Trần Quốc Hưng cười cười đưa ra túi trữ vật cho Hà Trung Sơn, đối phương dốt cuộc cũng lộ ra mục đích, hắn cũng không thèm vào một nhúm tài nguyên của tông môn mà cho đối phương luôn.

“ Ta giúp sư huynh lúc khó khăn, vậy khi ta gặp khó khăn Hà sư huynh nhất định phải giúp ta.”

“ Tiêu sư đệ yên tâm, ta sẽ giúp đỡ sư đệ hết lòng.”

Hà Trung Sơn nhận lấy túi trữ vật cười híp cả mắt, không ngờ đối phương lại biết điều như vậy, trong lòng Hà Trung Sơn nhận định Tiêu Hạo này có thể bắt nạt được, hai người trò chuyện một lúc rồi Hà Trung Sơn cũng rời đi, Trần Quốc Hưng nhìn theo khóe miệng nhếch lên.

Sau đó hắn đi ra khỏi động phủ hướng tới Cửu Đầu Thành, tìm một góc thuận lợi tự bày bán những túi bột trắng đằng sau lưng có hai câu đối được treo cao.

“ Ma túy ma túy, không thử hơi phí.”

“ Dục tiên dục tử, dục nhân tâm.”

Có rất nhiều người tò mò dừng lại ở sạp hàng thô sơ cua Trần Quốc Hưng, một người cầm một túi lên quan sát một hồi mới hỏi.

“ Đây là thứ gì?”

“ Ma túy.”

Trần Quốc Hưng cười trả lời, người nọ lại tiếp tục.

“ Thứ bột trắng này có tác dụng gì?”

Trần Quốc Hưng không nói mà chỉ đến câu đối, người nọ liền trâm ngâm một lúc.

“ Thứ này có thể khiến ta dục tiên dục tử, phiêu phiêu bất định?”



“ Ngươi có thể thử?”

Trần Quốc Hưng nói cho đối phương cách sử dụng đơn giản nhất, đổ ma túy lên giấy bạc rồi châm lửa đưa lên mũi hít, người nọ liền làm theo cách mà hắn nói, chỉ một lúc sau người nọ nghiêng ngả, hai mắt lờ đờ khuôn mặt đần đần, những người tò mò đứng xem nghe từ nãy đến giờ thấy bộ dạng của người nọ họ liền biết đây là phê thuốc mà Trần Quốc Hưng nói, nhìn khuôn mặt lộ rõ vẻ hưởng thụ sung sướng có rất nhiều người muốn thử, Ma Đạo tu sĩ lấy dục vọng làm chủ, chỉ cần họ thích làm gì thì làm, kể cả có đồ sát cả một tòa thành phàm nhân để luyện chế linh khí tu sĩ Ma Đạo cũng chẳng hề nhẹ tay hay suy nghĩ, rất nhiều người liền thử, một lúc sau có thêm vài người nghiêng ngả, thậm chí có kẻ đã ngã ra đất mà hưởng thụ.

“ Ta mua hết chỗ dược liệu ma túy này của ngươi?”

Người kia tỉnh lại khỏi cơn phê ánh mắt lóe lên vẻ cuồng nhiệt, cái cảm giác bay bổng đó khiến con người ta nhớ mãi tới chúng, Trần Quốc Hưng lắc đầu nói.

“ Ngươi có tiền hay không?”

“ Bao nhiêu?”

“ Một túi mười viên trung phẩm linh thạch.”

Nghe tới giá cả người nọ biến sắc, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng vẫn cắn răng lấy hai túi nhỏ ma túy, rồi sau đó nhanh chóng rời đi, những người khác thấy có kẻ đã mua cũng có vài người nhanh chóng mua hết chỗ ma túy mà hắn bày bán.

“ Hết rồi, lần sau ta bán các ngươi nhớ tới ủng hộ.”

Trần Quốc Hưng trên đường trở về chỗ ở đột nhiên lương tâm thiện lương của hắn lại trỗi dậy, hắn bán ma túy hình như là có chút xấu xa thì phải, hại biết bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa, hại tiên đồ rộng mở của vô số người, trong lòng hắn liền hình thành nên hai luồng tư tưởng tranh đấu, cuối cùng hắn quyết định không bán thứ độc phẩm đó nữa chỉ thỉnh thoảng lấy ra đầu độc vài kẻ chơi chơi.

“ Cuối cùng ta vẫn là quá thiện lương, hazzz.”

Trần Quốc Hưng thở dài rồi trở về động phủ, treo lên tấm bảng hiệu bế tử quan rồi đóng cửa động phủ,ngồi trên cái ghế dài tay lắc một cốc rượu, ánh đèn nháy lấp lãnh liên tục, tiếng nhạc từ bốn cái loa phát ra một bài hát mà các dân chơi quay đầu đã từng nghe “ lời xin lỗi của một dân chơi.”

Thời gian này ở bên ngoài có mấy kẻ liền vui vẻ.

“ Tâm cảnh của ta vậy mà đột phá rồi...haha...ma túy quả là dược liệu thần kì.”

...



