Sau lần hành động ở bệnh viện, Trình Cẩm bị ép nghỉ phép, nhóm Diệp Lai thì bị điều đi nơi khác tra án.
Trình Cẩm không được phép gặp Quý Chước, nhóm nghiên cứu Thích Văn Thanh, thậm chí còn không được liên lạc với Lục Ngang và Tạ Minh, nếu không phải có Dương Tư Mịch quấn chăn như con tằm nằm trên sofa bên cạnh, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Trình Cẩm tính thử, Vạn Tô không liên lạc được, Đới Duy cũng không, Cát Duyệt thì được đấy nhưng tìm anh ta làm gì đây?
Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm, quyết định chấm dứt chứng lo âu của anh.
“Trình Cẩm, là em bảo Đới Duy đừng đến.”
Trình Cẩm bỗng ngẩng đầu, “Chuyện lúc nào?”
Dương Tư Mịch nói, “Hôm anh nói với em cô ta sắp đến.”
Đó là chuyện từ một tuần trước. Trình Cẩm ngồi quỳ trước sofa, đối diện với đôi mắt như đá quý đỏ sậm của Dương Tư Mịch, “Bây giờ mới nhớ mà nói cho anh.”
Dương Tư Mịch nói, “Anh không hỏi.”
“Em biết đáp án này sẽ làm người ta tức giận lắm không?” Trình Cẩm rất bất đắc dĩ, “Tại sao không cho Đới Duy đến? Cô ấy bị truy nã à?”
Dương Tư Mịch không trả lời, con ngươi hắn dại ra như thể linh hồn xuất khiếu.
Trình Cẩm rất lo lắng, tay quơ quơ trước mắt hắn, “Tư Mịch?”
Dương Tư Mịch muốn ngồi dậy nhưng gặp phải chướng ngại vật – rất rõ ràng, cái chăn quấn hắn quá chặt.
Trình Cẩm sợ hắn lăn xuống đất bèn nửa ôm hắn, “Chuyện gì là lỗi của anh?”
“Tất cả là lỗi của anh.”
“…”
Được rồi, có người không muốn nói lý. Trình Cẩm mỉm cười, “Ừ, anh sai hết.”
Dương Tư Mịch tung chăn ra ngồi dậy, “Chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian, rõ ràng gặp nhau sớm như thế.”
Trình Cẩm cười, cười tới hơi xót xa, “Mới mười mấy tuổi, anh bắt em làm gì đây? Nuôi em như nuôi mèo?”
Lần đầu gặp nhau họ mới mười bốn tuổi, độ tuổi bất lực, sai thời điểm.
Dương Tư Mịch cũng cười, mặt mày cong cong, lệ khí rút hết.
“Em nên tìm anh ngay sau khi về nước, em về từ trước sinh nhật mười tám tuổi cơ.”
Hiếm khi Dương Tư Mịch đa sầu đa cảm, Trình Cẩm cười muốn gãy lưng, anh chống sofa, hôn Dương Tư Mịch một cái như chuồn chuồn lướt nước, “Em xác định chúng ta sẽ không làm loạn thời kỳ đó?”
Dương Tư Mịch nói, “Bây giờ cũng loạn, năm đó mà ở bên nhau ít ra được thêm vài năm.”
Trình Cẩm lẳng lặng nói, “Chúng ta còn rất nhiều năm.”
Dương Tư Mịch như không nghe thấy, tiếp tục nói, “Trình Cẩm, nếu anh không xuất hiện ở đó, không bị em bắt gặp, không bị em yêu thì sẽ không bị em tra tấn, cũng sẽ không khổ sở vì em.”
Trình Cẩm cười nói, “Cảm ơn quan tâm. Nhưng anh muốn hỏi một câu, bây giờ không phải em đang nỗ lực thôi miên anh đâu nhỉ?”
Dương Tư Mịch uể oải sấn đến ôm eo Trình Cẩm, “Nếu anh tình nguyện bị em thôi miên đã tốt.”
