Trường Thiên Quyến nằm ở ngoại ô phía Bắc Thường Châu, núi vây nước vòng, là một trong những ngôi trường đẹp nhất nước.
Ô tô từ đường quốc lộ chạy vào đường lớn dẫn lên núi, sau khi đi qua một khúc ngoặt hình tròn, trước mắt mọi người sáng ngời, hồ nước màu lam lục xuất hiện ngoài cửa sổ xe.
Đây là một hồ lớn, đảo nhỏ lác đác lộ trên mặt hồ như phần chóp nhọn của bông sen, núi non bán đảo xanh thẳm như du long ngâm mình trong hồ. Trong hồ có núi, sau núi lại có hồ, non sông tươi đẹp trải dài tới tận cùng tầm nhìn.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, nước hồ dưới ánh mặt trời là màu lam sáng trong suốt, từng đám mây trắng to lớn nhẹ bay trên bầu trời, chúng hợp lại thành bóng râm trùm lên mặt hồ khiến màu nước từ trong suốt biến thành màu mực đậm không tan, từ sáng tới tối, từ cạn tới sâu, từng sắc lam ghép lại thành bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp không thể dời mắt.
Xe chạy theo đường lớn trên núi đến ven hồ, hồ nước gần ngay trước mắt, đá nhỏ trắng tinh trải trên bờ hồ – hẳn là do người làm, quanh bờ là một khu nhà biệt thự, mấy chiếc xe khách nhỏ dừng trước nhà, đều là xe của công ty du lịch.
Trình Cẩm hỏi, “Chỗ này là nơi tham quan?”
Dương Tư Mịch nói, “Cam Hồ Thường Châu là nơi tham quan xem như nổi tiếng.”
Trình Cẩm cười nói, “Em đến rồi?”
Dương Tư Mịch nói, “Chưa từng đến em cũng biết.”
“… Em biết em đang bắt nạt một người mất trí nhớ không?” Trình Cẩm kéo Dương Tư Mịch lại gần, dùng đầu ngón tay chọc trán hắn, sau đó thuận tay vuốt phần tóc mái rủ xuống ra sau.
Lục Ngang nói, “Trường học ở phía trước.”
Đường lớn nhấp nhô, xe từ chỗ thấp ven hồ chạy lên chỗ cao trên núi, một cái hồ lớn cong cong xuất hiện ở phía trước, mấy tòa công trình đẹp đẽ lưng tựa núi mặt hướng hồ nằm trong hồ.
Muốn xây những tòa nhà này trong núi không hề dễ dàng, các loại vật liệu xây dựng đều phải trèo đèo lội suối chở vào, con đường lớn bằng phẳng rộng rãi bây giờ mới được làm xong gần hai năm, những tòa nhà này thì đã có mấy chục năm lịch sử.
Ô tô chạy qua cửa sắt lớn rồi dừng ở bãi đậu xe, nhóm Diệp Lai ngồi trên xe đi trước nên sau khi xuống xe liền quay đầu đi đến cạnh xe Trình Cẩm để tập trung.
Trình Cẩm nhìn hồ nước cách không xa, “Chỗ này đẹp thật đấy.”
Diệp Lai cười nói, “Có cảm giác mặt hướng biển cả, xuân về hoa nở.”
“Đáng tiếc giờ là tháng Mười, chẳng những không có hoa, gió còn quá to quá lạnh.” Trình Cẩm dặn Dương Tư Mịch mặc áo khoác nhưng hắn không chịu, Du Đạc đưa cho Trình Cẩm một chiếc khăn quàng dày, lần này Trình Cẩm không hỏi ý kiến Dương Tư Mịch mà trực tiếp quàng cho hắn.
Tiểu An cầm máy ảnh vọt tới cầu tàu bên hồ chụp ảnh, Hàn Bân rập khuôn từng bước theo sát em, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nhóm Trình Cẩm bên này.
Mấy người xa lạ đến tiếp đón nói chuyện với Lục Ngang, họ cũng ở bộ An ninh, Lục Ngang giới thiệu Trình Cẩm cho họ.
Trình Cẩm khẽ gật đầu, “Xin chào, thi thể cậu trai kia được phát hiện ở đâu?”
Nhóm người kia không ngờ Trình Cẩm sẽ dùng câu này để chào hỏi nên hơi giật mình, một người đàn ông trung niên tên Triệu Bồi nói, “Ở sau ký túc xá bên kia.”
Anh ta ra dấu theo đường bờ hồ, “Đi theo hồ, phía sau còn một cái hồ nhỏ nữa, ký túc xá ở bên đó.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Nhóm Trình Cẩm được sắp xếp tạm trú ở ký túc xá giáo viên, cách ký túc xá học sinh không xa.
Lúc xuyên qua sân trường để đến ký túc xá, Trình Cẩm thấy được toàn cảnh trường học, điều kiện nơi này không tệ nhưng quy mô không lớn, kiến trúc rất khí thế nhưng không cao, phần lớn chỉ có ba tầng.
“Trường này có bao nhiêu học sinh?”
Tiểu An nói, “Chỉ có ba trăm, tổng cộng hai mươi bốn lớp, sĩ số ít nhất là tám, nhiều nhất hai mươi.”
Trình Cẩm gật đầu, thảo nào anh cảm thấy trường này không nhiều người.
Du Đạc bổ sung, “Trường này có tám mươi giáo viên, công nhân viên khác khoảng hai mươi người, phần lớn giáo công nhân viên ở chung với học sinh nên học sinh muốn gặp chuyện cũng không dễ.”
Bộ Hoan ngẩng đầu nhìn quanh, đằng trước là hồ, đằng sau là núi.
“Chính xác, muốn trốn học cũng không có cách trốn.”
Lục Ngang nói, “Trên lý thuyết muốn trốn tiết thì có thể, tránh tầm mắt giáo viên, có thuyền nên có thể đi đường thủy, chèo mấy tiếng là đến thị trấn, hoặc ra cửa sau đi bộ mấy tiếng cũng đến được thị trấn, ở đó có xe chạy vào thành phố; đi đường sau núi thì mất hai ngày sẽ đến huyện, có bến xe đi khắp nơi.”
Bộ Hoan nhíu mày cười nói, “Đây không phải trốn học, là chạy trốn hả?”
Trốn học chỉ là chuồn đi chơi thôi, nơi này ngoài ngắm phong cảnh thì không còn hoạt động giải trí nào, trốn học làm gì, chịu tội à?
Trình Cẩm trực giác hỏi, “Trường có học sinh mất tích không?”
“Đúng là có.” Lục Ngang nói, “Hôm trước có bốn học sinh mất tích, ba nam một nữ, công an địa phương đã phái người và thôn dân cùng lên núi lục soát, trước mắt chưa tìm được người.”
Trình Cẩm nhìn nhóm Diệp Lai, Diệp Lai lập tức nói, “Lão đại, chúng ta không biết chuyện này, lúc em liên hệ với công an địa phương họ không nhắc tới.”
Lục Ngang nói, “Chắc ban giám đốc trường học và cục công an đã ký hiệp nghị gì đó.”
“Diệp Tử, tra xem xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Đến ký túc xá, bốn tòa nhà kiểu hội trường lớn, trước mặt là quảng trường nhỏ bằng đá phiến, phía trước nữa là hồ, bên hồ cũng có một cầu tàu ghép từ ván gỗ.
Nhóm Trình Cẩm được dẫn đến tòa nhà nhỏ nhất, họ được xếp ở tầng hai, đều là phòng tiêu chuẩn, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch chọn phòng ở trong cùng.
Lục Ngang nhắc họ, “Có nước nóng nhưng hình như thiết bị của họ bị trục trặc, đôi lúc không đủ nóng.”
Trình Cẩm gật đầu, “Anh ở đâu?”
Lục Ngang nói, “Tôi ở tầng trệt. Các anh sửa soạn xong có thể xuống tìm tôi.”
Trình Cẩm không có gì cần sửa soạn, ngoại trừ mang theo Dương Tư Mịch.
“Không cần, bây giờ đi luôn đi.”
Họ đương nhiên không đến phòng Lục Ngang mà là đi ra hồ.
Triệu Bồi dẫn đường, “Cậu trai kia tên Đoạn Tường, lúc đó thi thể được phát hiện ở chính chỗ này.”
Bãi đá trắng, hồ nước trong veo, nước gợn lăn tăn, bèo rong đong đưa.
Diệp Lai đưa ảnh chụp cho Trình Cẩm, trong ảnh mặt cậu trai úp vào nước, tóc nổi lềnh phềnh như cây rong.
Hàn Bân nói, “Tôi đến cục thành phố xem thi thể.”
Diệp Lai nói, “Em đi với anh nha.”
Bộ Hoan cười nói, “Cứ để anh đi cho.”
Lục Ngang nhìn họ, “Mấy người nên từ sân bay đi thẳng vào thành phố, sao phải vòng đến đây trước?”
“Không liên quan tới anh.” Giọng điệu Diệp Lai trở lạnh.
Trình Cẩm còn đang nhìn hồ nước, Diệp Lai gọi anh, “Lão đại?”
“Bộ Hoan và Hàn Bân đi đi.” Trình Cẩm thu hồi ánh mắt, nhìn Bộ Hoan, “Lái xe cẩn thận chút.”
“Yên tâm.”
Hàn Bân và Bộ Hoan rời đi, Trình Cẩm nhìn họ vòng qua hồ đi về phía khu dạy học, ánh mắt anh rơi vào một trụ đèn đường họ đi ngang qua, “Ở đây bắt buộc phải về ký túc xá trước mười giờ rưỡi, vậy sau đó đèn đường còn bật không?”
“Có.” Triệu Bồi chỉ vào chân đèn hình tròn trên lan can cầu tàu, “Nhưng rất tối, cố lắm chỉ chiếu được gần gần. Ở xa thì thấy bóng người mơ hồ thôi.”
“Hiểu rồi.” Trình Cẩm nói, “Vậy bây giờ đi tìm Trì Nhược Ngu?”
Lục Ngang gật đầu, “Tôi dẫn anh và Dương Tư Mịch đi gặp cô ấy, những người khác đừng đi vội. Để Dương Tư Mịch nói chuyện với cô ấy trước.”
Phòng y tế của Trì Nhược Ngu nằm ở tầng hai, nhóm Diệp Lai ở lại tầng trệt, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch được Lục Ngang dẫn đến trước cửa phòng tư vấn Tâm lý.
Cửa phòng tư vấn đang mở, ngồi sau bàn làm việc trong phòng là một cô gái tóc ngắn ngang tai, có lẽ do kiểu tóc mà trông cô ta vô cùng trẻ trung, nói là học sinh cũng không quá đáng.
Lục Ngang giơ tay gõ cửa, cô gái kia vừa ngẩng đầu vừa cười nói, “Xin chào…”
Thấy là Lục Ngang, sắc mặt cô ta liền lạnh xuống, “Sao lại là anh?”
Lục Ngang cười khổ, nói với Trình Cẩm, “Tôi ở ngoài chờ hai người.”
Anh ta lui ra ngoài cửa, còn đóng cửa lại.
Trình Cẩm nói, “Xin chào, cô là cô Eli nhỉ, chúng tôi đến điều tra vụ án Đoạn Tường. Có thể ngồi nói chuyện không?”
Eli nghi ngờ nhìn họ nhưng vẫn gật đầu, “Mời ngồi.”
Trình Cẩm nói, “Đoạn Tường có đến chỗ cô xin tư vấn không?”
Eli nói, “Không có, nhưng ngoài tôi ra còn một giáo viên tư vấn Tâm lý khác, anh có thể hỏi anh ấy.”
“Được rồi. Đêm ngày Đoạn Tường gặp chuyện, cô có để ý thấy điểm nào khác thường không?”
“Xin lỗi, hôm đó tôi ở trong phòng suốt, không ra ngoài.”
“Được rồi, cảm ơn.” Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch hình như đang thất thần, “Tư Mịch?”
Dương Tư Mịch liếc nhìn Eli, “Cô biết Lục Ngang?”
