Hôm sau, Diệp Lai nhận được danh sách người mất tích trong hai ngày gần đây, có năm người, chỉ có một người phù hợp giới tính và tuổi tác.

Nữ giới, hai mươi mốt tuổi, tên Tề Dung, xem ảnh chụp thì rất xinh đẹp, không phải sinh viên đang đi học, nghề nghiệp không rõ, cô gái này không có nghề nghiệp cố định, chắc là người làm nghề tự do.

Người báo án là hàng xóm của Tề Dung, cảnh sát đến chỗ Tề Dung ở tra xét, không phát hiện được tình huống khả nghi – căn phòng vẫn sạch sẽ, đồ đạc nhìn cũng không bị thiếu. Bọn họ cho rằng người báo án suy nghĩ nhiều, có lẽ Tề Dung chỉ đi chơi xa hoặc đến nhà bạn, chắc là mấy ngày nữa sẽ về.

Trình Cẩm nhíu mày, tin tức quá không toàn diện, hồ sơ vụ án đã ghi là hàng xóm Tề Dung báo án nhưng thời đại này, người có quan hệ tốt với hàng xóm thật sự không nhiều, lấy Trình Cẩm mà nói, một tháng cũng không gặp hàng xóm được một lần. Nhưng hàng xóm này của Tề Dung lại báo án sau khi cô ấy mất tích hai mươi tư giờ, quan hệ giữa họ rất tốt? Vậy tại sao người báo án không thể cung cấp nhiều tin tức hơn về Tề Dung, ví dụ như nghề nghiệp?

Diệp Lai nói, “Lão đại, chuyện bây giờ càng kỳ quặc, nếu việc này liên quan tới người của bộ An ninh, chắc chắn sẽ không có người báo án nhanh như vậy nhỉ? Lấy năng lực của người của bộ An ninh, không nói là thiên y vô phùng nhưng đại khái không thể có sơ hở lớn ha?”

Bộ Hoan khoe khoang, “Ừ ừ, bọn anh rất có năng lực.”

Trình Cẩm cười nói, “Lúc cản trở lẫn nhau thì chưa chắc.”

Du Đạc lập tức nói, “Đúng. Trước mắt thoạt nhìn là cục Hai đang làm chuyện gì đó, đám Sở Từ đang cản trở.”

Tiểu An nâng mắt lên từ laptop, “Sao anh còn ở đây, không phải anh phải đi gặp Sở Từ hả?”

Du Đạc cà lăm, “Đúng, phải đi…”

Đầu Dương Tư Mịch đang đặt trên cổ Trình Cẩm hơi xê dịch, tiếng nói lười nhác bay tới tai Du Đạc, “Cần tôi phụ đạo tâm lý giúp cậu?”

Du Đạc sắc mặt trắng bệch, cậu nhớ tới kết cục lũ động vật nhỏ trên bàn thí nghiệm của mình, kết cục không có thảm nhất, chỉ có thảm hơn. Cậu thường dùng thỏ để làm thí nghiệm, còn sống thì nuôi để lần sau thí nghiệm tiếp, chết thì đưa đến nhà bếp, phát huy giá trị thặng dư lớn nhất. Trong mắt Dương Tư Mịch, cậu chính là thỏ. Du Đạc sâu sắc cảm nhận được cái gì là thỏ tử hồ bi.

Nhìn Du Đạc thất hồn lạc phách, Trình Cẩm nghĩ đứa nhỏ này cần tăng cường tố chất tâm lý. Anh vuốt đầu Dương Tư Mịch, “Ngủ đi, tự cậu ấy có thể giải quyết.”

Anh lại cười nói với Tiểu An, “Tiểu An, gọi điện thoại cho Sở Từ hẹn thời gian và địa điểm hộ Du Đạc.”

“Vâng!”

Hàn Bân vỗ vai Du Đạc, “Kết thúc sớm một chút, càng kéo dài càng không có dũng khí.”

