Chiến trường hỗn loạn một mảnh chém giết, trên trời mưa càng ngày càng nặng hạt, máu đỏ trên đất đã không thể hòa tan mà biến thành một màu đỏ nhạt cả máu lẫn nước mưa.
Trần Quốc Hưng mắt lúc này cũng đã vằn lên những tia máu đỏ, hắn cũng không biết bản thân đã giết báo nhiêu người nữa rồi, một trăm hay một nghìn hắn cũng không thể nhớ hết nữa, mỗi lần vung kiếm là một kẻ địch ngã xuống, trên người hắn cũng đã có không ít vết thương, Trần Quốc Hưng trong lòng cũng khiếp sợ, kiến cắn chết voi quả nhiên không thể sai, dù con voi có to lớn nhưng hàng vạn con kiến cũng có thể cắn chết một con voi, nhưng đến một mức độ nào đó của tu chân giả, thì kiến hôi dù cho có hàng vạn, cường giả muốn bóp chết thì chỉ cần một ý niệm tất cả sẽ biến thành những cái xác không hồn, đây là sự đáng sợ của cường giả cao giai.
A Ngốc lúc này đang đánh nhau với ba tên tướng quân Bắc quốc, một người một gậy đánh ba vẫn không rơi vào hạ phong, Trần Quốc Hưng cũng líu lưỡi không thôi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ngươi dù tài giỏi nhưng ở ngoài kia vẫn có rất nhiều kẻ tài giỏi hơn ngươi, không thể vì mình có một ít cơ duyên mà đánh giá thấp những kẻ khác được, hắn không thể ngộ thêm Thái Dương Quyết thì không có nghĩa là những người khác không thể, xem ra sau này cần tìm vài kẻ có trí tuệ giúp hắn phát triển Thái Dương Quyết rồi.
Sau khi chém bay đầu một tên lính Trần Quốc Hưng lao qua trợ chiến cho A Ngốc, dù sao hắn cũng đảm bảo không để A Ngốc sảy ra chuyện với bà của A Ngốc rồi, hắn không thể nào thất hứa được, sẽ ảnh hưởng tới con đường từ hành sau này của hắn.
" Keng."
Trần Quốc Hưng vung kiếm chém mạnh định đánh lén một tướng quân Bắc quốc nhưng bị đối phương đỡ được.
" Khỉ thật."
Trần Quốc Hưng nghiến răng khi ở sau lưng mình bị người ta đâm cho mấy mũi giáo nhọn, may mắn là có áo giáp cộng thêm Nhân Trung Phàm Thể cũng đã khôi phục sau lần thương nặng khi vượt giới gặp phải bão Hỗn Độn hắn mới không bị chọc cho thủng người, đánh nhau kiểu này quả nhiên lúc nào cũng phải cận thận nếu không là bị đâm ngay, vừa mới sơ hở đã bị người ta đánh lén rồi.
Kiếm trong tay thu nhanh lại, cả người cúi xuống tránh thoát ba múi giáo đâm tới, xoay một vòng kiếm trong tay lướt một đường qua bụng ba tên lính, máu tươi bắn ra ba tên lính trợn mắt ngã xuống đất.
" Xoạt."
Bả vai Trần Quốc Hưng bị tên tướng quân Bắc quốc nhanh như chớp bổ một kiếm, hắn nhăn mặt lùi ra sau một hoảng.
" Mẹ nó."
Đánh giết kiểu này quả nhiên là nguy hiểm, hắn dù đã đạt đến Thái Dương Quyết tầng ba nhưng sức lực cũng có hạn, chiếm giết nhiều như vậy cũng rất mệt mỏi, hắn chống kiếm nghiến răng đứng dậy kiếm trong tay chém một nhát về phía sau, một tên lính Bắc quốc ngã xuống, rồi hắn lao lên về tên tướng lĩnh vừa chém mình một nhá hét lớn vùng kiếm.
" Chết mợ mày với tao."
