Nguyên ngày hôm sau Trần Quốc Hưng hắn không hề rời khỏi phòng, dùng một ngày thời gian hắn cũng đã chắp nặn đủ thứ để tạo thành một phương pháp rèn luyện tinh thần bổ sung vào Nguyệt Âm Quyết.
Buổi tối đi ra gọi Naccy lên phòng đưa cho Naccy cái ipad nói.
“ Đập chuột đi, tập chung tinh thần đập đừng có đập xịt con nào cả.”
Naccy cười hì hì gật đầu cũng không hỏi nhiều mà tập chung chơi trò đập chuột, càng lên cao tốc độ thò thụt của mấy con chuột càng ngày càng nhanh khiến cho Naccy cũng phải nhanh tay hơn, tay cũng đã hoá thành những đạo tàn ảnh trên màn hình chiếc ipad.
Hai tiếng tập chung chơi trò đập chuột cuối cùng Naccy đã vượt qua mốc cuối cùng liền nhảy lên ôm lấy Trần Quốc Hưng nói.
“ Thấy em giỏi không?”
“ Một con gà!!!”
Hắn bĩu môi nói, Naccy liền hừ lạnh thò tay vào eo hắn làm hắn la lên oai oái.
“ Tập chung đi nào không nghịch nữa.”
Rồi Trần Quốc Hưng nhổ một sợi tóc đặt xuống một mặt bàn, đưa tay lên xoa xoa cằm nói với Naccy.
“Tập chung tinh thần vào mi tâm, tưởng tưởng như có một bàn tay vô hình nắm lấy sợi tóc, cho đến khi nào em nâng được cọng tóc đó bay lên thì gọi anh, tập đi anh đi ngủ đây.”
Naccy trề môi nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó tập luyện còn Trần Quốc Hưng thì chạy đi bế con bé Thiên Anh hai bố con ôm nhau ngủ mặc kệ Naccy đang trợn mắt nhìn chằm chằm vào sợi tóc.
Sáng hôm sau Trần Quốc Hưng bị con gái móc lỗ mũi gọi dậy, hắn liền ôm lấy con bé Thiên Anh nâng lên.
“ Yêu con gái bố quá.”
Hai bố con cười khanh khách với nhau một lúc hắn mời quay ra nhìn Naccy thì thấy đang ngủ chảy dãi trên mặt bàn thì lắc đầu.
“ Nhìn mẹ lười của con kìa!”
Con bé Thiên Anh dùng đôi mắt to tròn nhìn Trần Quốc Hưng rồi lại nhìn qua Naccy mồm bập bẹ nói.
“ Baba…mama…mama…”
Trần Quốc Hưng cười toe toét vì con gái của thông minh hơn người, sau đó mới bế Naccy lên giường đắp chăn cho cô vợ nhỏ, bế con bé Thiên Anh đi xuống nhà liền thấy ông già Norl đang ngồi ở phòng khách trên tay là một tờ báo, hắn liền nói.
“ Nhanh như vậy ông đã đột phá Luyện Khí Tầng 8 rồi.”
Trần Quốc Hưng ngao ngán thở dài hắn mất mười mấy năm mới có thể tu luyện đến Luyện Khí Tầng 9 còn ông già Norl thì chỉ vừa được hơn 1 năm, quả thật giữa người với người nó quá khác biệt, hắn muốn tự sát luôn cho đỡ phải đau lòng.
Ông già Norl buông tờ báo nhìn Trần Quốc Hưng cười nói.
“ Là do mấy viên linh thạch cháu cho ta nên mới đột phá Luyện Khí Tầng 8 không lâu haha…”
Sau đó Trần Quốc Hưng đưa cho ông già Norl một viên Trúc Cơ Đan hắn đoán với tư chất Mộc Linh Căn Cực Phẩm thì chỉ cần một viên Hạ Phẩm Trúc Cơ là có thể đột phá thành công, hắn thì giữ lại ba viên phòng ngừa một viên không đủ để hắn đột phá thì phải dùng hai viên không được nữa liền ba viên.
“ Khi đột phá Trúc Cơ Kỳ cháu nói là có thể sống đến 150 tuổi hay sao?”
Ông già Norl cầm cái lọ nhỏ chứa viên Trúc Cơ Đan lắc lắc rồi hỏi hắn, Trần Quốc Hưng gật đầu nói.
“ Vượt qua được thiên kiếp, tẩy rửa cơ thể sinh mệnh liền thăng hoa hẳn là ông có thể sống được khoảng hơn 140 tuổi còn cách 150 đến 10 năm ha ha…”
Ông già Norl năm nay cũng đã ngoài 70 theo mức bình thường thì đến tuổi xuống lỗ rồi, nhưng bây giờ lại sống thêm được 70 năm nữa ai mà chẳng kích động, trên đời này kẻ thích chết hiếm lắm đa số là đều muốn sống thật lâu sống thật tốt.
Trần Quốc Hưng thoáng thở dài khi nghĩ đến mẹ đến ông ngoại bà ngoại, họ không có Linh Căn để tu luyện hắn cũng không có cách để thăng hoa sinh mệnh của họ lên, Thái Dương Quyết và Nguyệt Âm Quyết dù sao cũng chỉ là môn công pháp rèn luyện cơ thể cao cấp hơn công pháp cổ võ bình thường, không thể thăng hoa được sinh mệnh giống như công pháp tu tiên được, ngay cả Hằng cùng Naccy trăm năm cũng sẽ nằm xuống với cát bụi đó là quy tắc của vũ trụ không ai có thể chống lại được, trừ phi ngươi là người mà ông trời lựa chọn sinh ra Linh Căn để tu hành, ở trên thế giới có những thiên tài vật lý hoá học muốn nghiên cứu ra phương pháp bất tử nhưng tất cả chỉ khiến loài người không còn là loài người chân chính.
Nói chuyện một lúc với ông già Norl thì từ bên ngoài một thiếu niên trạc tuổi Trần Quốc Hưng đi vào cúi đầu chào hai người.
“ Không tệ.”
Trần Quốc Hưng nhìn tên Lin gật đầu cười khen ngợi, từ lần bị thương ở Việt Nam kinh mạch tên Lin bị đứt hết Trần Quốc Hưng đã nối lại liền tiến vào sa mạc Sahara bắt đầu tu luyện lại, khác với hình ảnh một thiếu niên trắng trẻo đẹp trai, Lin đã thay đổi thành một thiếu niên có làn da ngăm đen khuôn mặt đã góc cạnh mang theo một nét trưởng thành.
“ Trở về là tốt dạo này có rất nhiều kẻ tấn công chúng ta, cháu về vừa lúc.”
Tên Lin gật đầu, Trần Quốc Hưng thì gãi gãi mũi, đúng là lắm tiền nhiều của thì bị kẻ khác suốt ngày dòm ngó, xã hội này rất phức tạp cùng đầy rẫy những nguy hiểm, lòng người rất đáng sợ.
Sau mấy ngày Naccy cũng thành công dùng tinh thần nâng được sợi tóc bay lên, sau đó cũng sử dụng được vòng tay trữ vật, Trần Quốc Hưng liền trở về Việt Nam.
Chỉ còn mấy ngày nữa là đến ngày nhập học Đại Học, Trần Quốc Hưng cũng đã kiểm tra điểm của bản thân đứng thứ nhất của toàn tỉnh và đứng thứ 6 của cả nước, hắn cảm thán không thôi vì hắn cũng đã lọt vào top bờ rồ của cả nước.
Trở về với cái thời tiết tháng 8 ở miền Bắc nắng như đổ lửa, Trần Quốc Hưng nằm vắt vẻo ở cái chõng ngoài bờ ao, tuy là hắn cảm thấy không nóng nhưng thôi vẫn cứ nằm ở ngoài bờ ao cho nó đúng điệu, con Đen đang nằm ở dưới chân hắn tai nhỏ khẽ vểnh lên rồi chạy ra nhảy lên mở cổng.
Hằng vừa đi vào đã bĩu môi hờn dỗi nói.
“ Anh đi với con nào biệt biệt mà em gọi không được hả?”
Trần Quốc Hưng ôm lấy cái eo nhỏ của Hằng cười xấu hổ nói.
“ Làm gì có con nào đâu, anh đi ra giới diện khác.”
Sau đó hắn cũng kể cho Hằng nghe chuyện mình đi vào hai giới diện cho Hằng, làm cái miệng nhỏ của Hằng há hốc ra nói hắn đi mà không rủ Hằng đi theo, hắn cũng dở khóc dở cười đi theo để người ta băm chả cả hai đứa chắc.
Đến tối Trần Quốc Hưng gọi điện thoại nói với cậu út về việc dự án vùng dược liệu, cùng đó là mở nhà máy sản xuất ở ngay trên quê hương, hai cậu cháu bàn bạc đến nửa đêm mới dừng lại.
Sáng hôm sau người của công ty SENGRUP liền khảo sát thực địa lên kế hoạch dự án cùng kí kết với UBND Huyện về khu du lịch kết hợp với trồng dược liệu. Khi bắt đầu cắt băng khởi công khánh thành không ít các quan to cấp tỉnh cấp bộ đều đến dự lễ làm cho không ít quan huyện mặt mũi hớn hở vui vẻ…
Đứng ở sân thượng Trần Quốc Hưng nhìn về phía xa xa những đám người đang cùng nhau phát bỏ những khu rừng toàn cây hỗn tạp không mang lại kinh tế, hắn mỉm cười hắn đang và sẽ thay đổi quê hương nơi mà hắn sinh ra, mang nhiều điều tốt đẹp đến với những người nông dân chất phác ở nơi này, sẽ mang tiếng tăm của quê hương ra khắp đất nước mang ra cả thế giới, sẽ biến vùng quê nghèo trở nên giàu mạnh tốt đẹp.