317: Bốc Thăm
Ngày hôm sau ở bốn phía lôi đài số lượng người không có giảm bớt, thậm chí số lượng người tới quan chiến còn đông hơn, đây cũng là điều hiển nhiên, vòng loại không được nhiều người quan tâm, chỉ vào đến vòng trong những trận chiến mới ngày càng hấp dẫn người xem.
Lần này trên đài cao chưởng lão chấp sự lấy ra cái bình đựng số thăm quen thuộc, nhưng lần này không có bốc thăm số đối chiến mà tự mình bản thân hơn hai trăm người tự mình đi lên bốc thăm, kẻ nào bốc trúng lá thăm trắng liền bị loại, còn người bốc trúng lá thăm có số thứ tự bên trên thì được tiến vào vòng trong, trong đó chỉ có hai mươi lá thăm có số, như vậy là hơn hai trăm người chỉ lấy hai mươi người, chuyện này quả nhiên là thú vị, tu vi quan trọng nhưng đôi khi vận khí chính là một thứ được chúng tu sĩ công nhận, những người may mắn liền tiến vào vòng trong còn những người không may mắn bốc chúng lá thăm có chữ liền chỉ có thể ngậm ngùi bị loại.
Trần Quốc Hưng nghe qua quy định thì gãi gãi mũi, hiển nhiên cái bình đựng lá thăm kia cũng không phải vật thường tránh cho tu sĩ nhìn trộm bên trong, nhưng hắn có Thiên Nhãn liền không biết có thể ăn gian được hay không, ở nơi đang đứng khoảng cách quá xa Trần Quốc Hưng cũng chỉ có thể nhịn chờ lát nữa lại gần rồi thử, nếu không được thì chỉ còn xem vận khí mà thôi, nhưng hắn suy đoán nếu không thể ăn gian hắn nắm tám phần chọn trúng lá thăm trắng, vận khí của hắn cũng chẳng được tốt đẹp gì cho lắm.
“ Lần lượt đi lên đi.
”
Trưởng lão chấp sự bắt đầu cho hơn hai trăm đệ tử lần lượt lên bốc thăm, những người có kinh nghiệm liền chen lẫn đi tới phía trước, cơ hội bốc được lá thăm có số sẽ cao hơn, để những người khác bốc trúng trước cơ hội sẽ liền giảm đi, nếu bốc được lá thăm trắng liền bị loại, lá thăm đó cũng được trả lại bình, nhưng lá thăm có số liền bị bốc một cái liền giảm số lượng một cái, Tống Như Ngọc cũng biết được điều này liền kéo tay Trần Quốc Hưng một mạch đi tới đứng đầu hàng, tuy có rất nhiều kẻ to ra khó chịu trong ánh mắt nhưng cũng chẳng có ai dám hé răng nửa lời, Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, chuyện này đúng là có chút ỷ thế mà lên rồi, đám Mị Linh Nhi cùng cái tên họ Vương cũng xếp ngay đầu hàng.
“ Nhanh lên kẻ nào chen lấn ta đá đít kẻ đó.
”
Trưởng lão chấp sự mắt nhắm mắt mở thúc dục, những người khác liền không dám chen lẫn xô đẩy thêm, Tống Như Ngọc liền đi lên đầu tiên, rồi thò tay vào miệng bình đen sì lấy ra một lá thăm, ánh mắt nhìn chăm chú lá thăm rồi nhìn Trần Quốc Hưng.
“ Ca ca nhìn cho muội.
”
Tống Như Ngọc nhắm tịt mắt lại mở lá thăm về hướng Trần Quốc Hưng, còn không đợi hắn lên tiếng những kẻ khác đã nhao nhao.
“ Có số! ”
“ Là số 3.
”
“ Mất đi một cơ hội rồi.
”
Tống Như Ngọc nghe tiếng ồn ào liền nhảy lên cười tươi như hoa.
“ Ca ca muội chọn trúng rồi, ca ca đừng có bị loại đó.
