Sáng hôm sau ba người Trần Quốc Hưng được Hoá Liêu trang bị quân phục và vũ khí, sau đó cưỡi ngựa dẫn theo bốn người đi ra phía sau thành Tây An, chạy khoảng ba dặm liền tới một doanh trại đang đóng quân, thấy Hoá Liêu tới binh sĩ canh cửa liền vội vàng nghiêm chỉnh chào.
“ Liêu tướng quân.”
Hoá Liêu gật đầu rồi đưa dây cương ngựa cho lính canh sau đó dẫn đầu đám người đi vào bên trong.
“ Tùng Tùng Tùng…”
Tiếng trống trận tập trung vang lên nửa canh giờ sau ở sân rộng của doanh trại đã chật kín tướng sĩ, Trần Quốc Hưng đếm sơ sơ cũng phải mười nghìn người, nếu tập trung hết quân về đây chắc cũng chỉ khoảng mười hai vạn quân.
Quân lính nghiêm chỉnh xếp hàng sau đó hô vang trời.
“ Liêu tướng quân.”
Hoá Liêu cùng bốn người Trần Quốc Hưng, Lý Chiêu, A Minh, Vu Như Huyền đều đứng trên một đài cao hơn làm từ gỗ, Hoá Liêu gật đầu lên tiếng.
“ Hôm nay triệu tập quân số lại đây ta có hai chuyện muốn thông chi.”
Hoá Liêu đợi một lúc lại nói tiếp.
“ Thứ nhất, là hẳn các ngươi cũng nghe được phong thanh, chuyện kinh thành bị giặc Bắc Quốc tấn công, chúng ta cần thu nạp thêm binh lính chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ đất nước, phò Vu diệt Bắc.”
Binh lính bên dưới khí thế hô hào rung chuyển cả một vùng.
“ Phò Vu diệt Bắc, phò Vu diệt Bắc.”
Đến khi binh lính yên tĩnh trở về Hoá Liêu liền nghiêm nghị nói.
“ Chuyện thứ hai chính là ta phong Lý Chiêu làm Phó Đề Đốc quản lý một nghìn quân, phong Trần Quốc Hưng A Minh làm Vệ Túc, theo trợ giúp Phó Đề Đốc Lý Chiêu.”
“ Rõ.”
Ba người chắp tay tuân mệnh, ở phía dưới không ít kẻ mang theo ánh mắt không phục, Hoá Liêu liền cười cười dơ tay nói.
“ Ta biết có một số người không phục, tốt, ta cho các ngươi cơ hội khiêu chiến ba người bọn họ, ai mà thắng thì vị trí của bọn họ sẽ thuộc về các ngươi.”
Hoá Liêu nói dứt câu liền cười vui vẻ đi vào trướng doanh ngồi lên trên ghế, ở bên dưới không ít người nhìn nhau, rồi một người đứng đầu đi lên đài chắp tay chào Hoá Liêu cùng ba người bọn hắn.
“ Ta Minh Hoàng Kha muốn khiêu chiến Phó Đề Đốc Lý Chiêu.”
Trần Quốc Hưng và A Minh nhìn nhau lui ra phía sau một góc đài đứng im.
“ Vậy thì chúng ta bắt đầu.”
Lý Chiêu điệu bộ lạnh nhạt gật đầu chắp tay, dù sao đây chỉ là khiêu chiến tranh tài, chỉ dùng quyền cước không dùng đao thương.
Minh Hoàng Kha lao lên đánh tới Lý Chiêu, một quyền nhanh chóng tấn công về hướng đầu Lý Chiêu, tiếng quyền xé gió lao đến, Lý Chiêu đứng im bất động, khi quyền sắp chạm vào đầu thì một chân vung lên nhanh chóng đạp thẳng ngực Minh Hoàng Kha.
“ Hự.”
Minh Hoàng Kha bị đạp bay ra phía sau rơi xuống đất, một lúc sau liền bò dậy ôm ngực rồi ho lên vài cái ánh mắt lộ vẻ kinh sợ chắp tay nhìn Lý Chiêu.
“ Đa tạ Phó Đề Đốc Lý nhẹ tay.”
Rồi quay người trở vào hàng ngũ, tất cả binh lính nhìn nhau một lúc sau một tráng hán đầy râu đi ra bước lên đài.
“ Ta Hoàng Khâu muốn khiêu chiến với Phó Đề Đốc Lý Chiêu.”
Lý Chiêu gật đầu chắp tay, Hoàng Khâu tay lớn nắm chặt rồi cười cười nói.
“ Phó Đề Đốc Lý ta với ngươi một quyền định thắng thua thế nào?”
Lý Chiêu ngửa cổ cười hào sảng xoa xoa nắm tay nói.
“ Hoàng Khâu ý của ngươi rất hợp với ta, một quyền định thắng bại.”
Rồi hai người lao về giữa đài gỗ nắm tay tụ lực, đồng thời vung ra quyền đầu thẳng về phía trước, hai nắm đấm va chạm.
“ Hự”
— QUẢNG CÁO —
Event
Cả hai đồng thời bị phản lực đánh bật ra sau, Lý Chiêu lùi ba bước nhỏ, Hoàng Khâu lùi tận tám bước lớn. Trần Quốc Hưng trong mắt cũng loé lên Hoàng Khâu cơ thể trời sinh lực lượng hơn người nếu mà tu luyện thêm Thái Dương Quyết đảm bảo Lý Chiêu không phải là đối thủ, người này trong tương lai nếu biết sử dụng chắc chắn là một dũng tướng.
