Lúc này Trần Quốc Hưng ôm con Đen bay lên hang dơi, hắt muốn mở ra linh trí cho con Đen để nó có thể tu luyện, tuy là động vật nhưng cũng vẫn có thể hoá thành Yêu Thú.
Hạ xuống vào trong hang dơi bố trí thêm mấy cấm chế sơ sài mang con Đen vào trong hang, một người một chó ngồi ở trên một tảng đá bằng phẳng được hắn đẽo gọt từ lâu.
“ Cố lên.”
Trần Quốc Hưng xoa xoa đầu con Đen cười nói, con Đen cũng kêu lên những tiếng ư ử vẫy đuôi, Trần Quốc Hưng lấy ra Hoá Linh Quả, Trúc Cơ Hoả bùng lên thiêu đốt Hoá Linh Quả đốt cháy đi hết lớp vỏ màu đen bên ngoài để lộ ra bên trong một lớp quả màu đỏ máu chỉ to bằng đầu ngón chân cái, nhìn Hoá Linh Quả chỉ còn lớp bên trong hắn nghiêm túc nhìn con Đen nói.
“ Ăn đi.”
Con Đen liếm liếm vài cái Hoá Linh Quả rồi cũng há mồm nuốt chửng, Trần Quốc Hưng lùi ra phía sau để không ảnh hưởng đến quá trình mở linh trí của con Đen.
“ Gâu…gâu…gâu….huuuuuuuuuu…”
Một lúc sau con Đen mở miệng ngửa cổ kêu thảm thiết, cả người co giật liên hồi. Trần Quốc Hưng cũng nắm chặt tay vào nhau quá trình mở ra linh trí bằng Hoá Linh Quả cũng không phải chuyện dễ dàng nó là một truyện thập tử nhất sinh, Yêu Thú nếu muốn tu luyện điều quan trọng nhất là phải có được truyền thừa từ tổ tiên, truyền thừa là từ trong máu huyết được di chuyền lại, nhưng nếu một con vật bình thường ăn phải kì trân dị bảo khai mở ra linh trí cũng có thể tu luyện được, máu huyết trong cơ thể động vật khai mở ra linh trí sẽ có một phần phản tổ, máu huyết của tổ tiên chúng sẽ có một phần nhỏ được thức tỉnh, đa số động vật trên Địa Cầu đều là hậu duệ của các Yêu Thú Thượng Cổ chỉ là máu huyết càng ngày càng pha tạp dẫn đến chúng suy thoái trở thành động vật chứ không còn tính là Yêu Thú.
Nhìn con Đen lăn lộn kêu lên ư ử nhìn tới, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết dùng ánh mắt cổ vũ nhìn con Đen, hắn chỉ có thể tìm cho nó kì trân dị bảo còn việc có thành hay không phải xem ý trời.
Các cụ xưa có câu “ Hành sự tại Nhân, thành sự tại Thiên” con người thật ra chỉ là làm việc nên làm còn việc đó có thật sự thành công hay không còn dựa vào rất nhiều yếu tố khác nhau, vì vậy mới ví như là Thiên.
“ Ngươi lại khai mở linh trí cho một con vật không hề có lấy một tia huyết mạch Yêu Thú, nực cười.”
Hồng Hồng xuất hiện ở trước mặt Trần Quốc Hưng, môi nhỏ khẽ bĩu lên nói. Hắn nhíu mày vậy mà lại không hề có ngay cả một tia huyết mạch, hắn không biết tại sao Hồng Hồng có thể nhìn ra nhưng biết là nguyên thần khí linh này nhất định cũng không đơn giản liền hỏi.
“ Không có cách nào hết sao?”
Hồng Hồng nhìn qua hắn hỏi.
“ Tại sao ngươi lại muốn mở linh trí cho một con động vật?”
“ Mẹ của nó đã cứu ta một mạng.”
Trần Quốc Hưng nghiêm túc nói, nếu không có con Mực hắn chả bị rắn cắn chết từ nhỏ rồi làm gì có cơ hội đụng phải Thiên Địa Ấn, Hồng Hồng vẻ mặt suy tư nói.
“ Ngươi rất kì dị, có lẽ trong vô minh nào đó đã sắp xếp, được rồi xem như ta hữu duyên với nó đi.”
Rồi Hồng Hồng dơ tay ở đầu ngón tay một nhỏ có một giọt máu nửa vàng nửa đỏ bay ra lao tới chỗ con Đen chui vào trong đầu, Trần Quốc Hưng há hốc cả mồm, nguyên thần cũng có tinh huyết sao, mà từ từ trong đầu hắn loé lên một suy nghĩ kinh thiên động địa rồi lắp bắp chỉ vào Hồng Hồng nói.
“ Hồng Hồng ngươi là một con cẩu cái sao?”
Hồng Hồng đột nhiên quay lại vẻ mặt tức giận nhào tới phía hắn.
“ Ngươi mới là cẩu, cả nhà ngươi mới là cẩu.”
Trần Quốc Hưng đen mặt những cũng không chấp nhặt tới Hồng Hồng bố láo dù sao Hồng Hồng cũng đã giúp đỡ con Đen, mặc kệ Hồng Hồng đánh lên người hắn mở miệng cười ha ha nói.
“ Vô lý tại sao nguyên hồn của một con cẩu cái lại có hình dạng nhân loại được, Hồng Hồng ngươi biến ra chân thân cho ta xem nào.”
