Trần Quốc Hưng móc ra một thanh kiếm rồi dơ lên đâm loạn xạ vào vách dạ dày của con báo ông nội.
Ở bên ngoài con báo ông nội vừa mới dùng chân vuốt miệng, đột nhiên ngã cắm đầu sang một bên, sau đó lộn vòng vòng trên đất kêu gào thảm thiết, sau đó lại đứng thẳng dậy bằng hai chân sau rồi dùng hai chân trước đập thùng thùng vào bụng mình.
Trần Quốc Hưng ở trong dạ dày con báo ông nội lộn tùng phèo một hồi, Trần Quốc Hưng nhớ tới tập phim Tây Du Ký Tôn Ngộ Không bị con sư tử của Sư Đà Lĩnh nuốt vào bụng, sau đó liền bị Tôn Ngộ Không quậy một hồi liền phải kêu Tôn Ngộ Không là ông nội, hắn bây giờ cũng tương tự như vậy, quậy trong bụng con báo ông nội, nó mà có ý thức hắn bắt nó kêu bằng tổ cụ thì mới chịu chui ra.
Lộn tùng phèo một vòng kiếm trong tay đâm không ngừng, ở bên ngoài con báo ông nội hết làm động tác vỗ bụng, liền chuyển sang chồng cây chuối, khi lại múa điệu chém chuối quẩy vinahouse...
“ Xoạt.”
Ổ bụng của con báo ông nội bị một đạo kiếm khí cắn đứt, máu tươi văng tung tóe, con báo ông nội kêu một tiếng thảm thiết rồi chết tốt, những con báo khác liền dừng lại nhìn con báo ông nội nằm trên đất, tất cả đều lộ ra ánh mắt sợ hãi, mãnh thú này cũng sinh sống theo kiểu bầy đàn, thủ lĩnh con báo ông nội bị chết những con khác liền sợ hãi, chúng kêu một tiếng như nói chuyện với nhau rồi quay đầu bỏ chạy.
Trần Quốc Hưng vung chân đạp bay một mảnh da thịt bị hắn chém thành một hình vuông rồi đi ra ngoài, trên mặt đã thay bằng một cái khẩu trang có in hình cái miệng nhe răng đang ngậm một điếu thuốc lá, cùng với cái mũi to đùng.
“ Tiêu huynh rất to.”
Ngô Hạ cõng theo Mị Linh Nhi chạy tới đầu tiên, ánh mắt nhìn lướt qua Trần Quốc Hưng rồi vẻ mặt lộ rõ vẻ vô sỉ, Trần Quốc Hưng còn chưa hiểu mô tê gì thì tiếng kêu của Nam Tư Uyển vang lên.
“ Tiêu Hạo ngươi thật vô sỉ.”
Trần Quốc Hưng nhìn qua thấy Nam Tư Uyển quay đầu đi chỗ khác, bấy giờ mới cảm giác có gì đó sai sai.

“ Ca ca mau mặc y phục, huynh thật không biết xấu hổ.”
Tống Như Ngọc cũng quay đi rồi nói, Trần Quốc Hưng nghệt mặt nhìn xuống dưới, sau đó mặt đỏ lên chân khép lại cười gượng gạo.
“ Quên mất.”
Rồi sau đó cong mông chạy vào bên trong bụng con báo ông nội lấy y phục ra mặc, vừa mặc vừa lẩm bẩm.
“ Thế quái nào lại quên mất chuyện trọng đại như vậy, bị người ta nhìn thấy hết rồi không biết có nên bắt người ta nhận trách nhiệm không đây.”
Trần Quốc Hưng mặt khó coi hơn cả khóc, rồi mới một lần nữa đi ra ngoài, lúc này Nam Tư Uyển cùng Tống Như Ngọc đang kiểm tra thương thế của Mị Linh Nhi.
“ Tiêu huynh, ngươi đeo cái gì trên mặt nhìn buồn cười chết mất.”
Ngô Hạ xấn tới nhìn chằm chằm cái khẩu trang mà Trần Quốc Hưng đang đeo.
“ Là khẩu trang, cho ngươi một cái, nơi này không khí không tốt lắm đeo tốt cho hô hấp.”
Trần Quốc Hưng ném cho Ngô Hạ một cái khẩu trang với cái miệng có hai bờ môi dày, cùng với một bộ răng đen sì con gãy con xiên vẹo đang nhe răng cười, cái mũi thì to còn có cái mụn đỏ to tướng ở bên trên, nhìn rất quái dị.
“ Tiêu huynh cái này nhìn có chút hơi xấu, cho ta cái như huynh được không.”
“ Này.”

Ngô Hạ đòi cái giống với Trần Quốc Hưng, hắn liền ném cho đối phương một cái giống mình, Ngô Hạ đeo lên bấy giờ cả hai nhìn nhau cười không ngậm được mồm, đàn ông chính là những đứa trẻ chưa lớn, có trò thú vị liền chẳng quan tâm bản thân là người lớn liền nhảy vào chơi như bọn trẻ con.
“ Ca ca, mau kiểm tra thương thế của Mị tỷ tỷ, hai người còn ở đó mà cười.”
Tống Như Ngọc nhìn Trần Quốc Hưng cùng Ngô Hạ trợn mắt nói, cả hai liền ngậm mồm lại.