“ Ta nhận thua.”
Hoàng Khâu chắp tay nói rồi trở vào hàng ngũ, sau đó không hề có người nào tới khiêu chiến thêm, hai người Trần Quốc Hưng A Minh thì chẳng qua chỉ làm điểm nhấn không có ai đi lên khiêu chiến cả, dù sao chức vị Vệ Túc cũng chẳng oai phong gì.
Hoá Liêu cười ha ha rồi đứng lên đi ra.
“ Các ngươi ai muốn đi theo Phó Đề Đốc Lý Chiêu thì đi ra hàng bên ngoài cùng cho ta.”
Bên dưới ồn ào một mảng một lúc sau chỉ có lác đác một trăm người đi ra, Trần Quốc Hưng cười nhạt ra hiệu với Lý Chiêu.
“ Liêu tướng quân, tạm thời ta nghĩ một trăm người là đủ.”
Lý Chiêu chắp tay nói, Hoá Liêu cũng nheo mắt sau đó gật đầu ra lệnh.
“ Chia làm mười đạo quân, bắt đầu huấn luyện binh.”
Các binh lính khác dưới sự dẫn dắt của mười Phó Đề Đốc khác liền chia nhau rời đi huấn luyện, chỉ còn lại một trăm người ở trên sân rộng.
Trần Quốc Hưng đi lên rút kiếm chỉ lên trời nói.
“ Một trăm người ở đây sau này nhất định sẽ được lưu danh sử sách, hôm nay ta quyết định lập nên Long Vệ Quân, ừ tạm thời chỉ có một trăm người các ngươi.”
Một trăm người nhìn nhau rồi cũng rút kiếm hô vang.
“ Long Vệ Quân.”
Trần Quốc Hưng hài lòng gật đầu, cất kiếm vào vỏ rồi nhìn một trăm người liền nói.
“ Mười người biết chữ, à viết đẹp một tí bước ra đây.”
Từ trong hàng ngũ có chín người bước ra, không có thêm bất kì một ai nữa, Trần Quốc Hưng nhìn qua Vu Như Huyền thì gật đầu.
“ Vu Như Huyền ngươi tạm thời giữ chức vụ Đoàn Trưởng của Tinh Thần Đoàn.”
Vu Như Huyền tuy chẳng biết Đoàn Trưởng của Tinh Thần Đoàn là cái gì những cũng gật đầu. Sau đó Trần Quốc Hưng chia làm thêm hai đoàn quân, một là Chiến Đấu Đoàn có sáu mươi người, và Hậu Cần Đoàn có ba mươi người.
Hắn là Đoàn Trưởng của Chiến Đấu Đoàn, còn A Minh là Đoàn Trưởng của Hậu Cần Đoàn. Sau đó tất cả mọi người trên cơ bản làm quen với nhau, tụ tập thành một vòng tròn từng người đứng lên giới thiệu về bản thân, một trăm người ở đấy cũng thấy quái dị nhưng cũng không có ý kiến, làm quen nhau xong rồi cho tất cả một trăm người luyện tập võ thuật do Lý Chiêu A Minh đích thân dậy bảo, Trần Quốc Hưng sau đó liền kéo Vu Như Huyền đi vào trướng bồng sai người lấy giấy bút, rồi xoa xoa cằm vắt óc mười mấy năm kinh sách của mình ra đọc cho Vu Như Huyền viết một bản chiêu binh, mang theo những triết lí sâu sắc, những ví dụ điển hình, cảnh nước mất nhà tan, gia đình li biệt… vào trong chiếu chiêu binh, xong xuôi cũng đã qua hai canh giờ, đọc lại một lần nữa rồi Trần Quốc Hưng gật đầu vì tài nghê văn thơ của mình, tuy là ngày xưa đi học toàn ngủ gật trong tiết Ngữ Văn, nhưng chắc trình độ bốn năm điểm môn Văn mang ra dị giới chắc cũng đủ rồi.
Sau đó gọi chín người của Tinh Thần Đoàn vào trong trướng bống Trần Quốc Hưng sai họ sao chép y hệt bản chính mà hắn và Vu Như Huyền viết ra, sau đó đi ra bên ngoài nơi 91 người còn lại đang luyện tập.
“ Dừng lại đi.”
Trần Quốc Hưng ra lệnh, tất cả chín mốt người đang luyện tập liền dừng lại, rút thanh kiếm bên hông cắm xuống đất lạnh nhạt nói.
“ Các ngươi có sợ chết hay không ?”
“ Không sợ chết.”
Chín mươi mốt người hô vang, Trần Quốc Hưng cười nhạt, nói dối trắng trợn liệu có mấy kẻ không sợ chết cơ chứ.
“ Hôm nay mười một người phải chết, nếu không ta giết hết tất cả, ai nguyện chịu chết tiến lên.”
Trần Quốc Hưng quát lớn, ngay cả Lý Chiêu A Minh cũng giật mình, tất cả đám người ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng có một người đi ra.
“ Ta Lê Thiên Tường nguyện chết.”
Trần Quốc Hưng tròng mắt khẽ loé lên, miệng nhếch lên vung kiếm chém một nhát Lê Thiên Tường ngã ra trong vũng máu, tất cả chín mươi người còn lại khiếp sợ nhìn Trần Quốc Hưng.