”
Trần Quốc Hưng cũng cảm thán đúng là vận khí của Tống Như Ngọc không tệ, Trần Quốc Hưng cũng đi lên, rồi thở nhẹ một hơi đứng trước cái bình rồi thò tay vào bên trong chọn một lá, sau đó mới mở Thiên Nhãn lên, hắn không muốn dùng Thiên Nhãn trước để xem vận khí của mình có tốt hay không, nhưng khi Thiên Nhãn mở lên hắn có thể nhìn xuyên qua cái bình nhìn lá thăm trống trơn đang kẹp ở ngón tay liền đen mặt, vận khí hắn chẳng tốt tí vẹo nào, đảo đảo tìm lá thăm có số một hắn liền thả lá thăm trống liền kẹp lấy lá thăm số một ra.
“ Trưởng lão là số một.
”
Trưởng lão chấp sự gật đầu rồi chỉ Trần Quốc Hưng cùng Tống Như Ngọc đứng qua một bên.
“ Ca ca vận khí của huynh thật tốt.
”
Tống Như Ngọc thấy Trần Quốc Hưng chọn trúng lá thăm có số liền nhảy cẫng lên vui vẻ, Trần Quốc Hưng thì cười gượng, tốt đẹp gì đâu hắn mà không có Thiên Nhãn chơi ăn gian thì bây giờ ngồi ở một xó khóc rồi, chứ chẳng phải đứng đây cho hàng nghìn ánh mắt nhìn lên, cuộc sống chờ điều tốt đẹp nhảy lên đầu nó khó lắm, phải biết vận dụng những kĩ năng để mà tìm kiếm cơ hội chứ không phải cứ ngồi một chỗ cơ hội sẽ tự tìm đến, những người mà chuyện tốt nó mò tới rồi đổ lên đầu hiếm lắm.
Bên dưới thì thì đám tu sĩ càng hiện lên vẻ mặt khó coi, Mị Linh Nhi cũng tiến lên bốc thăm.
“ Trưởng lão của ta là số 7.
”
Lại thêm một lá thăm có số bị bốc trúng, bên dưới đám người lộ ra vẻ khẩn trương, cứ như vậy ba người đi đầu đều bốc trúng lá thăm có số, cơ hội tiến vào vòng trong chỉ còn lại dành cho mười bảy người, tất cả đều khẩn trương chỉ muốn nhanh chóng tiến lên bốc lấy một số thăm có số.
Tới lượt Vương Hạo Nhiên đi lên bốc thăm, trên miệng Vương Hạo Nhiên vẫn treo lơ lửng một nụ cười ẩn chứa sự tự tin cùng cao ngạo, Trần Quốc Hưng bĩu môi khi thấy biểu hiện muốn ăn đấm của Vương Hạo Nhiên, trong lòng liền trù ẻo đối phương bốc phải lá thăm trắng, đến lúc đó có mà còn cười được hắn cho thêm một quả bom về chơi luôn.
Lão thiên già hôm nay có vẻ nghe thấy lời thỉnh cầu của Trần Quốc Hưng, khi Vương Hạo Nhiên mở lá thăm ra, nụ cười tự tin trên khóe miệng nhất thời cứng đờ lại, vẻ mặt anh tuấn lập tức vặn vẹo một lời không thể nói ra, những người bên dưới cũng nhìn thấy lá thăm trống trơn liền rất nhiều kẻ lộ ra vẻ mặt hả hê cười cợt, còn đám thiếu nữ lộ ra vẻ đau lòng, có thiếu nữ còn khóc rống lên kêu gào trưởng lão chấp sự cho Vương Hạo Nhiên được bốc lại.
“ Vương ca ca, không sao hết, muội sẵn lòng an ủi cùng huynh.