Trần Quốc Hưng đi tới Thiên Nhãn kiểm tra thân thể của Mị Linh Nhi, vừa nhìn lông mày đã nhíu lại, xương sườn gãy sạch, thậm chí lục phủ ngã tạng còn bị đánh dập nát, xuất huyết, nặng nhất là gan đã bị đánh nát rách ra một vết to, nếu không chữa trị kịp thời Mị Linh Nhi chẳng mấy sẽ chết, nơi này nguyên lực bị áp chế không thể sử dụng để tự chữa lành cơ thể.
“ Sắp chết rồi.”
Trần Quốc Hưng nhăn mặt nói, chân tay cũng không có để im, mà móc ra một cái giường cùng mấy đồ đạc thiết bị y tế.
“ Mau đưa Mị Linh Nhi lên giường, các ngươi canh trừng ta phải trị thương tổn bên trong.”
Bố trí một lúc vệ sinh dụng cụ, Trần Quốc Hưng cũng đã đeo gang tay sát trùng cơ thể dụng cụ, rồi một đường cắt y phục của Mị Linh Nhi, làm lộ ra một vùng da thịt trắng muốt nhưng hắn chẳng để ý, mà bắt đầu rạch một đường trên bụng Mị Linh Nhi, tay dao tay kéo nửa anh giờ Trần Quốc Hưng mới thở phào khi khâu lại vết thương ở gan của Mị Linh Nhi, cùng sử lí máu huyết bên trong, sau đó dùng dương lực trực tiếp truyền vào phần gan bị thương, nguyên lực vẫn có một chút cộng thêm dương lực của Trần Quốc Hưng vết thương trên gan cơ bản là đã ổn định, Trần Quốc Hưng kiểm tra một hồi xem mình có quên cái kéo hay con dao nào ở trong bụng Mị Linh Nhi hay không, chuyện quên đồ vật ở trong cơ thể người bệnh của mấy bác sĩ Địa Cầu là không có ít à, sau đó hắn mới khâu lại vết mổ của Mị Linh Nhi, còn xương sườn vỡ nát hắn mặc kệ không buồn động tới, chờ nguyên lực khôi phục mấy cái xương gãy liền đươc chữa trị chẳng mấy mà lành, lau đi mồ hôi trên chán rồi vén rèm che đi ra ngoài.
“ Ngô Hạ đưa một ít máu đây?”
“ Tiêu huynh lấy máu ta làm gì?”

Ngô Hạ cảnh giác, chuyện máu huyết của tu sĩ không phải chuyện đơn giản, máu huyết có thể thi triển rất nhiều pháp thuật, vài loại còn khiến tu sĩ nổ tung máu huyết cơ thể mà chết một cách nhạt toẹt, có nhiều kẻ tu luyện công pháp liên quan tới máu huyết có thể thi triển pháp thuật thiêu đốt máu huyết đối thủ một cách quỷ dị, hoặc cũng có thể dùng máu huyết làm vật dẫn thi triển nguyền rủa...
“ Mị Linh Nhi xuất huyết trong, mất máu cũng không ít, ngươi cho người ta một chậu máu cứu mạng người đi.”
Trần Quốc Hưng cười cười nhìn Ngô Hạ, cũng không cần phải một chậu nhưng Trần Quốc Hưng chính là dọa Ngô Hạ,
“ Tiêu huynh máu của ta không tốt, huynh lấy của Nam sư tỷ hay Tống sư muội đi, ta không có máu đâu.”
Trần Quốc Hưng lấy ra một cái xi lanh loại lớn cười tà ác, thân thể quỷ mị xuất hiện sau lưng Ngô Hạ đạp một cái Ngô Hạ liền ngã cắm mặt xuống đất, Trần Quốc Hưng đè lên lưng Ngô Hạ cười như ma quỷ.
“ Khặc khặc...Ngô sư đệ cứu một mạng người phúc đức như biển...ngươi chịu khó đê...đừng cố chống cự làm gì...”
Rồi tay dơ xi lanh lớn cắm thẳng vào mông Ngô Hạ.
“ Aaaaa...Tiêu huynh...tha mạng...ư...ư”
Trần Quốc Hưng nhìn cái xi lanh đầy máu tươi cười cười đi tới chỗ Mị Linh Nhi đang nằm hôn mê trên giường, để lại phía sau Ngô Hạ mặt mũi tái mét đang ôm mông của mình, mặt đầy lệ nóng nói.
“ Tiêu huynh, ta không hố huynh nữa đâu, tha cho ta.”
Trần Quốc Hưng trực tiếp chọc cái xi lanh vào động mạch của Mị Linh Nhi bơm máu vào, nếu để các bác sĩ Địa Cầu thấy Trần Quốc Hưng dùng biện pháp này truyền mắt sẽ thi nhau cắn lưỡi tự sát mất, chuyện này ở Địa Cầu làm không được, nhưng nơi này là dị giới tu chân, tu sĩ cơ thể cũng không có giống với người bình thường, thân thể đã được linh khí thiên địa cường hóa, tất cả phương diện thân thể đều được tăng lên.
“ Biện pháp y học của bác sĩ Trần Quốc Hưng.”
Trần Quốc Hưng cảm thán, máu của Ngô Hạ cùng nhóm máu với Mị Linh Nhi vì thế hắn mới lấy máu của Ngô Hạ, còn hai người Nam Tư Uyển, Tống Như Ngọc khác loại, hắn có Thiên Nhãn chuyện nhìn ra máu huyết đặc thù cũng không khó.

"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.

Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play