lẽ bị hương của Dục Ma Tỏa Hồn Hoa ảnh hưởng tới, làm sai lệch một số dây thần kinh cảm nhận.

Trần Quốc Hưng cắn răng lấy Âm Dương Đao ra, chém ra mấy đạo đao khí ngăn cản đám tóc đen.
“ Xoẹt...”

Đám tóc đen bị đao khí vậy mà có thể chém đứt, rơi tơi tả trên đất, đám tóc đen đều như những đầu rắn đồng loại đánh tới phía Trần Quốc Hưng, hắn cầm đao chạy lên cùng đám tóc đen chém giết loạn xạ, chỉ năm phút sau Trần Quốc Hưng động tác đã chậm lại, thân thể mệt mỏi chuyền lên não bộ, mí mắt hắn cứ nặng chĩu xuống, Trần Quốc Hưng cắn nát cả đầu lưỡi để tỉnh táo trong lòng thì chửi mắng không thôi, không bị thương tổn gì cả nhưng lại hít vào độc hương Dục Ma Tỏa Hồn Hoa, lúc này bản thân lại rơi vào trạng thái như vừa trọng thương vậy, ở bên kia đám người Ngô Hạ lúc này vẻ mặt biến đổi, thân thể sức lực lúc này cũng không còn, có vẻ như độc tính của Dục Ma Tỏa Hồn Hoa bây giờ mới phát tán trên người ba người kia.
Trần Quốc Hưng nhìn qua trong lòng càng trùng xuống, độc tính bây giờ làm sao mới phát tán trên mấy người kia, không đúng? Trần Quốc Hưng chợt nhớ tới gốc linh thảo mà Ngô Hạ đào được rồi mang lại chỗ đám người cùng xem, đó không phải là Bách Lý Thảo, mà là Bách Độc Thảo, một loại linh thảo ngoại hình tương tự như Bạch Lý Thảo nhưng rất ít xuất hiện, Trần Quốc Hưng một đầu suy đoán, hai loại độc tính trong người cùng kết hợp mà phán tán, chuyện này là kẻ bố trí ra nơi này đã bố trí mà tạo thành.

Đám tóc nhanh chóng đánh văng Trần Quốc Hưng qua một bên, rồi nhanh chóng lao tới quẫn chặt lấy hắn siết mạnh.
“ Mợ nó, tên chó chết nào lại đi bố trí mấy thứ chết tiệt này cơ chứ?”
Từ dưới giếng một thân ảnh từ từ bay lên, là một nữ tử mặt trắng bệnh, mặc một y phục màu trắng, đám tóc đen này là từ trên đầu của nữ tử từ dưới giếng.
“ Từ trước đến giờ chỉ có ba kẻ vượt qua được Luyện Sơ.”
Nữ tử mở miệng nói chuyện ra ngôn ngữ tu chân, Trần Quốc Hưng mặt khó coi, ba kẻ vượt qua mấy cái chết tiệt này cũng rất ngưu, hẳn là nơi này cũng chỉ là một trong những nơi cửa ải được bố trí, mà kẻ bố trí ra mấy thứ chết tiệt này có mục đích gì? Không đúng, hẳn là bọn họ xui xẻo mới bị truyền tới một nơi thử thách luyện tập của đám đệ tử Cổ Thần Miếu trước đây.
“ Cổ Thần Miếu đã bị diệt cách đây rất lâu rồi.”
Trần Quốc Hưng mở miệng hét lớn, nử tử áo mặt trắng vẻ mặt không có chút biến hóa, giọng nói như một thứ được thiết lập vang lên.

“ Đánh bại ta, vượt qua ải.”
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.

Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play