Eli cau mày nói, “Không biết, nhưng anh ta nói mình quen tôi, không hiểu nổi, tôi không có chút ấn tượng nào về anh ta.”
Lục Ngang đã đến tìm cô ta nhiều lần, nói toàn những lời kỳ quái.
Dương Tư Mịch nói, “Cô là người thủ đô?”
“Đúng, anh ta nói anh ta cũng ở thủ đô, nhưng vì thế mà tôi phải biết anh ta? Điển hình chứng vọng tưởng.”
Dương Tư Mịch nói, “Người quen cô nhớ có ai?”
Hàng mày Eli càng nhíu chặt, “Liên quan gì tới anh?”
Dương Tư Mịch nói, “Vì tôi từng gặp cô, lần đầu chúng ta gặp nhau là ở bệnh viện tâm thần.”
Eli hoàn toàn đen mặt, “Anh có bệnh hả?”
“Tôi bị rối loạn nhân cách. Còn cô mắc chứng mất trí nhớ, ít nhất mọi người đều cho là vậy.”
Eli nhìn chằm chằm Dương Tư Mịch như thể hắn bị điên.
“Anh nói tôi mắc chứng mất trí nhớ?”
“Cụ thể là mất trí nhớ phân ly. Cô tên Eli đúng không? Tôi là Dương Tư Mịch, tôi tìm Trì Nhược Ngu, cô ta có ở đây không? Không có thì thôi.” Dương Tư Mịch kéo tay Trình Cẩm, Trình Cẩm liền theo hắn đi ra.
Ánh mắt Eli thay đổi, “Dương Tư Mịch?”
Cái tên này giống như công tắc, khởi động một vài thứ.
“Không.” Eli nói, “Là cô ta nhớ anh, anh đã đồng ý không để tâm chuyện của cô ta nữa.”
Khóe miệng Dương Tư Mịch nhếch lên, “Tôi không quan tâm chuyện của cô ta, tôi chỉ nghĩ có lẽ cô ta sẽ muốn làm quen Trình Cẩm – người tôi thích.” Hắn nghiêng đầu thơm lên mặt Trình Cẩm.
Eli bị dọa nhảy dựng, cô ta nhìn Dương Tư Mịch rồi nhìn Trình Cẩm, há to miệng nhưng cuối cùng không nói gì.
Ra ngoài cũng không thấy Lục Ngang, anh ta đang hút thuốc ở cuối hàng lang, thấy Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi ra thì dập thuốc, đi đến, ánh mắt chờ mong, “Thế nào?”
Dương Tư Mịch nói, “Cô ta rất hỗn loạn, biểu hiện không biết tôi lại hình như biết có một người như vậy.”
Lục Ngang vội hỏi, “Vậy có cách không?”
“Chỉ để cô ta về thủ đô chắc có thể.”
Lục Ngang sững sờ, “Nhưng…”
“Anh nghĩ cho rõ kết quả cuối cùng anh muốn là gì rồi hãy đến gặp tôi. Giờ tôi mệt.” Nói xong Dương Tư Mịch không quản Lục Ngang nữa, kéo Trình Cẩm đi thẳng xuống lầu.
Trình Cẩm quay đầu, “Tối nay đưa cho tôi tài liệu về Đoạn Tường và mấy học sinh mất tích, không, tốt nhất là tài liệu về tất cả học sinh và giáo viên.”
Xuống tầng trệt, Dương Tư Mịch không dừng bước chân kéo Trình Cẩm đi tiếp về phía trước, Trình Cẩm liền nói với nhóm Diệp Lai đang đứng chờ, “Hoạt động tự do.”
Diệp Lai vội nói, “Bữa tối gọi các anh không?”
Trình Cẩm cười nói, “Gọi điện thoại đi.”
Dương Tư Mịch miệng bảo mệt nhưng không kéo Trình Cẩm về phòng mà kéo anh ngồi xuống chỗ cầu tàu.
Nhóm Diệp Lai bám theo, tay còn cầm cái thùng, Trình Cẩm tò mò nhìn họ mở thùng xếp đồ ra, trên cầu tàu nhanh chóng xuất hiện hai cái ghế sofa dài.
“Ghế sofa?”
Tiểu An hưng phấn nhảy lên ghế thử độ đàn hồi, “Là lão đại tự đặt làm đó ạ. Quả nhiên rất được.”
Em nhảy xuống, “Du Đạc, chúng ta qua bên kia đi.”
“À.”
Hai người tha một cái ghế chạy mất.
Diệp Lai đặt một tấm thảm lên cái ghế còn lại, sau đó hỏi, “Lão đại muốn sách không? Em có tiểu thuyết với cả tạp chí.”
Trình Cẩm xua tay, “Không cần. Thật sự là sofa anh đặt làm?”
Dương Tư Mịch kéo anh ngồi lên ghế, “Anh ký tên thông qua.”
Trình Cẩm bung thảm ra đắp cho Dương Tư Mịch, “Nhưng vì sao?”
“Đương nhiên là vì em.” Dương Tư Mịch đáp như lẽ dĩ nhiên.
Núi tươi hồ đẹp, cuối thu sảng khoái, ánh nắng nhiệt độ thích hợp, ngoại trừ gió to, nơi này cực thích hợp ngồi ngây người.
Trình Cẩm cởi giày cho Dương Tư Mịch đang ôm đầu gối rúc vào sofa, “Tư Mịch, nói anh nghe chứng mất trí nhớ phân ly là thế nào đi.”
Dương Tư Mịch nhanh nhẹn nằm ngửa ra, gối lên đùi Trình Cẩm, Trình Cẩm vươn tay che hờ trên mắt hắn, giúp hắn cản nắng. Dương Tư Mịch kéo tay Trình Cẩm xuống, trực tiếp đặt lên mắt mình.
“Mất trí nhớ phân ly chính là người bệnh quên đi một phần cuộc đời, phái nữ mắc bệnh khá nhiều, họ đột nhiên mất trí nhớ, không cách nào nhớ lại cuộc sống hay nhân cách trước đây, trong đó vết thương ký ức thường bị quên nhất.”
“Người bệnh thường sẽ rời khỏi cuộc sống ban đầu, chuyển đến một nơi xa lạ bắt đầu cuộc sống mới. Khi được tìm thấy, họ đã có một tôi mới, không cách nào nhớ lại quá khứ, chứng bệnh này rất hiếm gặp, thường xảy ra sau chiến tranh, tai nạn quan trọng.”
“Thật ra người rối loạn nhân cách phản xã hội cũng dễ mắc chứng bệnh này.” Dương Tư Mịch vẽ rắn thêm chân bỏ thêm một câu.
Trình Cẩm bị chọc cười, cúi đầu nhìn hắn, “Anh thấy em rất tốt.”
“Vì em không trốn tránh.” Dương Tư Mịch vừa nói vừa lấy tay Trình Cẩm ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào mắt Trình Cẩm, “Trình Cẩm, là em làm anh mất trí nhớ.”
Nụ cười trên mặt Trình Cẩm tắt dần, “Hả?”
“Ừ.”
Trình Cẩm có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ hỏi, “Em làm cách nào?”
Dương Tư Mịch nói, “Thôi miên. Có phải anh muốn ném em vào hồ không?”
Trình Cẩm mất một giây mới phản ứng được Dương Tư Mịch vừa nói gì, anh dở khóc dở cười, “Em tưởng anh chỉ muốn ném em vào hồ thôi à? Sau khi em làm chuyện ác như thế?”
Dương Tư Mịch chớp mắt, “Vậy anh còn muốn làm gì? Đương nhiên anh làm gì cũng được.”
“…”
Trình Cẩm nhấc đầu Dương Tư Mịch ra khỏi chân mình, đứng dậy kêu, “Tiểu An, qua đây trông thầy Dương nhà em.”
Tiểu An nhanh chóng bật dậy từ một cái ghế sofa khác cách đó mười mấy mét, chạy vội đến, khoa trương làm quân lễ với Trình Cẩm, “Rõ ạ!”
Trình Cẩm vỗ đầu em, quay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT