Sau đó là một cơn mưu đại bác Gao Ô bắn thẳng tới cửa thành Kim Lăng, cho đến khi năm nghìn quân lính Bắc quốc đã chết vì đại pháo thì năm mươi vạn đại quân của Việt Vương Lý Chiêu cũng từ từ tiến đến làm cho những quân lính Bắc quốc còn sót lại vội vàng tháo chạy từ cổng thành phía sau.
Đại quân từ từ tiến vào trong thành bắt đầu tiến hành vơ vét sạch những thứ thiết yếu, những người dân còn sống sót trong thành cũng được an bài, chập tối cả Kim Lăng thành đèn đuốc sáng trưng tiếng ăn mừng tiếng hô vang vọng khắp thành.
Trần Quốc Hưng triệu tập những kẻ có tu vi Thái Dương Quyết cao nhất lại thành một đội hơn năm mươi người rồi phân phó.
" Quét sạch trinh sát của địch nhanh nhất có thể, đừng để một ai lọt lưới."
" Rõ."
Năm mươi người chấp hành mệnh lệnh rồi bắt đầu hành động, Trần Quốc Hưng ngẩng mặt nhìn trời thấy bầu trời hôm nay trăng bị che bởi mây mù liền mỉm cười.
" Hành sự tại nhân, thành sự tại thiên."
Hắn khẽ lắc đầu rồi chắp tay sau đít đi về trướng bồng của mình sai Chu Thiến bóp vai cho mình, đến nửa đêm năm mươi vạn đại quân lặng lẽ dưới sự thống lĩnh của từng tướng sĩ chia thành từng tốp nhỏ tiến ra khỏi thành Kim Lăng, tiếng hô vang trong thành không dừng lại mà còn vang vọng cho đến khi trời sáng mới dừng lại.
Một ngày sau tiếp tục như vậy diễn ra tiếng hô vang ăn uống...
" Báo Việt Vương, tám mươi vạn đại quân Bắc quốc đã tiến vào Quân Khê, khoảng cách đến Kim Lăng chỉ còn một ngày đường."
Một tướng sĩ cúi người nói, đây là Trần Quốc Hưng bãi bỏ cái kiểu phải quỳ gối trước người khác đối với những người cấp bậc thấp đối với người có cấp bậc cao, dù sao sống ở thế kỉ 21 con người bình đẳng với nhau hắn cũng không quen nhìn kẻ khác quỳ gối, dù sao cũng là con người với nhau chỉ cần tôn trọng nhau là được, cũng không kẻ nào dám đứng ra nói gì với ý kiến của hắn, tất cả mọi người đều biết Trần Quốc Hưng chỉ dưới một người trên vạn người, ý kiến với hắn không khác nào là ý kiến với Việt Vương, họ cũng đón nhận cái cải cách của Trần Quốc Hưng.
Trần Quốc Hưng gật gù cái đầu nhìn xa bàn được đặt ở giữa trướng bồng, rồi nhìn sang Chu Thiến ở bên cạnh xoa xoa cằm nói.
" Chu Thiến cô có kế sách gì hay không?"
Chu Thiến khẽ giật mình vội cúi đầu, lí nhí nói.
" Nô tì là một kẻ ngu dốt làm sao có kế sách, đại nhân người đừng làm khó nô tì."
Trần Quốc Hưng cười nhạt, Chu Thiến ở bên cạnh hắn đã được một thời gian, hắn cũng đã dạy nàng không ít bình pháp nổi tiếng ở Địa Cầu, từ Binh Thư Yếu Lược của Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, Chiến Tranh Du Kích của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp... đến ngày cả ba mươi sáu kế sách của Tôn Tẫn...
" Một là tiểu đệ của cô bị chém, hai là nói ra một kế sách khiến ta hài lòng!"
Chu Thiến ngẩng đầu lên nhìn Trần Quốc Hưng, trầm ngâm một lúc rồi dưới ánh mắt của tất cả mọi người bắt đầu nói.
" Nô tì mạn phép, còn một ngày đường tám mươi vạn đại quân Bắc quốc mới tới Kim Lăng, chúng sẽ đánh thần tốc không nghỉ ngơi để chiếm được Kim Lăng."
Nói đến đó thì liếc nhìn Trần Quốc Hưng một cái, hắn cũng gật gù Chu Thiến có lẽ cũng đã suy đoán được một phần kế sách hắn đang thi triển, đó chính là kế Vườn Không Nhà Trống, quân Bắc quốc bị đốt phá quân lương khẳng định lương thực cho binh lính sẽ thiếu thốn vì vậy biện pháp tốt nhất chính là cướp bóc, cướp được thứ gì liền ăn thứ đó.
" Chúng ta bố trí quân lính đánh theo lối du kích, bố trí bẫy trên đường quân lính Bắc quốc hành quân, làm nhiễu loạn tình hình địch sau đó là một trận quyết chiến ở thành Kim Lăng."