Tràn Quốc Hưng lập tức ý thức câu thông với Thiên Địa Ấn hai sợi xích đỏ lao ra trói lấy Hồng Hồng lơ lửng ở trước mặt.
“ Tên tiểu tử khốn kiếp ta cắn chết ngươi.”
Hồng Hồng la hét, vẻ mặt dữ tợn vùng vẫy nhưng không thể nào thoát được khỏi trói buộc, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm đi quanh quanh Hồng Hồng rồi dơ tay chọc chọc thử vào đầu.
“ Ơ chọc được, điều này vô lý.”
Theo những gì hắn biết thì nguyên hồn là một dạng như thực tại hư hư thực thực không thể đụng đến mới đúng chứ, vậy mà bây giờ hắn lại chọc được lúc Hồng Hồng ngồi lên vai hắn cũng không hề có cảm giác của thân thể cơ mà.
“ Hồng Hồng ngươi dốt cuộc có phải là một con cẩu không hả?”
Đưa tay méo méo hai cái má béo của lô li Hồng Hồng Trần Quốc Hưng cười nhăn nhở hỏi. Hồng Hông vẻ mặt tức giận làm hắn càng thêm khẳng định duy đoán của chính mình, buông tay ra hắn cười hắc hắc nói.
“ Tiểu Hồng Hồng mau đưa cho ta vào giọt tinh huyết của ngươi đi.”
Hồng Hồng bĩu môi khinh bỉ trợn mắt nói.
“ Ngươi nghĩ Yêu Huyết này dễ có lắm đấy, ta giúp ngươi nên mới hi sinh một giọt, vậy mà bây giờ ngươi lại đối xử với ta như vậy, đúng là nhân loại ngươi là cái loại vong ân phụ nghĩa.”
Trần Quốc Hưng cũng không tiếp tục truy hỏi Hồng Hồng vì hắn khẳng định tám thành là Hồng Hồng là một con Yêu Cẩu.
“ Hồng Hồng tỷ tỷ vậy cho ta xin lỗi.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt sám hối hiện lên không một chút giả tạo nào, Hồng Hồng hừ lạnh nói.
“ Còn không mau thả bổn tỷ tỷ ra.”
Trần Quốc Hưng liền tươi cười điệu bộ nịnh hót thả Hồng Hồng ra, vừa được thả ra Hồng Hồng bay lại gõ vào đầu hắn vài cái nhưng lại chỉ xuyên qua không chạm được vào, Hồng Hồng nghiến răng nói.
“ Hừ, nếu không phải Thiên Địa Ân nhận ngươi làm chủ, ta bóp một cái cũng có thể giết chết ngươi, hừ.”
Hồng Hồng giận dỗi chui vào trong đầu hắn, Trần Quốc Hưng thì không để tâm đến lời uy hiếp của Hồng Hồng mà trọng tâm hắn lại đặt ở vấn đề nếu hắn không phải là chủ nhân của Thiên Địa Ấn Hồng Hồng có thể ra tay, nghĩa là Hồng Hồng có thể đánh người khác, vậy thì đánh đấm làm gì nữa cho mệt một khi gặp cường địch hắn sai Hồng Hồng ra bóp chết không phải là tốt hơn sao.
“ Húuuuuuu.”
Trần Quốc Hưng còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì con Đen đứng dậy ngửa cổ hú lên một tiếng như cho sói, một hư ảnh mờ ảo hiện lên ở phía sau lưng con Đen, Trần Quốc Hưng há hốc cả mồm khi thấy hư ảnh của một con Yêu Cẩu nhìn ngầu đét màu vàng kim nhưng chỉ vài giây sau hư ảnh biến mất, con Đen chạy lại chỗ Trần Quốc Hưng sủa lên ba tiếng.
“ Gâu Gâu Gâu.”
Một ý niệm tinh thần vang lên ở trong đầu Trần Quốc Hưng.
“ Đạ….iii…..C….a.”
Trần Quốc Hưng trợn trừng mắt nhìn con Đen rồi chỉ chỉ vào mình nói.
“ Mày đang nói chuyện với tao à?”
Con Đen gật gật cái đầu miệng chó đầy răng nở ra một nụ cười mang thương hiệu kem đánh răng PS.
“ Con mẹ nó.”
Tuy là hắn đã có chuyển bị về mảng tâm lý nhưng mà một vẫn có chút ngơ ngác, xoa đầu con Đen rồi nghiên cứu một lúc sau ở trong tử phủ thần cung của hắn bắt đầu biến động, từng chữ cái từ ngữ ý nghĩa hình thành một biển chữ tràn ngập trong tử phủ rồi thông qua tinh thần chuyền vào sang cho con Đen.
15 phút sau con Đen há há cái miệng chó ngập ngừng nói.
“ Xin…chào…”
Tuy là chút hơi ngọng nhưng vẫn có thể nghe hiểu, Trần Quốc Hưng bất giác xoa cằm, bây giờ mà hắn đem con chó này bán vào gánh xiếc thì lại được ối tiền.
“ Mày có thể tu luyện không? Thấy cơ thể có gì đặc biệt không?”
Con Đen nhảy lăng quăng lúc thì đi bằng hai chân sau, lúc lại chồng cây chuối bằng hai chân trước, đặc biệt còn chồng cây chuối bằng một chân trước chống đẩy, Trần Quốc Hưng vỗ chán hắn có cảm giác con Đen nhất định không được bình thường.