Ngồi xếp bằng trên đất Trần Quốc Hưng bắt đầu tu luyện, vận chuyển Vô Thượng Thiên Địa Quyết bắt đầu hấp thụ linh khí từ viên thượng phẩm linh thạch, từng tia linh khí nhanh chóng được chuyển hoá thành các sợi linh nguyên tụ lại đan điền, Trần Quốc Hưng vui vẻ chìm đắm trong tu luyện mà không biết rằng một cặp mắt đẹp nhìn hắn với ánh mắt kinh dị.
Tu luyện được một canh giờ viên linh thạch thượng phẩm nát vụn, hắn mở mắt nhìn đống bụi vụn trong tay khẽ thở phào lẩm bẩm.
" Tính ra là đốt mất một nghìn linh thạch hạ phẩm rồi, tu vi càng cao tài nguyên tiêu hao càng khủng mà, bảo sao tu chân giới càng ngày càng cạn kiệt."
Một viên thượng phẩm linh thạch hắn mới bổ sung được ba giọt linh nguyên, vậy thì hấp thu hết hai viên còn lại hắn mới xem như là khôi phục lại được chín thành, tiếp tục lấy linh thạch ra tu luyện còn khi nào hết thì mặt dày xin Dao Mộng Huyên biết đâu lại được thêm vài viên, hắn cũng không ngại việc xin người ta, không làm mà vẫn có ăn hắn ngu gì không xin.
Sáng hôm sau Trần Quốc Hưng mở mắt nhìn đám bụi ở trong tay khẽ mỉm cười, ngửa cổ hét lớn một tiếng.
" Aaaaa..."
Một cỗ cảm giác thoải mái nói không nên lời lắng toả khắp toàn thân, trong đan điền của hắn bây giờ có một vũng nhỏ linh nguyên, bên cạnh đó là vòng xoáy của Dương Lực, hắn quyết định để Dương Lực thành át chủ bài khi hắn và địch nhân nếu cùng tiêu hao hết linh nguyên thì Dương Lực chính là thứ mà hắn dùng để làm thịt đối phương. ( Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.com mong độc giả qua wep chính thức ủng hộ)
Dao Mộng Huyên liếc mắt nhìn Trần Quốc Hưng vẻ mặt cũng quái dị, vậy mà lại là một Trúc Cơ Sơ Kỳ, quả nhiên là một tên quái dị.
" Dao Mộng Huyên cô có thanh linh khí nào thừa không cho ta?
Trần Quốc Hưng hớn hở xoa xoa tay vào nhau nói, Dao Mộng Huyên trợn mắt đẹp, khoé miệng giật giật, đây là lần đầu tiên nàng thấy một kẻ vô sỉ mặt dày như vậy.
" Không có."
" Không có thật sao?"
Trần Quốc Hưng nghỉ ngờ hỏi, vẻ mặt thể hiện rõ ý nghĩ " ngươi vậy mà lại kiệt sỉ như vậy rõ ràng có mà lại không cho ta."
Dao Mộng Huyên nghiến răng ken két, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một tên nam nhân quái dị như vậy.
" Ngươi nghĩ mình là ai mà ta phải chờ ngươi, cẩn thận cái mạng nhỏ của mình, hừ."
Trần Quốc Hưng cũng bĩu môi, Dao Mộng Huyên này cũng không dễ chọc nàng, làm nàng tức giận thì hắn không khéo bị nàng chém thật chứ chẳng chơi.
Trần Quốc Hưng chẳng có việc gì để làm liền đi ra bờ cát nằm dài trên bãi cát tận hưởng ánh nắng từ ba vầng thái dương đang toả xuống, trong đầu suy nghĩ vu vơ, Dao Mộng Huyên không để ý đến hắn mà bay lên tảng đá lớn dùng một thanh kiếm từ từ điêu khắc tảng đá, hắn liếc mắt nhìn cũng chẳng biết Dao Mộng Huyên này rảnh rỗi đến mức đi đục đẽo tàng đá này làm gì nữa, chắc quá rảnh không có việc gì làm nên thành ra vậy, nằm mãi cũng chán hắn liền cởi quần áo chỉ để mỗi cái quần đùi trong nhảy ùm xuống biển tắm, Dao Mộng Huyên vẻ mặt ở trên tảng đá lớn chợt biến đổi, miệng lẩm bẩm.
" Tên nam nhân khốn kiếp."
Trần Quốc Hưng bơi tung tăng dưới biển, lâu rồi mới tắm biển quả nhiên là sảng khoái, hít một hơi sâu Trần Quốc Hưng lặn xuống biển tìm kiếm xem có thứ gì đút vào mồm hay không.
Lặn một hồi thì thấy mấy con cá lớn hắn nhếch miệng chân quẫy mạnh cả người lao đi như tên bắn tới chỗ mấy con cá mà trắng bạc tay dơ lên đập thẳng vào đầu con cá trắng bạc to nhất làm còn cá chết không kịp ngáp, vác theo con cá nhỏ lên bờ rồi đánh mấy đạo Thành Thủy Quyết lên người rồi mới mặc quần áo, không có không gian trữ vật quả nhiên là khó chịu.
Mang con cá bạc làm sạch sau đó tìm củi trên đảo mang ra bờ biển bắt đầu nướng con cá, bầu trời dần dần trở về chiều tối, ba vầng thái dương đã đỏ rực nơi cuối biển tạo nên một cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
" Chiều buồn buông vội câu thơ
Ngắm hoàng hôn đỏ thả tơ về trời
Buồn hiu quạnh quẽ bên đời
Ngắm mây lờ lững nhớ người phương xa
Dường như cũng chỉ mình ta
Bao chiều thương nhớ vào ra một mình
Hỏi mây hỏi gió lặng thinh