Trần Quốc Hưng ngồi như khổ hạnh sư trên giường, hắn quyết định tĩnh tu một thời gian tay vung ra mấy đống linh thạch to lù lù như một ngọn núi nhỏ ra bốn góc tường của gian phòng tu luyện, sau đó lại lấy ra miếng đá Luyện Tâm Thạch ngồi lên bắt đầu vận chuyển Vô Thượng Thiên Địa Quyết tu luyện, từng làn sương mù từ từ tảo ra rồi bao phủ cả không gian của gian phòng tu luyện.

Một tháng thời gian đi qua, ở bên ngoài chuyện dược liệu bột ma túy có thể giúp tu sĩ đột phá tâm cảnh đã chuyền đi, có vô số người đang tìm kiếm người bán dược liệu ma túy hôm đó, nếu để Trần Quốc Hưng biết được chuyện điên cuồng đang sảy ra bên ngoài có lẽ hắn ngất mất, ma túy có thể đột phá tâm cảnh sao, hắn sẽ ngoác mồm mà cười lớn về sự vĩ đại của hắn tạo ra, đang tiếc lúc này Trần Quốc Hưng đang tập chung vào long văn đan thứ hai đang hình thành, mất thêm nửa ngày thời gian hắn đã hoàn toàn ngưng tụ nên long văn đan thứ hai, cũng không vội xuất quan hắn liền đem mấy môn linh kĩ, thần thông của mình một lần nữa nghiên cứu sâu hơn, lại thêm một tháng trôi qua Trần Quốc Hưng vươn người đứng dậy, hắn kết thúc đợt bế quan sau hai tháng thời gian, đây chỉ là con số lẻ mà thôi không đáng nhắc tới, có rất nhiều kẻ một cái bế quan đã là trăm năm, thậm chí là ngàn năm, hắn bế quan chỉ là một ít thời gian mà thôi.

Mở cửa động phủ Trần Quốc Hưng hít một hơi thật sâu, cảm nhận luồng không khí tươi mát, sau đó hắn quyết định đi tới nhiệm vụ đường để làm nhiệm vụ, tất cả các đệ tự đều phải trong một thời gian hoàn thành mấy nhiệm vụ bắt buộc không thể không làm.

Trên đường bay tới nhiệm vụ đường Trần Quốc Hưng thấy không ít tu sĩ đang bàn tán, tai hắn khẽ khẽ động càng nghe khóe miệng hắn càng giật giật, quyết định rửa tay gác kiếm của hắn hình như có chút sai lầm, ma túy lại giúp tu sĩ đột phá tâm cảnh cơ à? Chuyện này nghe thế nào cũng thấy đếch thể tin được nhỉ? Hắn do dự bản thân cũng nên thử một lần biết đâu lại đột phá tâm cảnh thật nhưng lại lắc đầu gạt bỏ cái suy nghĩ đó, hắn đoán có lẽ liên quan tới tâm cảnh yếu của tu sĩ Ma Đạo, ma túy có tác dụng lên thần kinh khiến cái đám người phê pha không biết thế nào lại đột phá tâm cảnh, chuyện này hẳn là do một phần trùng hợp đi, Trần Quốc Hưng âm thầm suy đoán.

Đến sảnh nhiệm vụ đường hắn liền gác lại mấy suy nghĩ vớ vẩn đó qua một bên rồi đi vào trong, nhìn nhìn một hồi hắn quyết định nhận nhiệm vụ đào một loại dược thảo cấp ba ở một vùng phía Tây cách Cửu Đầu Giáo không quá xa, còn đang xếp hàng đột nhiên môt giọng nói kèm theo tức giận vang lên lọt vào tai hắn.

“ Sư tỷ tên kia, chính là hắn đã cướp Yêu Đan của bọn muội.”

Trần Quốc Hưng trong lòng lộp bộp một cái nhìn sang, hai chị em song sinh mà lần trước hắn cướp Yêu Đan đang đứng cùng một người khác, là một nữ tử gương mặt có sáu phần tương tự với hai chị em song sinh hiển nhiên cũng là một giuộc liên quan mật thiết với hai chị em kia, xinh đẹp hắn không để ý tới mà hắn để ý là tu vi của đối phương, là một Kim Đan Kỳ tám long văn đan, như vậy thuộc hàng Kim Đan Hậu Kỳ rồi, hắn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo xua xua tay ý bảo không phải ta, không phải ta mà, các ngươi nhầm rồi.

“ Tỷ sẽ trả thù cho các muội, yên tâm.”

Nữ tử kia nhìn kĩ Trần Quốc Hưng khóe miệng lộ ra một nụ cười độc ác làm Trần Quốc Hưng nhìn thấy mà run cầm cập tí đái ra quần,.

“ Hỏng rồi, xem ra phải trốn thật kĩ đừng để đối phương bắt được, không thì thảm.”

Nhận nhiệm vụ xong Trần Quốc Hưng nhanh chóng rời đi, hắn ra bên ngoài làm nhiệm vụ luôn không có trở về động phủ, nên không biết Hà Trung Sơn vẻ mặt hốc hác đang đứng ở cửa động phủ chờ đợi đi đi lại lại điệu bộ rất gấp gáp.

==================

Ta dính độc nên muốn nhiều người cũng dính độc như ta.

Chết chùm cho nó vui:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play