*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi tỉnh dậy Trần Quốc Hưng ý thức tiến vào không gian của Thiên Địa Ấn, đầu tiên là kiểm tra xem dốt cuộc không gian này nó rộng bao nhiêu, ý thức hoá thành thân ảnh của Trần Quốc Hưng bay vèo vèo ở trong không gian xám trắng của Thiên Địa Ấn, bay vèo vèo không biết trải qua bao lâu thì hắn cũng đến điểm cuối, nơi này khác với không gian xám trắng, nó là một bức tường chắn màu tử sắc, hắn áng khoảng không gian hiện tại của Thiên Địa Ấn là khoảng hơn 2000 km chứ chẳng chơi, Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi, nhìn bức tường tử sắc hắn đoán là còn có thể mở rộng thêm, ý thức thân thể của Trần Quốc Hưng loé lên một cái đã xuất hiện ở bên một đống đồ linh tinh, hắn bắt đầu kiểm tra kĩ lưỡng những thứ hắn đang có, hơn 20 gốc linh thảo đủ thể loại, cao cấp nhất cũng chỉ là một gốc Vương Long Đằng là linh thảo cấp 3, nguyên liệu luyện khí thì có ba bốn loại linh tinh cùng khối Thiên Âm Thạch mà lần trước đụng phải đại khí vận đào được, Trần Quốc Hưng liền gật gù, nếu mà luyện chế một thanh phi kiếm cũng tàm tạp, nếu đem số nguyên liệu đó đi luyện phi đao thì lại hơi thiếu hụt, diện tích phi đao thường thường sẽ lớn hơn diện tích của phi kiếm, cuối cùng sau một hồi đắn đo hắn quyết định luyện chế phi kiếm, đao thì hắn đã có hai thanh đao nanh rắn, bây giờ chỉ cần đéo gọt chắp vá lại một chút nhìn cho khí phách là được.

Ngồi trên giường Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, muốn luyện chảy Thiên Âm Thạch bằng Trúc Cơ Hoả thì còn có chút miễn cưỡng, cố gắng thì cũng được nhưng mà tiêu hao rất nhiều linh nguyên, đắn đo suy nghĩ một hồi hắn mới vỗ tay vào nhau.

“ Luyện chế bằng địa hoả cho đỡ mệt, sao tí nữa lại quên cái khoản lửa tự nhiên này nhỉ!”

Địa hoả là lửa ở dưới đất, tính toán một hồi rồi nghĩ lại một ít kí ức vụt vặn, rồi hắn cũng nhớ đến núi lửa Sakurajima của Nhật Bản phun trào năm 2020, mà bây giờ là 2018 vậy thì cũng đang trong thời kì núi lửa tích tụ, hắn liền quyết định đi Nhật Bản một chuyến.

Nghĩ là làm nửa đêm liền chạy qua nhà Hằng vụng trộm một hồi, đến sáng hôm sau thì chào mẹ với Thuỳ Linh nói dối là đi học, nhưng thật ra hắn trốn đi Nhật Bản, còn ở trường hắn nhờ người ta điểm danh hộ khi nào thi chứng chỉ mới mò đến thôi, cũng tốn một khoản nho nhỏ chứ chẳng đùa.

Nhận vé máy bay cùng hộ chiếu du lịch từ người của SG Trần Quốc Hưng đi vào sân bay Nội Bài, ngồi chờ hơn 1 tiếng đồng hồ mới có chuyến bay tới Nhật Bản, ngồi dài dái trên máy bay gần 10 tiếng đồng hồ Trần Quốc Hưng mới đặt chân tới Tokio, sau vài lần bắt xe hắn cũng đi tới trung tâm Kagosima của Nhật Bản, hắn đưa mắt về phía Tây thấy dãy núi lửa Sakurajima trong đám mây mù thì cũng không vội, đi loanh quanh một hồi kiếm một quán Sushi khá lớn liền đi vào, chọn một cái bàn ở góc ngồi xuống.

Một lúc sau có một nhân viên nữ đi ra cúi đầu chào Trần Quốc Hưng, hắn cũng cúi đầu chào lại, hắn cảm thấy về phương diện chào hỏi cảm ơn ở Nhật hơn xa Việt Nam.

“ Xin Chào, Quý Khách Muốn Dùng Gì?”

( Tiếng Nhật)

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm có hiểu họ đang nói cái gì đâu, hắn cũng không có học tiếng Nhật, hắn biết mỗi ba loại bốn loại tiếng Mường, tiếng Việt, tiếng Trung, tiếng Anh thôi, còn hắn cũng không học thêm ngôn ngữ khác.

“ Do You Speak English?”

“ Yes.”

Trần Quốc Hưng gật đầu rồi gọi một món sushi Nigirrizushi cùng mấy món linh tinh khác, nhân viên cúi đầu rồi đi vào trong, Trần Quốc Hưng nhìn theo bóng lưng của nữ nhân viên gật gù, các cụ nói “ cơm tàu, vợ nhật “ quả nhiên không sai, ở người phụ nữ Nhật mang lại một cảm giác nhẹ nhàng, cùng dễ thương, rất thích hợp làm một người vợ hiền mẹ tốt.

— QUẢNG CÁO —

Đồ ăn được mang lên Trần Quốc Hưng cũng không thân sĩ nhẹ nhàng ăn uống làm gì, mà cứ đút nhồm nhàm mà ăn, loáng một cái đã quét sạch đồ ăn đến mức cái đĩa đựng thức ăn cũng trắng tinh, nhìn cái đĩa sáng bóng Trần Quốc Hưng lẩm bẩm.



“ Không khéo khỏi cần rửa luôn, ây za.”

Tính tiền xong rồi hắn lang thang đi trên đường phố, một hồi lâu thì tìm thấy một khách sạn liền đi vào đăng kí, tắm rửa xong xuôi Trần Quốc Hưng liền đắp chăn đi ngủ mai hắn còn phải vất vả trèo núi nữa nên cứ ngủ sớm cho khoẻ.

Nhưng đến hơn 10 giờ tai hắn động động, liền bật dậy ngáp ngáp vào rồi cái đi ra ban công tầng 5 nhìn ra ngoài, trong một con hiểm nhỏ có một người đang bị hai người khác đánh, nếu không phải người bị đánh dùng tiếng Việt hắn cũng không định xen vào nhưng mà chảy chung một dòng máu dân tộc, hắn mặc kệ đúng sai liền nhảy xuống đi lại túm cho hai thằng đang đánh táng cho mỗi thằng một cái làm cho hai thằng cu kia ngất xỉu.

Vỗ vỗ tay vào nhau rồi nhìn thang niên độ hơn 20 đang đứng dậy nói.

“Ở Mô Nghệ An?”

Thanh niên kia hơi sửng sốt nhìn Trần Quốc Hưng hỏi.

“ Ông là Việt Nam.”

Trần Quốc Hưng cười cười gật đầu rồi kéo thanh niên kia ra ngoài đường lớn mua vài chai bia cùng ít đồ nhắm kiếm cái hẻm vắng ngồi xuống.

“ Uống đi.”

Thiên niên sau một hồi nói chuyện hắn cũng biết tên, là du học sinh.

— QUẢNG CÁO —

ke-thu-ho-vu-tru-168-0

“ Ê Tuấn sao mày bị hai thằng bẩn nó đánh thế?”

Thằng Tuấn tu một hơi hết nửa chai bia liền nhăn nhó cười nói.

“ Tán gái bị chúng nó dằn mặt.”

Trần Quốc Hưng ngoác mồm ra cười vỗ vai thằng Tuấn nói.



“ Mẹ nó, mày cứ tiếp tục tán đi, phải mang chim Việt Nam bay cao bay xa ra khắp thế giới, rồi mang về Việt Nam cho nó đi gặt lúa.”

Hai người nói chuyện một lúc thì đưa cho thằng Tuấn một tấm thẻ nói.

“ Mày qua chỗ đó mà làm, trong tương lai tao cũng sẽ mở công ty phân phối bên này, gặp mày coi như là một cái duyên.”

Thằng Tuấn hơi sững sờ rồi cũng cầm lấy tấm thẻ liên lạc đúc vào túi, gật đầu nói.

“Cảm ơn.”

Uống một lúc cả hai cũng mỗi người một ngả, Trần Quốc Hưng thì bĩu môi, mẹ nó đúng là thấp cổ bé họng đi đâu cũng bị đè đầu cưỡi cổ, nếu thằng Tuấn mà là một thằng Tây xem mấy thằng Bổn có dám đánh quả rắm không, Trần Quốc Hưng cảm thán một hồi rồi cũng nhảy về phòng đắp chăn ngủ tiếp.

Sáng hôm sau hắn trả phòng rồi cũng đi ra bến cảng nhảy lên thuyền hướng về phía núi Sakurajima, có không ít người cũng đi du lịch ở đây, Trần Quốc Hưng bắt một chuyến xe buýt đi tới chân núi, rồi lặng lẽ leo lên.

Sau vài lẩn nhảy nhót hắn cũng đã đứng ở trên đỉnh ngọn núi, ngó nghiêng ba cái miệng hố cách nhau khá xa hắn liền chọn cái hồ ở giữa, nhìn cái đám khói trăng bao phủ quanh miệng hố Trần Quốc Hưng gãi gãi cằm lẩm bẩm.

— QUẢNG CÁO —

“ Không biết nhảy vào trong có chết không nhỉ?”

Nhiệt độ dung nham giao động khoảng 700 độ C đến 1200 độ C hẳn là hắn cũng không bị nướng chín, đắn đo một hồi hắn quyết định nhảy xuống miệng núi, ném thanh đao nanh rắn xuống lớp dung nham hắn liền có điểm tựa lực nhẹ nhàng đứng trên bề mặt, răng nanh của Yêu Vương cũng không phải là thứ mà dung nham có thể đốt cháy nên Trần Quốc Hưng yên tâm, ngó nghiêng một hồi hắn thấy có một hốc đá lõm vào liền nhảy qua đấy, thanh đao nanh rắn thì thu vào không gian Thiên Địa Ấn.

Tay kết ấn thoăn thoắt linh nguyên tuôn trào, Trần Quốc Hưng quát nhẹ.

- Độn

Đột phá Trúc Cơ Kỳ hắn đã có thể sử dụng Độn Thổ Thuật, cả người hư ảo như hoá thành hình ảnh chui vào trong lòng đất đá, lúc trước ở trên đỉnh núi không độn thổ bởi vì khoảng cách cũng đến mấy trăm mét với bề mặt dung nham hắn cũng không có lực mà độn thổ từ trên đỉnh núi xuống nên phải nhảy vào trong tìm chỗ thích hợp rồi mới chui xuống sâu hơn. Xuống sâu đến thêm hơn 200 mét Tràn Quốc Hưng mở lên Thiên Nhãn nhìn một hồi rồi xê dịch qua trái một ít lấy ra thanh đao nanh rắn bắt đầu đào bới đất đá thừa thì thu vào Thiên Địa Ấn, sau khi ra ngoài thì vứt sau.

Cầu Đánh Giá, Ủng Hộ!!!!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play