“Sau đó chờ anh tỉnh táo lại em biến thành tro cốt rồi?” Giọng Trình Cẩm bỗng lạnh như băng, “Nếu em muốn tức chết anh, có thể thử lần nữa.”
“Em sẽ cân nhắc.” Không đợi Trình Cẩm lên tiếng, Dương Tư Mịch lại nói, “Em thấy anh gầy đi nhưng sờ cảm giác vẫn tốt lắm.”
“…”
Lúc Dương Tư Mịch chịu nói nhiều, Trình Cẩm chỉ có thể bớt nói.
Có điều rất nhanh Dương Tư Mịch không nói nữa, vì môi lưỡi hắn bận làm chuyện khác rồi.
Sofa rung lắc.
Hồi lâu sau, di động Trình Cẩm reo vang, anh lập tức vươn tay khỏi sofa, chuẩn xác cầm lấy di động trên nền nhà, “Xin chào?”
“Trình Cẩm, tôi đây.” Đầu bên kia là Lục Ngang.
Dương Tư Mịch hơi đè lên người Trình Cẩm, “Em phải nói anh ta biết đừng có gọi điện tới vào lúc không tiện.”
Lục Ngang nói, “Dương Tư Mịch, tôi có thể nghe được anh nói. Bây giờ là ba giờ chiều, không phải ba giờ sáng, phiền anh lần sau đừng làm hoạt động không tiện làm vào ban ngày.”
Dương Tư Mịch nói, “Lúc Trình Cẩm nghỉ phép, tất cả thời gian đều thuộc về tôi.”
Trình Cẩm nhéo tấm lưng trần của Dương Tư Mịch, ngăn hắn tiếp tục cãi nhau với Lục Ngang.
“Lục Ngang, chuyện gì vậy?”
Lục Ngang nói, “Quý Chước chạy rồi.”
Trình Cẩm sững sờ, sau đó nói nhanh, “Sau mấy ngày tôi không liên lạc được với anh, anh gọi cho tôi là để báo chuyện này sao?”
Lục Ngang nói, “Còn tin tức xấu hơn. Thuốc giải của anh nghiên cứu ra rồi, nhưng bị Quý Chước cầm đi.”
Trình Cẩm nhíu mày, “Cái gì? Tôi? Còn Dương Tư Mịch?”
Lục Ngang nói, “Xin lỗi.”
Dương Tư Mịch nói, “Mất thì làm lại.”
Lục Ngang nói, “Tôi không thể không nói cho hai người biết, tin tức xấu nhất là Thích Văn Thanh mất tích. Không tìm thấy ông ta sẽ không biết cách chế tạo thuốc giải.”
Dương Tư Mịch nói, “Vạn Tô và Hải Đồng Nhất đâu?”
Lục Ngang nói, “Kỹ thuật mấu chốt nằm trong tay Thích Văn Thanh.”
Trình Cẩm hỏi lại, “Thuốc giải của Tư Mịch thì sao? Có tiến triển không?”
“… Phải hỏi Thích Văn Thanh.”
Trình Cẩm hít thở dồn dập như kíp nổ đang cháy.
Lục Ngang vội vã dập lửa, “Hai người đến sở Nghiên cứu xem hiện trường đi.”
Quý Chước chạy bằng cách nào?
Mười giờ sáng, gần sở Nghiên cứu xảy ra một vụ nổ, lưới điện tê liệt, thật ra việc này không ảnh hướng tới hoạt động của sở vì sở có máy phát điện riêng. Nhưng bởi lo lắng sẽ xảy ra vụ nổ khác nên lãnh đạo ra lệnh mọi người tạm dừng công việc, rút khỏi sở Nghiên cứu.
Thích Văn Thanh và Quý Chước đương nhiên cũng phải đi.
Mười hai giờ trưa, chiếc xe chở Thích Văn Thanh và Quý Chước mất tích trên đường.
Sau khi đến sở Nghiên cứu, Trình Cẩm hỏi, “Xe mất tích như thế nào?”
Lục Ngang nói, “Bị một chiếc xe giống như đúc thế chỗ, mười phút sau chúng tôi phát hiện không đúng nhưng không còn kịp.”