”
“ Vương ca ca! ”
“! ”
Trần Quốc Hưng lúc này cũng cười cười, trong lòng thì sướng rên, chết mợ cái tên tự cao này đi, đẹp trai giỏi giang đấy nhưng vận khí không tốt liền chỉ có đường bốc đất mà thôi, Vương Hạo Nhiên nắm chặt lá thăm rồi xoay người đi xuống lôi đài, chưởng lão chấp sự cũng không có ngăn cản đối phương cầm lá thăm trống rời đi, cầm về làm kỉ niệm cũng tốt.
“ Tiểu tử này tu vi không tệ, đáng tiếc vận khí không tốt.
”
Trên đài cao mấy trưởng lão cùng Tống Thành Sơn lắc đầu khi Vương Hạo Nhiên bị loại.
“ Trưởng giáo, huynh có tiểu xảo gì để chọn trúng lá thăm có số vậy? Lại truyền cho Tống nha đầu sao.
”
Một trưởng lão cười ti tiện hỏi Tống Thành Sơn, nghe xong Tống Thành Sơn râu tóc dựng ngược trợn mắt nói.
“ Cái tên Mao đầu này, lão tử là vận khí tốt là vận khí tốt ngươi hiểu không, con gái ta dĩ nhiên cũng giống ta vận khí đều tốt.
”
Những trưởng lão khác chỉ cười quăng cho Tống Thành Sơn một ánh mắt hàm súc, ngươi có làm hay không thì tự ngươi rõ, chúng ta không có tin lời ngươi nói, nhất định ngươi chơi ăn gian.
Tống Thành Sơn biểu hiện (@[email protected]) làm một trưởng giáo thật sự chẳng có chút lòng tin nào với những trưởng lão khác, Tống Thành Sơn thật sự muốn nhảy vách núi tự sát.
“ Vương ca ca.
”
Tống Như Ngọc bộ dạng mếu máo (T__T) khi Vương Hạo Nhiên bị loại, Trần Quốc Hưng thì chẳng biết phải nói gì, nhưng khi Mị Linh Nhi đi tới thì cả hai cô gái lại cười nói tíu tít, Trần Quốc Hưng thì lắc đầu, công nhận tiểu muội muội này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, vừa giả bộ đau lòng khi Vương Hạo Nhiên bị loại, quay đi quay lại lại cười ngoác tận mang tai, vậy cái bộ dạng thương tiếc vừa rồi là diễn cho ai xem.
Nhanh chóng số lượng hai mươi người đã được chọn ra, những người khác liền mang theo vẻ mặt chán nản, người thì rời đi người thì ở lại tiếp tục xem chiến, Trần Quốc Hưng đánh giá qua những người còn lại một chút, ngoài Tống Như Ngọc, Mị Linh Nhi còn có thêm bốn nữ tử khác bộ dạng cũng rất xinh đẹp, có một người làm Trần Quốc Hưng khẽ rùng mình khi bị đối phương nhìn lại,thiếu nữ với khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày lá liễu, ngũ quan tinh xảo nhưng đôi mắt lại rất khiếp người, Trần Quốc Hưng nghi hoặc đoán mò rằng đối phương tu luyện công pháp liên quan tới mắt, liếc một cái đã làm hắn toàn thân hơi khó chịu, nếu đụng phải cũng rất khó chơi.
Còn mười ba người thanh niên còn lại kẻ thì béo, kẻ thì cao, kẻ lại lùn, khí tức cũng rất mạnh, xem ra lát nữa những trận quyết đấu kịch liệt mới diễn ra.
.
Ở ba lôi đài khác cũng tương tự, đều đã chọn ra được hai mươi người tiến hành so đấu, lôi đài Tứ Quy mở màn với cuộc chiến của Mị Linh Nhi cùng một nam tử tên Dạ Tuấn, hai người đều là Kim Đan Tầng Chín, cả hai kịch chiến trên đài, đủ các thể loại chiêu thức được tung ra, Trần Quốc Hưng nhìn các pháp thuật đủ thể loại được cả hai bên đánh ra liền gật gù, pháp đạo nhiều vô số kể, không thể nào đếm hết được, nhưng chung quy lại kẻ có thiên tư mới có thể đem pháp thuật lĩnh ngộ đến đỉnh cao được, Trần Quốc Hưng trong tay cũng chẳng có nắm cái pháp thuật nào ra hồn cả, bởi vì hắn có lĩnh ngộ được đâu, hắn nhiều lúc muốn kiếm một cái đầu thông minh hơn để thay nhưng vẫn chưa có tìm được.