Tiểu An nghiêm túc gật đầu, “Em sẽ giúp anh hẹn thời gian sớm nhất.”

“…”

Trình Cẩm cầm báo cáo mất tích của Tề Dung, dùng tay gạch dưới cột địa chỉ, “Nhớ không lầm thì chỗ này ở gần Học viện Mỹ thuật nhỉ?”

Mọi người đều rất quen thuộc thủ đô, “Đúng vậy, tuy không phải sinh viên nhưng cũng có thể là mới tốt nghiệp, nên ở gần trường học?”

Dương Tư Mịch nâng mắt, “Có rất nhiều khả năng, tại sao nhất định là sinh viên hoặc mới tốt nghiệp?”

“Không sai, có rất nhiều khả năng.”

Lúc này, điện thoại di động của Trình Cẩm reo lên, Phương Viên Viên gọi tới nói có phát hiện mới.

Họ đến phòng thí nghiệm ở tầng trên, đứng giữa các loại dụng cụ kêu ong ong, thỉnh thoảng có người bưng các thứ thể rắn, thể long đi ngang qua họ, những nghiên cứu viên này hình như không thích nhìn người khiến đám Trình Cẩm phải né trái né phải.

Trên tường phòng thí nghiệm có một màn hình kết nối với kính hiển vi, có thể chiếu ra hình ảnh kính hiển vi quan sát được, bây giờ nó đang chiếu một vật thể trông như vảy cá có màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây kèm theo ánh huỳnh quang mơ hồ.

Hàn Bân nói, “Đây là thuốc màu trên cái tay đứt đó?”

Phương Viên Viên búng tay cái tách, “Chính xác, nhưng không phải thuốc màu bình thường đâu, các cậu tuyệt đối không nghĩ ra là thuốc màu gì, tôi còn…”

“Mực xăm đặc chế.” Tiếng Dương Tư Mịch vang lên, mọi người cùng nhìn hắn.

“Hở?” Phương Viên Viên cực kỳ kinh ngạc, “Sao cậu biết? Đúng là mực xăm đặc chế, cực kỳ hiếm thấy, hồi xưa lúc tôi còn đi học từng thấy qua một lần. Chẳng lẽ cậu là người yêu thích văn hóa xăm hình?”

Chị ta dùng ánh mắt rất có lực xuyên thấu đánh giá Dương Tư Mịch, dường như muốn xuyên qua quần áo quan sát mỗi tấc da hắn.

Trình Cẩm cười, anh biết trái lại trên người Dương Tư Mịch không có hình xăm nào, sẹo cũng rất ít.

“Không phải. Hình xăm là một loại gửi gắm tinh thần, dùng để nói lên cá tính, tín ngưỡng hoặc tình cảm của người xăm, tôi không cần thứ này.” Nói đến đây, Dương Tư Mịch như có điều suy nghĩ nhìn Trình Cẩm, “Có lẽ chúng ta đi xăm một hình cũng không tệ?”

Ánh mắt mọi người dời tới dời lui từ Dương Tư Mịch sang Trình Cẩm.

Trình Cẩm cười nói, “Đừng, có thời gian chúng ta có thể làm nhiều việc khác.”

“Ừm.” Dương Tư Mịch đáp một tiếng, khôi phục trạng thái buồn ngủ, dựa lên người Trình Cẩm, Trình Cẩm ôm hắn.

Phương Viên Viên nhìn họ, nói, “Dù sao đúng là nó, loại mực xăm này là đặc sản của một nơi ở Nga nhưng biết cách làm thì quả thực có rất ít người, nghe nói đã thất truyền, bây giờ xem ra không phải vậy. Tôi chỉ biết được nhiêu đây, có lẽ Dương Tư Mịch còn biết nhiều hơn tôi?”

Dương Tư Mịch không nhúc nhích, bộ dạng như đã mất tri giác.

Phương Viên Viêc lườm mắt, đuổi họ đi, “Được rồi, đi đi, tôi rất bận, không rảnh đứng ngốc ở đây với các cậu.”

Sau đó, mọi người phân công nhau.

Du Đạc đi gặp Sở Từ, Trình Cẩm cho Hàn Bân đi cùng cậu, Du Đạc cực kỳ cảm động.

Tiểu An ở lại văn phòng tra dữ liệu như ghi chép cuộc gọi và tài khoản ngân hàng của Tề Dung,… Điện thoại của Tề Dung chưa ngừng hoạt động nhưng đang tắt máy. Tiền trong tài khoản ngân hàng vẫn còn nhiều, nhìn ra được thu nhập của Tề Dung không tệ, không biết sống bằng gì.

Đám Trình Cẩm thì phụ trách đi kiểm tra tình hình nơi ở của Tề Dung.

Vì chỉ có bốn người nên Bộ Hoan lái một chiếc xe con.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch ngồi ghế sau, Trình Cẩm nghĩ tới mực xăm là đặc sản nước Nga bèn hỏi, “Tư Mịch, em từng đến Nga?”

“Ừm, đến mấy lần.”

Diệp Lai và Bộ Hoan muốn nghe Dương Tư Mịch kể chuyện cũ của hắn như ở nơi nào thực hiện nhiệm vụ đặc biệt gì, kết quả lại nghe thấy Trình Cẩm hỏi, “Bên đó lạnh lắm à?”

“Em không thấy thế.” Dương Tư Mịch hồi tưởng, sau đó con ngươi chuyển động, áp sát lên người Trình Cẩm, “Bây giờ nhớ tới thì có hơi lạnh, anh khiến em trở nên sợ lạnh.”

Trình Cẩm bật cười, “Lúc ở cạnh anh sợ lạnh cũng không sao.” Anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Dương Tư Mịch.

Bộ Hoan âm thầm lắc đầu, lại show ân ái.

Họ dừng xe ở Học viện Mỹ thuật rồi xuống xe đi bộ, hết cách rồi, vì khu nhà ở họ định tới toàn hẻm nhỏ vòng tới vòng lui, lái xe vào được nhưng không ra được.

Từng tòa nhà cũ không theo quy luật nào nằm hai bên con hẻm nhỏ, khoảnh đất trống ở tầng trệt đặt chậu cây lớn, cầu thang lộ thiên dẫn lên tầng hai nằm bên trái tòa nhà, chỗ ngoặt của tay vịn cầu thang treo đầy chậu hoa, trên ban công tầng hai cũng bày và treo đủ loại chậu hoa cảnh.

Bộ Hoan cười nói, “Nơi này thật thú vị, giống như nơi nghệ thuật gia vui chơi, rất thích hợp dẫn con gái đến đi dạo, sao trước đây tôi chưa từng tới nhỉ?”

Hắn lấy điện thoại di động ra, “Nào, Diệp Tử, chụp cho em hai tấm.”

Diệp Lai lờ hắn, hắn vẫn phấn khởi chụp như thường, dù đa số chỉ là bóng lưng nhưng có mấy tấm chụp được một bên mặt rất không tệ, “Ây, em cũng chụp cho anh hai tấm?”

Diệp Lai không đáp lại hắn, nghiêm túc đối chiếu bảng số phòng, “Lão đại, chính là chỗ này, Tề Dung ở căn hộ cuối tầng hai.”

“Tách”, Bộ Hoan chụp lại một tấm Diệp Lai và bảng số phòng cũ kỹ.

Diệp Lai quay đầu tới gần Bộ Hoan, sau đó hung hăng đạp hắn một đạp, “Xong chưa, đợi chút nữa nhớ xóa hết đi!” Nói xong xoay người đuổi theo Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đã ở trên tầng.

Bộ Hoan “Ai da” một tiếng, khập khiễng nhảy lên cầu thang.

“Anh phải biết ơn hôm nay em không mang giày cao gót…”

Cửa sổ của tòa nhà này là cửa sổ sắt hình ô vuông đã bị gỉ sét, miếng dán trên tấm thủy tinh đã ố vàng nhưng vẫn che chắn được sự riêng tư của chủ nhà.

Trình Cẩm nhìn cửa sắt tróc sơn lại nhìn Diệp Lai, Diệp Lai xác định chính là căn hộ này.

Dương Tư Mịch mở khóa, đẩy cửa ra, mọi người cẩn thận đi vào, gần như không phát ra tiếng vang.

Căn hộ này gồm một phòng ngủ và một phòng khách, phòng vệ sinh và bếp.

Đột nhiên Dương Tư Mịch làm thủ thế giữ im lặng đồng thời giơ tay chỉ cánh cửa ngăn phòng ngủ và phòng khách, sau cửa có tiếng vang rất nhỏ.

Mọi người lấy súng ra, Dương Tư Mịch gật đầu với Bộ Hoan, Bộ Hoan vọt đến cạnh cửa, sau đó ra dấu: Một, hai, ba. Hắn kéo văng cửa, Dương Tư Mịch nghiêng người đi vào, một cô gái đang thử đồ trong phòng lập tức há miệng muốn hét lên, nhưng tốc độ của Dương Tư Mịch còn nhanh hơn, một tay kẹp cổ một tay bụm miệng, đừng nói là phát ra tiếng, ngay cả thở cũng không được.

Cô gái hoảng sợ nhìn chằm chằm mấy người đột nhiên xuất hiện, trừng mắt đến mức con ngươi muốn rớt cả ra.

Trình Cẩm nhanh chóng nhìn khắp phòng một lượt, không có ai ẩn núp, anh khoát tay cho mọi người thu súng lại, lấy ra thẻ chứng nhận giơ lên trước mặt cô gái, “Chúng tôi là cảnh sát, cô giữ im lặng thì chúng tôi sẽ thả cô ra, được không? Nghe rõ thì gật đầu.”

Cô gái nằm trong tay Dương Tư Mịch giãy giụa liều mạng gật đầu, Dương Tư Mịch thả cô ta ra, cô ta vừa ho khan vừa run rẩy lùi lại, một lát sau mới mất tự nhiên kéo kéo quần áo xốc xếch trên người.

“Tôi, tôi chỉ, sang mượn quần áo, các anh chị cũng không cần cầm súng đến bắt tôi chứ?”

“Cô ở nhà bên cạnh?” Trình Cẩm để ý thấy tòa nhà này là kiểu hai ban công liền kề hoặc cách nhau rất xa, ban công hộ này và hộ bên cạnh thuộc kiểu liền kề, khoảng cách ở giữa chưa tới một thước.

1 thước khoảng33cm.

Anh còn chú ý tới ban công căn hộ này đặt rất nhiều chậu hoa, hầu hết được bày ngay ngắn, phía hướng về căn hộ bên cạnh lại đột ngột trống ra một đoạn, mấy chậu hoa bị đẩy sang một bên, rõ ràng là bị người động vào.

Cô gái trong phòng này hẳn là từ bên cạnh bò sang “mượn” quần áo? Không biết lúc chủ nhà ở nhà cô ta có sang mượn quần áo thế này không.

Cô gái gật đầu, “Đúng, tôi ở nhà bên cạnh.”

Cô ta kéo phẳng áo mình, lau sạch nước mắt chảy ra vì kinh hãi. Cô ta trang điểm đậm, đồ trang điểm thoạt nhìn có chống nước, không bị nước mắt làm nhòe, kiểu trang điểm khiến cô ta nhìn rất thành thục nhưng Trình Cẩm đoán tuổi thật chắc mới khoảng hai mươi.

Trình Cẩm cười nói, “Nếu cô phối hợp trả lời chúng tôi mấy vấn đề, chúng tôi sẽ không truy cứu hành vi sang đây mượn quần áo của cô, thế nào? Cô tên gì?”

“Được rồi… Tôi tên Giang Mật, giang trong Trường Giang, mật trong điềm mật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play