Trình Cẩm nói, “Tôi đoán các anh tìm được xe nhưng trong xe trống không, không thấy người.”
Lục Ngang gật đầu, “Lúc một giờ rưỡi, chúng tôi tìm được xe, tài xế và bảo an đều ở trong xe, còn sống, chỉ bị tiêm thuốc mê.”
Trình Cẩm nhắm mắt, “Sao đến ba giờ chiều anh mới cho tôi biết?”
Dương Tư Mịch nói, “Em muốn đi xem tài xế và bảo an.”
Trình Cẩm mỉm cười, “Đi đi, anh đến ngay.”
Sau khi Dương Tư Mịch rời đi, nụ cười trên mặt anh tắt ngấm, anh nghiêm túc nhìn Lục Ngang, “Có phải các anh cố tình thả Quý Chước đi không? Tôi đã nhắc anh rồi, phải trông chừng hắn thật kỹ. Anh biết rõ trong sở Nghiên cứu có nội gian tiết lộ bí mật.”
Lục Ngang cười lạnh, “Hối hận đã gọi tôi giúp?”
“Đừng lảng sang chuyện khác, đừng kéo dài thời gian…” Đột nhiên Trình Cẩm cảm thấy hoảng hốt, anh bỗng túm cánh tay Lục Ngang, “Đi, dẫn tôi đến chỗ tài xế và bảo an.”
Lục Ngang không biết xảy ra chuyện gì, bị Trình Cẩm lôi kéo vội vàng chạy đến phòng nghỉ, tài xế và bảo an đều còn nhưng không thấy Dương Tư Mịch, sắc mặt Trình Cẩm vô cùng khó nhìn, “Dương Tư Mịch đâu?”
Một bảo an nói, “Người vừa đến à? Anh ta mới đi rồi.”
Trình Cẩm xông ra ngoài.
“Chờ chút!” Lục Ngang dùng bộ đàm liên lạc với cảnh vệ ở cổng, dặn họ chú ý Dương Tư Mịch, kết quả bên kia đáp hắn đã ra khỏi cổng.
Đầu Trình Cẩm đau nhức, anh hơi lung lay, Lục Ngang vươn tay đỡ, anh đẩy Lục Ngang ra, vung tay hung hăng cho anh ta một cú vào cằm.
Lục Ngang lảo đảo mấy bước, vịn tường, “Trình Cẩm, anh nghe cho rõ, Dương Tư Mịch có chân, tự anh ta muốn chạy, anh giận chó đánh mèo lên tôi cũng vô dụng, Quý Chước chạy trốn, tôi không báo sớm cho anh là vì cấp trên nói mấy ngày nay không nên liên lạc với anh, có lẽ họ biết anh đã mất lý trí?”
Anh ta lau khóe miệng, đau quá, răng cũng lung lay rồi, anh ta nhìn vết máu dính trên ngón tay Trình Cẩm, “Đây chính là thù lao của việc tự liên hệ với anh? Lấy lý trí lúc này, anh có thể làm được gì?”
Hai tay Trình Cẩm ôm đầu, dùng sức ấn nhưng như thế cũng không thể giảm bớt cơn đau của anh, anh cong khóe môi, trưng ra nụ cười vặn vẹo, “Anh muốn đánh lại thì nhanh lên, sau đó giúp tôi tìm thuốc giảm đau.”
“…”
Lục Ngang nhíu mày, “Đầu anh rất đau? Phải đi kiểm tra…”
Trình Cẩm cắt ngang, “Đừng lảm nhảm nữa, hai viên giảm đau, cảm ơn.”
Anh quay người trở vào phòng nghỉ, hỏi người ở bên trong, “Xin hỏi các anh đã nói gì với Dương Tư Mịch?”
Một bảo an nói, “Tôi đưa anh ta một tờ giấy, trợ lý Giả bảo tôi đưa.”
Trợ lý Giả là trợ thủ Giả Như của Thích Văn Thanh. Cô ta cũng mất tích chung với Thích Văn Thanh.