“ Lộ Hải Cuồng Long.”
Dạ Tuấn dơ hai tay quơ loạn, một con rồng bằng nước cực kì tinh xảo từ từ được ngưng tụ bay quanh người Dạ Tuấn, sau đó ngửa cổ phát ra âm thanh rít gào.
“ Ngao...”
Trần Quốc Hưng trợn mắt, điệu bộ con rồng bằng pháp thuật nhìn rất oai phong rất giống với rồng ở Địa Cầu được miêu tả, bất quá âm thanh phát ra cứ như mèo động đực vậy chắc là pháp thuật có vẫn đề trong lúc sáng tạo ra.
Con rồng nước uốn éo rồi lao tới há cái miệng của mình ra đánh tới Mị Linh Nhi.
“ Bích Thủy Kiếm Thế.”
Mị Linh Nhi cũng sử dung đại chiêu, một đại kiếm bằng nước được ngưng tụ, sau đó liền bắn tới rồng nước đang lao đến của Dạ Tuấn, hai pháp thuật va chạm tạo ra tiếng nổ cùng kình khí lan ra toàn bộ lôi đài.
Bên dưới đám nam tử ái mộ Mị Linh Nhi hú hét cổ vũ ầm ý, còn dùng cả lời lẽ uy hiếp Dạ Tuấn, Trần Quốc Hưng nghe xong cũng sợ hết hồn, cầu mong lát nữa không có gặp nữ tử nào cả, nếu không đám đực rựa này nhớ mặt tìm tới làm phiền thì mệt.
“ Bạo.”
Mị Linh Nhi quát một tiếng đại kiếm liền nổ tung tạo thành vô số đạo thủy tiến xuyên qua rồng nước đánh tới Dạ Tuấn.
“ Thủy Thuấn.”
Dạ Tuấn ngưng tụ một tấm khiên bằng nước ngăn cản tất cả thủy tiến, bất quá vẻ mặt cũng tái nhợt hiện lên vẻ khó khăn.
319: Kiếm Linh
Kiếm ảnh to lớn chém tới Mộ A liền thu hồi kiếm của mình, sau đó nâng kiếm trực tiếp đỡ một kiếm của Trần Quốc Hưng, hắn có chút xấu hổ à, vậy mà lại không tránh né lại đối mặt nghênh đón chính diện, hắn thì liên tục tránh né, phần uy phong này có chút không có.
“ Ầm.”
Mộ A trực tiếp bị một kiếm đánh văng về phía sau, khóe miệng trào ra máu tươi, Trần Quốc Hưng thu kiếm đứng im nhìn đối phương nhăn mũi nói.
“ Nhận thua đi, ta không muốn nặng tay đâu.”
Bên dưới đám nam tử chửi rủa Trần Quốc Hưng, kẻ nói Trần Quốc Hưng chính là đang ngưu bức, đang ra oai hết sức liền hò hét Mộ A đánh cho hắn không thấy mặt trời ngày mai, Trần Quốc Hưng nhún nhún vai, hắn đây là nói thật mà, phản ứng của cái đám kia gì mà ghê thế, vùi hoa dập liễu là chuyện hắn không thể nào làm được.
Vậy mà cái uy danh Dập Hoa Cao Thủ đã được đệ tử Cửu Đầu Giáo gắn lên đầu Trần Quốc Hưng từ bao giờ rồi.
Mộ A chống kiếm đứng dậy lau máu khóe miệng rồi lạnh nhạt nói.