Hai thành kiếm va chạm mạnh toé ra tia lửa, nhưng chỉ sau hai giây thanh kiếm của tên tướng quân Bắc quốc bị chém gãy, lưỡi kiếm của Trần Quốc Hưng chém xuống bả vai tên tướng quân Bắc quốc. Đam Mỹ Sắc
" Xoạt."
Máu tươi bắn ra, bộ giáp của tên tướng quân Bắc quốc cũng không chịu được một kiếm tức giận của Trần Quốc Hưng.
" CẨN THẬN LÝ CHIÊU!"
Tiếng hét thất thanh làm Trần Quốc Hưng cũng giật mình nhìn qua, chỉ thấy Hoá Liêu lao lên đỡ một thương của một tướng sĩ Bắc quốc cho Lý Chiêu, một thương uy lực đến nối xuyên qua giáp phục của Hoá Liêu đâm xuyên qua cả cơ thể.
" KHÔNG."
Lý Chiêu hét lớn xông lên một kiếm chém tới tên tướng sĩ Bắc quốc, tên tướng sĩ nhanh chóng tránh được rồi nhặt kiếm ở dưới đất đánh trả Lý Chiêu, Trần Quốc Hưng vẻ mặt khó coi hét lớn.
" Bảo Hộ Việt Vương, mấy tên khốn các ngươi chạy đâu hết rồi hả!!!"
Rồi cũng lão qua bên đó, trên đường chạy tới chỗ Lý Chiêu không ít binh lính Bắc quốc ngăn cản, hắn giận giữ chỉ một kiếm liền chém bay đầu những kẻ cản đường, đám Lê Thiên Tường cũng chật vật chống đỡ lão tới chỗ Lý Chiêu, quân số hơn nhau tới ba mươi vạn không phải là một con số nhỏ, dù quân địch có yếu thế nhưng cũng vẫn còn hơn về mặt số lượng.
Khi lao đến chỗ Lý Chiêu, tên tướng sĩ Bắc quốc liền lùi lại, Trần Quốc Hưng vẻ mặt hơi khó coi nhìn tới tên tướng sĩ Bắc quốc, có thể đánh ngang tay với Lý Chiêu đang tức giận chắc chắn cũng không phải kẻ vừa, Thiên Nhãn liền mở lên quân sát, sau đó vẻ mặt liền khó coi, trong người tên tướng sĩ kia ẩn chứa linh lực của tu chân giả, tuy nhiên cũng chỉ là tầng hai Luyện Khí Kỳ, nhưng Dương Lực của Lý Chiêu cũng chỉ xấp xỉ với tên tướng sĩ, chuyện này vượt khỏi tầm kiểm soát của Trần Quốc Hưng, hắn không ngờ đến vậy mà trong quân đội Bắc quốc lại ẩn chứa tu chân giả, chuyện này quả thực làm hắn lo lắng, xem linh căn của tên tướng sĩ hắn vẻ mặt càng khó coi, vậy mà lại là Cực Phẩm Thổ Linh Căn, nhìn tuổi tác của tên tướng sĩ tầm ba mươi hắn trong lòng cũng buông lỏng một tia, hẳn là không có nhiều tài nguyên tu luyện cộng thêm sơ hở của công pháp tu luyện nếu không tên tướng sĩ Bắc quốc kia cũng phải thuộc dạng trâu bò khi có đủ tài nguyên tu luyện, điều này làm hắn càng thêm suy tư về Bắc quốc sâu hơn, tuy nhiên là tu chân giả cần có linh khí mới có thể tu hành cũng không đáng lo lắng, Thái Dương Quyết ở nơi này như cá gặp nước tu luyện tiến triển nhanh chóng, có đủ thời gian tầm mười nghìn người đột phá tầng bốn Thái Dương Quyết thì có mười tên Luyện Khí Kỳ Đỉnh cũng đi đời nhà ma, hắn tạm thời gác lại suy nghĩ tiếp tục chiến đấu.
- Trảm Kiếm Phá
Trần Quốc Hưng không liền vung kiếm đánh ra một đạo kiếm khí đánh thẳng tới chỗ tên tướng sĩ Bắc quốc ( truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.com mong độc giả ủng hộ) tên tướng sĩ Bắc quốc vẻ mặt cũng khó coi vội vàng tránh né đạo kiếm khí.
" Phựt."
Đạo kiếm khí trẻ đôi người một tên binh lính Bắc quốc ở đằng sau ra làm đôi, tên tướng sĩ vừa thoát khỏi đạo kiếm khí của Trần Quốc Hưng trong lòng cũng khiếp sợ không thôi, Tống Nhân hắn là đệ tử của Quốc Sư Bắc quốc, từ nhỏ đã được truyền cho tiên pháp tu luyện, lần này nhận mệnh sư phụ theo đại quân tiến đánh phía nam, cứ tưởng mọi chuyện dễ dàng ai ngờ trên đường đi gặp không ít trắc trở, cũng khiếp sợ trước thân thủ của những kẻ đánh lén, nhưng Tống Nhân vấn ẩn mình muốn trong đại chiến lấy mạng kẻ đứng đầu là Việt Vương kết thúc mọi chuyện, nhưng không ngờ mọi chuyện cũng không dễ dàng gì, hiện tại lại có kẻ đánh ra cả kiếm khí làm Tống Nhân trong lòng cũng đã có một tia thoát ý, chỉ vài giây sau có thêm mấy kẻ tiến đến trên người có khí tức mạnh Tống Nhân liền quyết định rút lui không có ý định chiến tiếp, nhìn một vòng thấy quân lính Bắc quốc rơi vào hạ phong liền chỉ biết thở dài nhìn Lý Chiêu nói.
" Phương Nam quả nhiên lắm kẻ tài, mạng của ngươi hôm nay được người khác cứu, nhưng lần sau thì không dễ dàng vậy đâu, hừ!"
Nói xong liền lẩn vào đám hỗn loạn biến mất, Trần Quốc Hưng thở phào một hơi nếu mà đánh nhau một sống một chết hiêu chết về tay ai thật sự còn chưa thể biết được.
Bắc quốc lại có cả tu chân giả điều này làm Trần Quốc Hưng càng thêm lo lắng, bất quá nếu phát hiện ra tu chân giả thì chỉ còn cách quần chiến mà thôi, Thái Dương Quyết đột phá tầng bốn mới miễn cưỡng xem như là ngang với Luyện Khí Tầng hai, đây là năng lượng cao thấp khác nhau nên rất khó để so sánh cân bằng, Lý Chiêu lúc này dưới sự bảo vệ của đám Lê Thiên Tường đang xem xét tình trạng của Hoá Liêu, hắn thì chỉ khẽ thở dài, sinh mệnh của Hoá Liêu đang từ từ trôi đi hiển nhiên chỉ còn một kết quả mà thôi...
Trận chiến dần dần nghiêng về một phía, quân lính Bắc quốc đã rơi vào thế yếu không ít kẻ đã bỏ chạy, dần dần những kẻ khác cũng buông đao kiếm mà bỏ chạy, quân lính của Việt Vương sĩ khí ngút trời hô vang đuổi giết cho đến khi có kèn lệnh thu quân mới không đuổi tiếp.
Nhìn xác người la liệt trên đất Trần Quốc Hưng thở dài nói lớn.
" Chúng Ta Đã Thắng."
" Thắng rồi."
Quân sĩ gieo hò hô vang, sau đó hắn liền phân phó quân lính thu dọn xác chết, kiểm kê số người đã ngã xuống rồi đem chôn.
" Gia đình các ngươi sẽ tự hào về những anh hùng, cảm ơn các ngươi, hazzz..."
Trần Quốc Hưng cởi bỏ bộ giáp phục trên người lững thững trở về thành Kim Lăng.