Trình Cẩm nhìn người bảo an đó, thoạt trông chỉ là lính xuất ngũ bình thường.
“Anh biết Dương Tư Mịch?”
Bảo an gật đầu.
“Anh rất thân Giả Như?”
Bảo an nói, “Chỉ biết thôi, tôi biết cô ấy họ Giả, trợ lý của giáo sư Thích. Sau khi lên xe không lâu chúng tôi bị tiêm thuốc mê, trước khi thuốc mê có hiệu quả trợ lý Giả nhét cho tôi một tờ giấy, dặn tôi giao cho Dương Tư Mịch.”
Trình Cẩm hỏi, “Trên tờ giấy viết gì?”
“Con số.” Bảo an kéo tay áo lên để lộ cánh tay, một dãy số dài được ghi lên cánh tay anh ta. “Sau khi về tôi chép lại lên tay.”
“Tốt, cảm ơn!”
Tuy biết nội dung tờ giấy Dương Tư Mịch lấy đi nhưng không ai biết dãy số này có nghĩa gì, ngay cả chuyên gia giải mã cũng không nhìn ra manh mối, bọn họ nói đây là mã tự chế, nếu không biết quy tắc có lẽ mãi mãi không giải được.
Vậy trọng điểm bây giờ là quy tắc mật mã do ai định, Dương Tư Mịch hay Giả Như?
Trình Cẩm nhớ hầu hết các lần kiểm tra sức khỏe của Dương Tư Mịch đều do Giả Như phụ trách, họ ở chung không tệ, anh luôn không chú ý họ có gì không đúng nhưng giờ xem ra hai người đó có bí mật.
Trình Cẩm nói, “Đồ đạc của Giả Như ở đâu?”
Đồ cá nhân của Giả Như chỉ được cất ở hai chỗ là bàn làm việc và tủ đồ riêng. Bao gồm quần áo, sách vở và văn phòng phẩm, đều là thứ vừa xem hiểu ngay.
Trình Cẩm ấn trán, lần nữa lật xem những thứ đó.
Lục Ngang đưa cho anh một vỉ thuốc và một ly nước.
Trình Cẩm nhận ly nước, uống hai viên thuốc, lúc đặt ly xuống mắt anh bất ngờ lướt qua một cái loa nhỏ trên bàn Giả Như. Thứ này vẻ ngoài giống loa nhưng thực ra là máy phát nhạc, một sản phẩm không có triển vọng của cục Khoa học Kỹ thuật.
Trình Cẩm nhấn nút bên trái máy phát, bài hát tươi đẹp nhưng buồn thương vang lên. Trình Cẩm nhớ mỗi lần Dương Tư Mịch đến kiểm tra sức khỏe, Giả Như đều bật bài này.
Trình Cẩm nhìn Lục Ngang, “Đây là bài gì?”
Lục Ngang nói, “Because I love you.”
Trình Cẩm nhìn anh ta.
Lục Ngang bổ sung, “Bài này có lời, tên là Because I love you.”
Trình Cẩm hỏi, “Lời bài hát như thế nào?”
Lục Ngang cho người in lời bài hát, lại tải bài hát về rồi mở lên.
Lời còn buồn thương hơn nhạc, Trình Cẩm cúi đầu xem lời, là bản song ngữ Trung – Anh.
“Nếu anh quỳ gối và cầu xin em, nếu anh vượt muôn trùng đại dương để gần bên em, liệu em có làm anh thất vọng? Nếu anh trèo lên ngọn núi cao nhất chỉ để ôm chặt em, nếu anh nói anh sẽ yêu em mỗi một đêm, liệu em có làm anh chán chường? Anh xin lỗi nếu những lời này nghe thật buồn, chỉ vì anh lo lắng, lo rằng em sẽ bỏ rơi anh. Bởi anh yêu em, yêu em…”
Trình Cẩm lẳng lặng nghe bài hát, tiếng hát mang theo chút tuyệt vọng xâm nhập vào lòng anh, khiến anh như muốn rơi lệ, anh bình tĩnh lại, nói người ta tắt nhạc.