Tất cả tướng lĩnh cũng gật gù cái đầu nhìn nhau, Trần Quốc Hưng cũng chỉ cười nhạt nói.
" Mọi người chuẩn bị đi."
Rồi cùng Lý Chiêu rời đi, bố trí cạm bẫy hắn đã sai đám người A Minh trên đường trở về bố trí rồi, đảm bảo quân lính Bắc quốc tâm trí không yên...
Một ngày sau tám mươi vạn đại quân đã có mặt ở trước cổng thành Kim Lăng, khí thế quân lính có chút không được tốt cho lắm, cũng phải thôi trên đường đi thỉnh thoảng lại có đá từ trên đỉnh núi lăn xuống, thỉnh thoảng trên đất lại có một hố sâu cắm đầy trông nhọn rơi vào chỉ có nước bị cắm xuyên người, thỉnh thoảng lại có mũi tên bắn ra từ trong rừng làm không ít tướng quân bị thương, mà đám người đánh lén thân thể như ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện vừa xuất hiện đã biến mất, còn chưa tính tới việc có các tướng lính liên tục bị ám sát làm cho lòng quân hoàng mang, trên đường tới đây đã có mười bốn tướng lĩnh bị ám sát bỏ mạng.
Trần Quốc Hưng đứng trên thành nhìn xuống biển người bên dưới mà khẽ nuốt nước bọt, tám mươi vạn người nói mồm thì nghe rất ít mà khi nhìn thì hết hồn, hắn mà bị bao vây thì chỉ có nát xác bị băm thành hàng tỉ mảnh chứ chẳng chơi.
Khi khôi phục lại tu vi Trúc Cơ Kỳ hắn cũng không biết có thể giết được báo nhiêu kẻ rồi cũng bỏ mình vì cạn kiệt linh nguyên nữa, thở dài phất tay quát lớn.
" GIẾT."
Lập tức các bình bính kéo cũng tên bắn về phía quân lính Bắc quốc.
" Uuuuuu..."
Tiếng kèn chiến của Bắc quốc cũng vang lên bình sĩ bắt đầu vác theo cọc sắt lớn lao về phía cửa thành Kim Lăng công phá, nhìn đoàn người đông như kiến xông lên Trần Quốc Hưng thở dài nâng cây cung tên trên tay lên ánh mắt híp lại nhìn về phía đám người cưỡi ngựa mặc giáp phục ở phía sau, chú ý vào kẻ mặc giáp phục màu đồng cưỡi một con tuấn mã màu trắng ở giữa, tay nâng cũng rút ra một mũi tên bắt đầu lên giây cung, cảm nhận hướng gió độ xa cung tên dương cao, đánh rắn phải đánh dập đầu vì vậy cứ hạ tướng địch trước là lòng quân sẽ rơi vào hỗn loạn, dồn hết hai phần ba Dương Lực vào mũi tên, nheo mắt kéo căng hết cỡ cung tên rồi thả tay, mũi tên xé gió lao đi Trần Quốc Hưng nhìn trời thở dài lẩm bẩm.
" Thành sự tại thiên."
Rồi ra lệnh tất cả người quân lính ở lại rút lui, Kim Lăng phía sau là dãy núi chập trùng rất khó bao vây được.
Sau một loại bắn tên ném đá xuống dưới, nhận được lệnh của Trần Quốc Hưng tất cả quân lính rút lui nhanh chóng, hắn vẫn đứng trên thành nheo mắt nhìn.
Mũi tên hoá thành một đạo tàn ảnh sau vài giây liền bay tới xuyên thẳng qua ngực vị tướng quân mặc giáp đồng của Bắc quốc, Trần Quốc Hưng nhếch mép rồi quay người rời đi.
Quân lính Bắc quốc vẫn xông lên chỉ một lát sau liền phá được cổng thành liền ồ ạt tiến vào thành, ở phía sau mấy tướng quân Bắc quốc vẻ mặt kinh hãi nhìn xác Đại Nguyên Soái của bọn họ nằm ở dưới đất, lại có người có thể một mũi tên bắn thẳng tới từ trong thành Kim Lăng với khoảng cách xa như vậy, bắn một phát ngay cả phản ứng cũng không kịp đã bị tên xuyên tim mà chết, quả nhiên là điều đáng sợ, sau đó tướng lĩnh liền bầu tạm một thống soái mới lên nắm quyền ổn định lại lòng quân rồi tiến vào thành Kim Lăng.
Vừa vào thành quân lính Bắc quốc chỉ nhìn thấy một mảng trống trơn, chúng bắt đầu lùng xục khắp thành nhưng không hề có một thứ gì chúng liền lâm vào tình trạng điên cuồng tức giận bắt đầu đập phá khắp nơi tìm kiếm thức ăn...