“ Định dùng với Nam Tư Uyển nhưng lại gặp phải đối thủ cường đại ẩn mình như sư huynh, ta đành phải dốc hết sức rồi.”
Trần Quốc Hưng khẽ nhướn nhướn mày, thân thể khẽ run lên người ta sắp dốc chiêu đáy hòm rồi phải cẩn thận mới được, mắt không rời khỏi Mộ A thân thể, nếu chiêu thức cường đại quá thì hắn còn chuẩn bị hô nhận thua để bảo toàn tính mạng trước, chẳng biết trưởng lão chấp sự có kịp ngăn cản không nữa, hắn mà bị làm sao thì có làm ma Trần Quốc Hưng cũng nhất định bóp cổ trưởng lão chấp sự, so đấu này cũng không có quy định là không được giết đối thủ à, nếu còn kịp mở miệng nhận thua thì còn có cơ hội sống, chẳng kịp nhận thua thì chỉ còn nước tạch thôi.
Nuốt nước bọt một cái cho miệng mồm nó ẩm ướt tí nữa hô cho nó kịp, cà lăm một cái là ăn c*t.
“ Nhanh nhanh ta sắp bị sư muội ngươi hù chết rồi.”
Trần Quốc Hưng run cầm cầm nói, bên dưới liền mắng chửi Trần Quốc Hưng đây là đang làm trò, run cái khỉ gió rõ ràng ngươi đây là đang không tôn trọng đối thủ, không có đặt chiêu đáy hòm của người ta vào trong mắt, nếu để Trần Quốc Hưng biết suy nghĩ của đám người bên dưới nhất định sẽ thanh minh, hắn run thật mà không thấy chân rắn đang đánh lô tô vào nhau đây à (^__^!)
“ Hóa Linh.”
Mộ A kiếm trong tay sau một tiếng quát thì kiếm ý như thủy chiều từ bên trong kiếm tràn ra, sau đó hình dạng thanh kiếm biến mất, thay vào đó là một đầu Độc Xà Tam Sắc.
“ CMN, Kiếm Linh.”
Trần Quốc Hưng sợ hết hồn, vậy mà đối phương lại có thể lĩnh ngộ kiếm pháp đến mức độ này, kiếm linh tên như ý, kiếm liền hóa thành hình dạng khác không còn tồn tại dưới hình dạng một thanh kiếm bình thường nữa, còn hình dạng của kiếm linh còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác mà quyết định tới hình dạng của kiếm linh, linh ở đây cũng không phải khí linh mà là một cấp độ sau khi lĩnh ngộ kiếm ý đến một mức độ nhất định liền kiếm ý kiếm khí hóa linh, sát thương cả vật lý lẫn tinh thần rất khó nhai, bên dưới có kẻ hiểu rộng biết nhiều liền hét lớn làm những người khác cũng khiếp sợ...
“ Lại là Kiếm Linh, nha đầu Mộ A này ẩn dấu sâu thật, tên Mao đầu nhà ngươi thế mà lại có một đệ tử ẩn dấu sâu như vậy, bồi dưỡng nhất định phải bồi dưỡng...”
Trưởng giáo Tống Thành Sơn đứng ngồi cũng nhấp nhổm, lĩnh ngộ ra kiếm ý ở độ tuổi này đã là kỳ tài, còn đạt tới Kiếm Linh thì là quái vật rồi, phải dốc lòng bồi dưỡng, đây chính là người gồng gánh tông môn trong tương lai, Mao Kỷ cũng há cả mồm, hắn là phong chủ của Kiếm Phong thế quái nào cũng không có phát hiện ra có một đệ tử như vậy, khẽ ho khù khụ vài cái mặt hếch lên.
“ Trưởng giáo nhất định rồi, nha đầu Mộ A này là quân bài mà ta ẩn dấu chờ ngày các phong tranh tài mới mang ra, hazz không ngờ tới Ca ca mà Tống nha đầu nhận lại khiến Mộ A phải dốc con át chủ bài, người này đúng là không tệ, ta thu vào Kiếm Phong hảo hảo bồi dưỡng.”
Mao Kỷ nói xong thì tí nữa bị đám trưởng lão còn lại nhổ nước bọt dìm chết, tên Ca ca của Tống nha đầu đúng là càng ngày càng khiến đám trưởng lão muốn có được, đệ tử như vậy lần tới các phong tranh tài nhất định sẽ càng tỏa sáng mang về uy danh cho các phong chủ như bọn họ. Tống Thành Sơn mắt cũng đảo đảo nhất định phải dùng thủ đoạn kéo người này tới chủ phong mới được, không thể để đám trưởng lão cướp người.
“ Tiêu huynh, ngươi nhận thua đi, kiếm linh ta còn chưa thành thục nếu lỡ như lấy mạng của huynh thì thật tiếc cho một nhân tài như huynh.”
Trần Quốc Hưng mắt đảo đảo nhìn qua trưởng lão chấp sự đứng ở một bên e dè hỏi.
“ Trưởng lão nếu lúc nguy cấp ta hô nhận thua trưởng lão có kịp cứu ta không vậy?”
Trưởng lão chấp sự nhe ra bộ răng vàng của mình cười cười.
“ Ta cũng không dám chắc, còn tùy vào tâm trạng nữa à.”
Trần Quốc Hưng làm một bộ mặt đầy khinh thường nhìn trưởng lão chấp sự, làm ăn như vậy thì chỉ có chết dân mà thôi, một ngày hắn mà lên nắm đại quyền nhất định phải xa thải, đuổi việc cho điều tra, làm ăn như vậy biểu hiện chắc chắn là có nhận hối lộ rồi.
“ Mộ muội muội, cứ phóng qua, sư huynh ta chưa từng ngán ai cả.”
Bên dưới thì hô hào khuyên nhủ Trần Quốc Hưng nhận thua, mới Kim Đan Kỳ lại trẻ tuổi đã lĩnh ngộ tới Kiếm Linh trong lịch sử Cửu Đầu Giáo số người cũng chỉ nằm trên một bàn tay, Trần Quốc Hưng nghe lời khuyên bản thân nhận thua liền khẽ gật gù, Ma Môn ai nói lòng người ác độc, thậm chí còn rất nhiều người khuyên nhủ à, bất quá Trần Quốc Hưng đành phải phụ lòng của đám người này rồi, hắn phải tỏa sáng mới có thể nhanh chóng được trọng dụng bồi dưỡng, nhanh chóng nắm quyền thì mới có thể kiếm chác thêm được chứ.
Độc Xà Kiếm Linh quấn quanh người Mộ A ngửa cổ lên trời há cái miệng đỏ lòm lòm như một con đại xà sống sờ sờ ra rít lên một tiếng.
“ Gàooooooooo...”
Trần Quốc Hưng lỗ tai ong ong một tiếng, trong lòng cảm thán, gào như vậy mới đúng là giống của rồng trong phim một chút, chứ pháp thuật hồi nãy của tên Dạ Tuấn chính là tiếng kêu gợi tình chứ nào phải long ngâm.
Sau đó Độc Xà Kiếm Linh chui vào không gian biến bất, Trần Quốc Hưng nheo mắt, con mợ nó quả nhiên quỷ dị vậy mà có thể như cường giả Hóa Thần có thể ẩn nấp vào hư không, còn chưa kịp định hình xem kiếm linh nó trốn chỗ nào thì trên đầu một cái miệng rắn đỏ lòm xuất hiện há ra cắn một cái, Trần Quốc Hưng lập tức bị Độc Xà Kiếm Linh cắn trúng, kiếm khí sắc bén lập tức cắt nát vụn thân thể Trần Quốc Hưng.
“ Ca ca.”
Tống Như Ngọc kêu lên một tiếng che miệng, đám người khác cũng thở dài khếp sợ, đối mặt với Kiếm Linh vậy mà không có cơ hội chống cự, quả nhiên một khi lĩnh ngộ tới Kiếm Linh liền trong cùng cấp gần như vô địch.
Mộ A lúc này không hề hiện lên vui vẻ mà là khiếp sợ nói.
“ Tàn ảnh, tốc độ thật đáng sợ.”
Trần Quốc Hưng đột nhiên xuất hiện một tay túm lấy cái cổ con Đại Xà Kiếm Linh, bàn tay xuyên vào bên trong nắm tấy chuôi thanh kiếm của Mộ A, Đại Xà Kiếm Linh từ từ tan biến, Trần Quốc Hưng ném kiếm cho Mộ A.
“ Ta nói rồi, cứ phóng ngựa qua, ta chẳng có ngán, thế nào nhận thua chưa?”
“ Ta...”
“ Bụp...hự...ta cái gì mà ta, lâu la.”
Trần Quốc Hưng một đấm tiễn Mộ A thành một đạo cầu vòng bay ra khỏi lôi đài, rồi tiêu sái dơ hai tên lên trời y như đấu sĩ MMA đi một vòng khắp lôi đài, vẻ mặt kiểu các ngươi mau mau tung hô ta đi.
Bên dưới một mảng im lặng, vừa nãy còn nghĩ Mộ A chiến thắng, nhưng chỉ chớp mắt liền bị người ta đấm văng khỏi lôi đài một cách đầy thô bạo, làm thần kinh của đám tu sĩ bên dưới không cả kịp suy nghĩ.
“ Không hổ là Dập Hoa Cao Thủ, ẩn dấu cùng ra tay đều không có chút thương tình nào.”
“ Đại ca dạy ta làm thế nào ngưu bức như huynh đi.”
“ Tiêu huynh ngươi có nghĩ tới một tình yêu cùng giới?”
Trần Quốc Hưng còn đang chờ tiếng tung hô của đám người liên nghe thấy mấy lời không có hay ho liền vội nhảy khỏi lôi đài, ở thế giới này cũng có tình yêu cùng giới sao? Hắn không có kì thị gì cả nhưng mà bản thân vẫn là chung quy thích nữ nhân mà thôi.
“ Ca ca huynh thật ngưu.”
Tống Như Ngọc lúc nãy còn sợ hết hồn nhưng khi thấy Trần Quốc Hưng không sao liền vui vẻ khen ngợi, một kiếm linh vừa rồi Tống Như Ngọc đúng là đã nghĩ Trần Quốc Hưng đã chết.
Trên đài cao Tống Thành Sơn tay vuốt vuốt chòm râu đen của mình, ánh mắt nhìn xa xăm lắm, mấy trưởng lão thấy bộ dạng này của Tống Thành Sơn liền cuống quýt, đây là biểu hiện mỗi khi Tống Thành Sơn đang tính toán một âm mưu, lần này hiển nhiên là tính lên đầu tên Tiêu Hạo kia rồi, người này ẩn dấu còn sâu hơn cả Mộ A, một thân thực lực rõ ràng còn chưa có bại lộ hết mà đã hạ được cả Mộ A lĩnh ngộ tới cảnh giới kiếm linh, mấy trưởng lão cũng đỏ mắt nhưng cũng chỉ biết thở dài tiếc nuối, trưởng giáo đã lộ vẻ mặt này trước mặt mấy người hiển nhiên là có ý định dùng quyền trưởng giáo cảnh cáo là Tiêu Hạo này nhất định không thể nào thoát khỏi chủ phong rồi, người khác còn dám tranh thì chẳng khác nào nhảy lên đầu trưởng giáo ngồi, chuyện này đúng chỉ là còn biết nghe theo lựa chọn của Tiêu Hạo mà thôi, trưởng giáo lúc đó có muốn cướp người thì kiện tới chỗ mấy lão tổ đám trưởng lão cũng phải giữ được người.