Cuối tuần, nhóm Diệp Lai đi dự một buổi họp mặt của bộ An ninh, người đông, sân bãi lớn, trang trí trang trọng đứng đắn.

Diệp Lai khen, “Chỗ này không tệ.”

Bộ Hoan nhấp một hớp rượu, “Không tệ cũng không che giấu được sự thật chỗ này chỉ là tầng hầm không có lấy một ô cửa sổ.”

Du Đạc cũng nói, “Thật khó hiểu tại sao muốn tổ chức lễ trao tặng thế này, ngoài kiểu người thân phận công khai như chúng ta, người thật sự hay ra ngoài căn bản sẽ không đến tham gia.”

Bộ Hoan cười nói, “Mượn cớ tiêu sài công quỹ chứ sao. Rượu này không tệ, mấy đứa uống nhiều vào.”

“Tiểu An, đừng để ý anh ấy, uống say chơi không vui đâu, sẽ cực kỳ khó chịu!” Diệp Lai lấy ly rượu của Tiểu An đi, mặt cô nhỏ đã đỏ bừng, đuổi theo tay Diệp Lai muốn lấy lại ly rượu, kết quả bị Diệp Lai dẫn đi hai vòng, em choáng váng dựa lên người Diệp Lai bất động, không la hét đòi rượu nữa.

Nơi này là hiện trường trao tặng Huân chương Hồng Kỳ, người thật sự đến nhận đã ít càng ít, mọi người đều làm công việc không thể phơi bày dưới ánh sáng, lộ diện sẽ có nguy cơ nguy hiểm tính mạng.

“Em thấy người quen.” Diệp Lai dùng ánh mắt ra hiệu.

Vệ Lập Quần đang đứng nói chuyện với một người đàn ông trung niên, bắt gặp ánh mắt Diệp Lai thì hơi nâng ly về phía cô.

“Sao anh ta lại ở đây?” Bộ Hoan lẩm bẩm rồi ngửa đầu uống rượu, giả vờ không nhìn thấy Vệ Lập Quần.

Giải quyết xong ly rượu trong tay, Bộ Hoan tiếp tục chủ đề ban nãy, cảm thán, “Tóm lại, bộ An ninh toàn người sống trong bóng tối, gặp sáng là chết.”

Ngay khi lời Bộ Hoan vừa ra khỏi miệng, Vệ Lập Quần đang uống rượu thì một giây sau, ly của anh ta vỡ tan, mảnh thủy tinh bể trong suốt bắn tung tóe trong không trung, trên mặt anh ta xuất hiện lỗ đạn, anh ta phát giác đau đớn nên nhíu mày, mi tâm vừa nhăn vẻ mặt liền cứng lại, anh ta ngã xuống đất, máu tươi chảy ra từ lỗ đạn…

Không có tiếng súng, đã lắp ống giảm thanh, Bộ Hoan nhìn lên gác lửng đồng thời ném cái ly trong tay, phóng đến cầu thang.

Khu vực từ lan can lầu hai trở lên liếc qua thấy ngay, không có người, Bộ Hoan xông lên hành lang lầu hai, dưới lan can cũng không có ai, cầu thang ở lối thoát hiểm có tiếng động, hắn theo cầu thang chạy lên trên.

Lễ trao thưởng diễn ra ở tầng ngầm hai, Bộ Hoan chạy lên tầng trệt, trông thấy cửa thoát hiểm vốn nên khóa lại đang mở, tầng trệt là cửa hàng, hắn ngưng thần lắng nghe, âm thanh ồn ào, bên kia cửa có tiếng bước chân đang tiến lại gần, hắn nắm chặt súng, cửa đột nhiên bị kéo ra, một người xuất hiện trong tầm mắt hắn, đón đỡ tay cầm súng, hắn lùi một bước theo phản xạ, sau đó thấy rõ người đến là Hàn Bân.

“Sao cậu lại ở đây?”

Hàn Bân nói, “Tôi trốn ở thang bộ tránh ồn ào, nghe thấy có người chạy trên cầu thang, cảm giác không đúng nên đến xem nhưng không thấy được người. Xảy ra chuyện gì?”

Bộ Hoan nói, “Vệ Lập Quần bị ám sát.”

Hàn Bân hoài nghi nhìn Bộ Hoan, xác định hắn không nói đùa thì nhíu mày.

Bộ Hoan lấy di động ra, hỏi, “Một mình cậu đứng ở thang bộ? Không có ai nhìn thấy cậu?”

Hàn Bân nhìn điện thoại Bộ Hoan, “Hẳn không có.”

“Chúc mừng cậu trở thành kẻ tình nghi.” Bộ Hoan nhếch miệng với Hàn Bân, “Còn may không phải tôi đứng đó, nếu không điểm tức giận của Trình Cẩm sẽ tăng gấp bội.”

Hắn cảm thấy Trình Cẩm khó khoan dung hắn nhất.

Điện thoại thông, Bộ Hoan nói, “Lão đại, có chuyện khẩn cấp phải báo cáo cho cậu…”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch không đến lễ trao tặng Huân chương Hồng Kỳ vì Dương Tư Mịch không có trong danh sách khách mời – tình trạng cơ thể hắn không ổn định, trước đây chỉ là quả bom kiểu kích động mới nổ, bây giờ đã thăng cấp thành âm thanh hoặc ánh sáng, cho nên suy xét vấn đề an toàn vẫn không nên “yêu cầu quá đáng” hắn có mặt ở hoạt động công cộng.

Nhưng hai người họ cũng không rảnh rỗi, họ đang ở sở Nghiên cứu cục Khoa học Kỹ thuật kiểm tra cơ thể.

Trợ lý của Thích Văn Thanh là Giả Như cười rất ngọt với Trình Cẩm, “Anh Trình, tay anh có tiện dời đi không, chỉ nửa phút thôi.”

“Không thành vấn đề.” Trình Cẩm buông tay Dương Tư Mịch, lùi hai bước.

Lúc này loa không dây trên tường vang lên, “Anh Trình Cẩm, anh có điện thoại, nếu cần nghe mời anh đến phòng trực lấy lại điện thoại, xin anh ở yên trong phòng nghỉ nghe điện thoại, cảm ơn anh phối hợp…”

Trình Cẩm nói, “Tư Mịch, anh đi một lát nhé.” Lại cười với Giả Như, “Lát nữa gặp lại.”

Nhìn Trình Cẩm rời đi, Giả Như tắt cái loa đang phát lại thông báo, “A, cuối cùng cũng đi rồi.”

Dương Tư Mịch giật hết những đầu sợi dây đang dán lên người mình, Giả Như không cản hắn nhưng nhắc nhở, “Chỗ này có giám sát hai mươi tư tiếng.”

Dương Tư Mịch nói, “Cô không tắt?”

Giả Như cười híp mắt nói, “Tắt rồi, nhưng nếu bị hỏi tôi sẽ nói là anh tắt.”

Dương Tư Mịch ngầm cho phép.

Giả Như lấy ra mấy phong thư từ cặp tài liệu của mình rồi đưa cho Dương Tư Mịch, “Tôi kiểm tra theo cách anh dạy, mấy lá thư này là ngụy tạo, đúng không?”

Dương Tư Mịch tùy tiện lật xem một lượt, tiện miệng nói, “Đúng.”

“Rất rõ ràng à?” Giả Như tự giễu cười khổ, “Là tôi luôn lừa mình dối người.”

Dương Tư Mịch nói, “Cần tôi giúp không?”

Giả Như ngẩn ra, cảm kích nói, “Cảm ơn anh, lúc cần tôi nhất định sẽ tìm anh.”

Dương Tư Mịch đọc cho Giả Như một số điện thoại, “Số của Trình Cẩm, anh ấy mở máy suốt hai mươi tư giờ.”

Hắn nhíu mày, hắn không thích Trình Cẩm mở máy nguyên một ngày như vậy.

Giả Như cười rất vui vẻ, “Anh dùng điện thoại của anh ấy?”

“Anh ấy cũng là của tôi. Tình hình anh ấy như thế nào?”

Giả Như ăn ngay nói thật, “Chứng mất trí nhớ sẽ gia tăng, bây giờ vẫn chưa phán đoán được đã mất trí nhớ đến mức độ nào. Tình huống tốt nhất là chỉ mất đi một phần ký ức, tình huống xấu nhất là quên hết mọi thứ, kể cả bản năng sinh tồn, nhưng anh không cần bắt đầu lo lắng sớm thế, Hạ Thụ Sâm sau tám năm vẫn có thể sống và làm việc bình thường.”

Đoạn này cô đã nói rất nhiều lần rồi.

Dương Tư Mịch nói, “Hạ Thụ Sâm tự sát.”

Giả Như thầm nghĩ Hạ Thụ Sâm tự sát là có nguyên nhân, anh ta giết người mình yêu.

“Trình Cẩm sẽ không.”

“Đương nhiên.” Dương Tư Mịch nói, “Tôi phải đi.”

“Nhưng mà…” Giả Như vừa mở miệng liền thấy màn hình điện tử trên cửa biểu thị Trình Cẩm đang ở bên ngoài, cô ấn nút mở cửa, nhìn Dương Tư Mịch bước nhanh đến cạnh Trình Cẩm, cô quen tay vẫy chào họ, Trình Cẩm cười đáp lại, Dương Tư Mịch thì không nhìn sang, cô nhìn họ rời đi.

“Nhưng mà… Dương Tư Mịch, tôi còn chưa nói tình trạng cơ thể của anh cho anh mà.”

Trước khi nhận điện thoại của Bộ Hoan, Trình Cẩm đã nhận được cuộc gọi từ Diệp Lai, anh nghe thấy tiếng Tiểu An khóc qua loa nên rất lo lắng, “Diệp Tử, các em sao vậy?”

“Bọn em không sao cả, lão đại, Vệ Lập Quần chết rồi, bị bắn chết, ngay trước mặt bọn em, Tiểu An bị dọa, em không nhìn thấy hung thủ nhưng Bộ Hoan đã đuổi theo, Du Đạc bây giờ đang bận giúp giữ gìn trật tự.”

Diệp Lai nhìn quanh đại sảnh, cũng không loạn lắm, có người đi về phía cô, “Cô gái, thời điểm này xin đừng liên lạc với bên ngoài.”

Người này mang theo một cái túi giấy, bên trong đều là điện thoại.

“Mời tạm thời để chúng tôi bảo quản điện thoại thay cô.”

Trình Cẩm nói, “Làm theo lời anh ta, anh sẽ đến ngay, chăm sóc tốt Tiểu An.”

“Được rồi, lão đại.” Diệp Lai cúp máy, tắt nguồn điện thoại, bỏ vào túi giấy, “Các anh có thể yên tâm, tôi vừa gọi cho tổ trưởng chúng tôi, Trình Cẩm tổ điều tra án đặc biệt, chẳng mấy chốc anh ấy sẽ đến.”

“Chúng tôi sẽ xác minh, cảm ơn cô phối hợp.” Người đàn ông nhìn cô gái trẻ tuổi hơi ngửa đầu trước mặt, tư thế của cô vừa kiêu ngạo vừa đề phòng, như con chim dựng thẳng lông, liều mạng muốn khiến mình trông cường tráng ngang ngược không dễ bắt nạt.

“Tôi nghe nói về tổ đặc án các cô rồi, cũng biết Trình Cẩm, dù anh ta không thể lập tức chạy đến cô cũng không cần sợ, chúng tôi đã khống chế tình hình, không có việc gì.”

Diệp Lai hơi gượng gạo nói, “Tốt nhất là vậy.”

Người đàn ông khẽ gật đầu rồi đi mất.

Diệp Lai đi đến bên Tiểu An, Tiểu An ngồi trên ghế hai mắt đỏ hoe, Diệp Lai nói, “Đừng khóc, lão đại nói sẽ đến ngay lập tức.”

Tiểu An nói nhỏ, “Em cũng không muốn khóc.”

Trước đây là trực tiếp thấy thi thể, lần này là lần đầu tiên có người biến thành thi thể trước mặt em, hơn nữa còn là người quen.

Diệp Lai ôm lấy em, “Không sao, muốn khóc mới là bình thường.” Cô cũng muốn khóc.

Lúc Bộ Hoan gọi tới, Trình Cẩm đang chạy trên hành lang, nghe Bộ Hoan kể lại tình hình xong, anh bình tĩnh nói, “Không sao, tôi đến ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Bộ Hoan làm bộ bất mãn nhíu mày, “Xem đi, quả nhiên là cậu thì không sao.”

“Anh chú ý sai trọng điểm.” Hàn Bân nhìn phía trước nói.

Hai người họ đã từ tầng trệt đi xuống hành lang tầng ngầm một, một đoàn người đang đi về phía họ.

Bộ Hoan nói thầm, “Không tốt, không quen biết.”

Đối phương chia mấy người đi lên lầu, còn lại ba người đối mặt với Bộ Hoan và Hàn Bân, bọn họ rất khách sáo lấy ra bút ghi âm, “Thật ngại quá, làm việc theo quy định, hai người ở tổ đặc án đúng không, xin nói cho chúng tôi biết mỗi việc hai người nhìn thấy sau khi xảy ra nổ súng.”

Bộ Hoan và Hàn Bân đều nói lại đúng tình hình thực tế.

Đối phương nghe xong, không biến sắc nói, “Được rồi, cảm ơn hai người phối hợp, mời xuống đại sảnh bên dưới nghỉ ngơi, bây giờ tất cả đều không được rời đi, hi vọng hai người thông cảm và phối hợp.”

“Tiểu An bị dọa.” Trình Cẩm mở cửa xe, vị trí ghế lái.

“Em ấy sẽ hồi phục nhanh thôi.” Dương Tư Mịch kéo Trình Cẩm, “Em lái.”

“Ừm, trước tiên phải gọi cho cục trưởng Tạ.” Trình Cẩm vội vàng đi vòng qua bên kia, ngồi vào ghế phụ lái rồi gọi điện thoại cho Tạ Minh.

Tạ Minh đã biết chuyện này, bà nói, “Cậu và Tư Mịch có thể đến xem, nhưng lần này có thể phải tránh vụ án này.”

“Tại sao? Vì Hàn Bân là người đầu tiên đuổi theo hung thủ? Bọn họ nghi ngờ cậu ấy là hung thủ?”

Tạ Minh nói, “Vì họ có động cơ.”

Trình Cẩm hồ đồ rồi, “Họ? Tính cả nhóm Diệp Lai? Ai nói họ có động cơ giết Vệ Lập Quần… Đây là con heo nào ăn no rửng mỡ tưởng tượng ra?”

Hiếm lắm mới nghe Trình Cẩm nói thế, Tạ Minh bất đắc dĩ nói, “Lúc đó Vệ Lập Quần đứng chung với Cao Minh Châu, viên đạn đầu tiên bắn trúng ly của Vệ Lập Quần, sau đó mới ghim vào đầu cậu ta, phán đoán sơ bộ là hung thủ vốn muốn giết Cao Minh Châu.”

Trình Cẩm biết Cao Minh Châu, một trong các phó cục trưởng cục Khoa học Kỹ thuật.

“Được thôi, nhóm Hàn Bân có động cơ gì giết Cao Minh Châu?”

Tạ Minh nói, “Liên quan tới cậu, Cao Minh Châu phản đối tiếp tục tiến hành hạng mục nghiên cứu của Thích Văn Thanh, nói tiêu hao lớn lợi ích lại quá nhỏ, nhưng ông ấy không đủ trọng lượng, hạng mục vẫn được tiếp tục. Xấu chính là ở chỗ người trong tổ cậu đặc biệt đi trị ông ấy, làm ra động tĩnh rất lớn, dựa theo phát triển bình thường, sau khi hết nhiệm kỳ vào tháng Bảy Cao Minh Châu sẽ bị điều khỏi cục Khoa học Kỹ thuật.”

“… Họ đã làm gì?”

Tạ Minh nói, “Chặn và sàng lọc thư từ cuộc gọi của cậu, để cậu không tiếp xúc tất cả tin tức về Cao Minh Châu.”

Trình Cẩm nhẫn nại hít một hơi, “Tôi hỏi là họ làm gì Cao Minh Châu.”

“Không phải Cao Minh Châu lôi tiền ra nói sao, họ liền mang đến một khoản quyên góp lớn, sở Nghiên cứu thuộc cục Khoa học Kỹ thuật một đêm chợt giàu; Hàn Bân có lẽ là đi tìm lão Thích, kỹ thuật diễn của Thích Văn Thanh trái ngược với nhân phẩm, lão khóc lóc kể lể nói muốn sửa chữa sai lầm trong quá khứ trước mặt mấy người tai to mặt lớn giới khoa học, toàn giới đều bị lão làm cảm động, bày tỏ sẽ dốc toàn lực ủng hộ lão, sở Nghiên cứu đương nhiên cũng thuận sườn núi xuống lừa nói nhất định sẽ ủng hộ; còn nhiều chuyện lung tung khác nữa, dù sao cục Khoa học Kỹ thuật chưa từng náo nhiệt như thế, các cục khác nghi ngờ cục Khoa học Kỹ thuật vì muốn được các Bộ trưởng coi trọng mà cố ý lăn qua lăn lại, Cao Minh Châu bị trị đến trong ngoài không phải người.”

Trình Cẩm nói, “Bà chỉ đứng nhìn họ làm loạn?”

“…”

Tạ Minh nhìn trái phải mà nói anh, “Hai cậu chắc cũng sắp đến nơi nhỉ? Vậy các cậu bận trước đi, lát nữa liên lạc sau.”

“…”

Trình Cẩm cất di động vào túi.

“Đến cầm dây thừng trói họ lại sao? Chuyện của bên trên họ xen vào làm gì, ăn trúng thuốc giảm trí thông minh à? Ngốc thành thế này còn tra án được, đúng là kỳ tích.”

“Anh muốn khai trừ họ? Em sẽ chuyển lời.”

“…” Trình Cẩm xoa trán, “Việc này không vội.”

Dương Tư Mịch vô tội nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm, “Họ ngốc như thế anh còn muốn giữ lại?”

“…” Trình Cẩm hô, “Nhìn đằng trước!”

Dương Tư Mịch nhanh chóng xoay vô lăng, trước khi va chạm xe phía trước thì vòng qua nó, xe ở làn xe bên cạnh bị dọa cho giật mình, thắng vội, hành động này tạo ra phản ứng dây chuyền, con đường trở nên chen chúc, tiếng còi bất mãn thay nhau vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play