“Lấy bài hát này so sánh với dãy số thử xem có giải mã ra tin tức gì không.”
Lục Ngang nhìn Trình Cẩm, “Đây là bài hát rất phổ biến.”
Trình Cẩm nhìn lại, “Đúng.”
Một khắc sau, chuyên gia giải mã thành công giải ra bốn chữ Sở Sở đáng yêu.
Trình Cẩm hỏi, “Đây là sao?”
Không ai biết.
“Nếu đây là một địa chỉ thì sẽ là nơi nào?”
Tiếng gõ bàn phím cạch cạch vang lên, sau đó có người nói, “Có một nhãn hiệu tên “Sở Sở đáng yêu”, hai địa chỉ, một địa chỉ công ty, một địa chỉ nhà xưởng.”
Người nọ chiếu bản đồ lên màn chiếu.
Lục Ngang nói, “Tôi phải báo cáo.”
Trình Cẩm nói, “Anh thấy họ sẽ cho tôi đi sao?”
Lục Ngang cười khổ, “Tôi không chắc. Tôi cũng không biết đã, đang và sắp xảy ra chuyện gì.”
Trình Cẩm nói, “Cho tôi một tiếng.”
Lục Ngang nói, “Quá lâu.”
Trình Cẩm rất tức giận, “Lâu? Quý Chước mất tích bao lâu anh mới báo cho tôi?”
Lục Ngang cúi đầu nhìn mũi giày, mười giây sau ngẩng đầu, “Đi. Nhưng tôi muốn đi cùng anh.”
“Đi thôi.”
Trình Cẩm không biết thuật phân thân nên chỉ có thể đi một nơi, anh chọn nhà xưởng.
Lục Ngang ngồi ghế lái nói, “Nếu anh chọn sai thì sao?”
Trình Cẩm không đáp.
Giao lộ phía trước là đèn đỏ, Lục Ngang đạp phanh, nhìn Trình Cẩm, “Bài hát kia chắc không có ý đặc biệt gì nhỉ?”
Một trong những chuyện đau khổ nhất là lúc đang vội lại gặp đèn đỏ. Trình Cẩm phẫn hận trừng đèn giao thông, cáu kỉnh nói, “Anh cảm thấy có ý gì?”
Lục Ngang nói, “Dương Tư Mịch hồng hạnh xuất tường ngay dưới mí mắt anh.”
“…” Trình Cẩm nhìn anh ta không nói.
Lục Ngang nói, “Mỗi lần Dương Tư Mịch kiểm tra sức khỏe Giả Như đều mở bài hát này. Bây giờ Giả Như còn dùng bài hát này gửi mật mã cho Dương Tư Mịch, anh ta cũng không nói với anh một tiếng đã chạy đi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Hai người họ chắc chắn có gì đó.”
Trình Cẩm nói, “Chỉ có người thất bại trong tình cảm mới thích châm ngòi ly gián quan hệ của người khác.”
Lục Ngang nhún vai, “Được rồi, tôi thất bại trong tình cảm, nhưng tôi không lừa mình dối người.”
“…” Trình Cẩm nói, “Tôi thất bại nhưng không phải trong tình cảm.”
Lục Ngang cười nói, “Anh nói sao cũng được.”
Trình Cẩm bất đắc dĩ, “Đằng sau mỗi người đàn ông thất bại đều có bạn bè cản trở.”
“Bạn xấu rồi.”
Trình Cẩm cười, “Gặp gỡ kết bạn với loại bạn xấu như anh nhất định là thất bại lớn trong đời tôi.”
Lục Ngang cũng cười, “Rốt cuộc cười rồi. Lúc anh đen mặt có sức uy hiếp lắm. Đã không tin Dương Tư Mịch từ bỏ mình, vậy anh còn lo lắng gì nữa? Anh ta lợi hại thế mà, không có chuyện gì đâu.”
“Lo lái xe đi.” Nụ cười của Trình Cẩm không tan biến, nhưng trong lòng anh gió bấc vẫn thổi vù vù.
Việc anh cần lo nhiều lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT