Thiếu nữ xinh đẹp khẽ nghiêng đầu chào hỏi mấy người rồi nói.

“ Hai thằng nhóc kia, đi thôi đừng có dở trò nữa.”

Hai thằng nhóc lè lưỡi rồi mới lưu luyến rời khỏi vòng tay của các chị gái, trước khi đi còn lè lưỡi làm mặt xấu với mấy anh người yêu của mấy chị gái, hai thằng nhóc chạy nhảy xuống những bậc thang đá dẫn xuống một con suối.

“ Cá ở đây bé tí, không giống ở nhà gì cả.”

Hai đứa nhóc nhảy cả xuống vũng nước thò tay rình bắt mấy con cá nhỏ nhưng hì hục ướt cả quần áo cũng không bắt được chúng, thiếu nữ xinh đẹp thì ngồi chống cằm ở bậc thang đá nhìn hai thằng nhóc khuấy đục cả một vũng nước lớn, khóe miệng chỉ nhếch lên nụ cười tràn đầy yêu thương, bắt cá một hồi hai thằng nhóc đều chụp tay lại, trong tay là một ít nước suối cùng vài con cá nhỏ bé tí, cả hai hì hục vui vẻ chạy tới chỗ thiếu nữ đang ngồi.

“ Chị Thiên Anh nhìn này, em bắt được bọn chúng.”

“ Em cũng bắt được nhiều giống anh Trần Minh nữa nè.”

Thiếu nữ chỉ đưa tay xoa đầu hai đứa nhóc, cười nói.

“ Chúng có cuộc sống riêng của chúng, đừng bắt giam chúng vào nơi tù túng mà hãy để chúng tự do bơi lội ở ngoài thế giới rộng lớn kia.”

Hai đứa nhóc nhìn nhau cái hiểu cái không dù sao chúng vẫn còn nhỏ dù có thông minh vẫn chưa thể hiểu hết những ý tứ trong lời của thiếu nữ.

“ Bọn em chỉ chơi đùa với chúng một lát rồi sẽ thả.”

Hai đứa nhóc một lúc sau liền đêm mấy con cá nhỏ thả chúng xuống suối rồi chạy lên chỗ thiếu nữ.

“ Hông khô người đi.”

Thiếu nữ nhìn xung quanh không thấy có người liền nói với hai đứa nhóc, cả hai đứa nhóc gật đầu vâng một tiếng rồi đứng đực mặt như kiểu bị táo bón vậy, một lúc sau quần áo trên người đã khô ba người mới tiếp tục chạy nhảy, đi được một lúc trời cũng đã chuyển về chiều, ánh hoàng hôn đỏ làm cả khung cảnh nơi đây như điểm tận cùng của trời đất vậy, phía xa xa nơi cuối những chân đồi có mấy đứa nhóc đang tụ tập chơi đi nấp, hai đứa nhóc liền giằng giằng tay thiếu nữ vui vẻ nói.

“ Chị Thiên Anh chúng ta qua đó chơi đi.”

Cả ba người liền nhanh chóng đi xuống dưới đó, chẳng mấy chốc mà hai thằng nhóc đã gia nhập vào tổ đội năm đứa nhóc khác độ bảy tám tuổi đang chơi đi nấp với nhau, Thiên Anh chỉ đứng một bên nhìn đám trẻ vui đùa, ánh mắt đẹp thỉnh thoảng lại nhìn những bông hoa Tam Sắc rung rinh trong gió chiều.

“ Trần Minh, bạn phải nhắm mắt cho chúng tớ trốn, không được ăn gian ti hí mắt đâu đấy.”

Một thằng nhóc mập cười ngây ngô nói, Trần Minh gật gật cái đầu của mình nhưng trong mắt lộ rõ vẻ ma mãnh nói.

“ Các cậu cứ trốn đi, yên tâm tớ sẽ nhắm chặt mắt mà.”



Rồi sau đó Trần Minh ngồi thúp xuống hai tay đưa lên bịp chặt lấy mặt rồi bắt đầu đếm.

“ Năm...mười...mười lăm...hai mươi...”

Khi đám nhóc khác thi nhau chạy tán loạn tìm chỗ nấp, Trần Minh hai tay khẽ xòe ra để lộ đôi mắt đen đang dõi theo những hình bóng đang cuống cuồn đi trốn ( hồi bé tác giả cũng như thế, toàn ti hí mắt ra nhìn thôi)

Khi đếm đến một trăm Trần Minh bắt đầu đi tìm, không một ai thoát được cả, thằng nhóc mập chui cả vào trong bụi cỏ rậm vẫn bị Trần Minh tìm ra, khuôn mặt béo mập lộ ra vẻ nghi ngờ.

“ Trần Minh cậu không nhìn lén đó chứ?”

Trần Minh lắc lắc đầu, đám trẻ cũng không có tiếp tục truy hỏi mà tập chung lại oản tù tì ai thui thì phải nhắm mắt, thằng nhóc mập khuôn mặt xám xịt lại khi phải nhắm mắt.

“ Các cậu trốn đi.”

Thằng nhóc mập nhắm mắt bắt đầu đếm số, đám nhóc lại chạy tán loạn tìm chỗ nấp, Trần Hải quay đầu lại nhìn thằng nhóc mập mải chạy mà đụng trúng phải một người, cả hai đều ngã ra đất.

“ A.”

Trần Hải ngã tũng đít xuống đất kêu lên một tiếng, ở đối diện là một ông lão độ bảy mươi tuổi cũng đang xoa xoa chân của mình cũng đang ngồi bệt trên đất, Trần Hải vội đứng dậy chạy lại chỗ ông lão mếu mão nói.

“ Cháu xin lỗi ông, ông có đau không ông?”

Ông lão cổ chân lúc này rất đau nhưng nhìn khuôn mặt như sắp khóc của đứa bé liền cố gắng cười nói.

“ Ông không sao.”

“ Thủ trưởng, ngài bị làm sao vậy?”

Lúc này hai thân ảnh nhanh chóng xuất hiện một người xem xét vết thương cho ông lão, một người thanh niên liền cảnh giác một tay định dùng lực gạt Trần Hải sang một bên, nhưng ngay khi tay sắp chạm đến người Trần Hải một cánh tay trắng muốt xuất hiện nhẹ nhàng gạt bay bàn tay kia ra.

“ Dùng lực đạo với cả trẻ con, hừ.”

Người vừa ra tay bị một lực lớn hất văng về phía sau không cả đứng vững, trong lòng người thanh niên kinh hãi nhìn lại người ra tay với mình thì vẻ mặt biến đổi, chỉ là một thiếu nữ tây phương xinh đẹp, nhưng không ngờ lực đạo lại lớn như vậy, tuy khiếp sợ nhưng người thanh niên vẫn rút ra một con dao găm xông lên.

“ Dừng tay.”



Ông lão đang ngồi ở dưới đất quát một tiếng, người thanh niên đang lao lên liền dừng lại tay vẫn lăm lăm con dao sáng loáng, người đang kiểm tra vết thương cho ông lão là một cô gái xinh đẹp độ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tay cũng đã đặt vào bên hông nắm chắc chuôi một khẩu súng lục, nghe lời ông lão nói cũng liền dừng lại động tác không rút súng, cả hai người đều mang ánh mắt cảnh giác nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.

“ Cháu là Trần Ngọc Thiên Anh, haha bố của cháu dạo này khỏe không?”

Ông lão quên cả đau đớn ở cổ chân từ từ đứng dậy, cô gái cảnh vệ cũng phụ đỡ ông lão dậy, nhìn thiếu nữ xinh đẹp một lát rồi ngẩn ra nghi ngờ môt lúc rồi hỏi.

“ Ông biết baba của cháu?”

Thiên Anh ngạc nhiên nhìn ông lão rồi liếc mắt qua hai người đi bên cạnh ông lão mày liễu hơi nhíu nhíu.

“ Con gái của Trần Quốc Hưng và Warmart Naccy làm sao ta không biết cơ chứ, bất quá cháu giống mẹ đến tám phần rất xinh đẹp.”

Thiên Anh biết ông lão cũng không phải người thường nên cũng không có ngại liền ra tay, bàn tay khẽ đảo nhẹ chỗ vết thương của ông lão có ánh sáng xanh phát ra, vết thương nứt xương do va chạm cũng liền lại một cách nhanh chóng, hai người cảnh vệ bên cạnh ông lão cũng không có phát hiện ra điểm bất thường, chỉ riêng ông lão là cảm nhận được khác thường của bản thân, ánh mắt khẽ lóe lên những tia sáng.

“ Hổ phụ sinh hổ tử hahaha...vậy đứa bé này?”

Ông lão cười vui vẻ nhìn Trần Hải một cái, Thiên Anh khẽ mỉm cười nói.

“ Dạ đây là em trai cháu, Trần Hải ạ.”

Trần Minh lúc này cũng đã chạy qua ánh mắt cảnh giác nhìn hai người bên cạnh ông lão, kéo kéo tay Thiên Anh nói.

“ Chị là họ bắt nạt Trần Hải sao, để em đánh họ một trận.”

Trần Minh tuy chỉ sinh trước Trần Hải vài giờ nhưng tâm trí lại ranh ma hơn hẳn Trần Hải một bậc, là một người anh luôn luôn biết bảo vệ nhường nhịn em trai của mình, thiên phú tu luyện cũng hơn Trần Hải, rất thương đứa em Trần Hải của mình dù cho là cả hai nghịch ngợm bị mẹ đánh đòn cũng là Trần Minh nhận hết trách nhiệm về mình.

“ Anh Trần Minh không phải, là em mải chạy đụng phải ông ấy.”

“ Ông cho anh em cháu xin lỗi ạ.”

Trần Minh nghe xong khuôn mặt đang nghiêm túc lạnh lùng của mình liền thay đổi, buông tay Thiên Anh đi tới trước mặt ông lão cúi người thật sâu xin lỗi.

“ Ông không sao, haha hai đứa thật ngoan ngoãn, bố mẹ dạy dỗ thật gia giáo.”

Ông lão cười vui vẻ đi tới dơ tay xoa đầu hai đứa nhóc, ánh mắt lộ rõ vẻ yêu thương như con cháu trong nhà, thấy ông lão đi lại bình thường cô gái cảnh vệ trong lòng rất ngạc nhiên, vừa rồi kiểm tra qua cô đã sơ bộ phán đoán đến tám phần là thủ trưởng đã nứt xương cổ chân, vậy mà bây giờ lại đi đứng một cách bình thường chuyện này thật quỷ dị.

Trăm năm còn là hồng trần khách, tuế nguyệt vô thường tẩy tiền danh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play