Bành Quý Cường là thợ săn trộm lão làng giàu kinh nghiệm, động vật quý hiếm bị lão giết ít nhất cũng hơn ba mươi con.

Con trai Bành Quý Cường tên Bành Khánh, từ nhỏ đã theo ba mình chạy vào núi, người trong đội kiểm lâm của công viên đều biết gã, hơn nữa ấn tượng về gã còn không tệ, nói gã không giống hung thủ giết người.

Lư Nguyên dẫn người chạy tới nhà Bành Khánh, ngồi luôn trực thăng mà đi, Bộ Hoan và Diệp Lai cũng theo cùng, những người khác thì lái xe.

Trình Cẩm gọi điện cho Tiểu An để em khóa chặt địa chỉ nhà Bành Khánh, truyền hình ảnh sang công viên, anh hỏi người của công viên, “Chỗ này có thiết bị máy tính tương đối tốt không?”

“Chúng tôi có phòng đa phương tiện, dùng để mở hội nghị video, dùng nó được không?”

“Được.”

Mọi người chuyển sang phòng đa phương tiện.

Nhà Bành Khánh xuất hiện trên tường trắng trên sân khấu, đó là tòa nhà hai tầng bằng gạch xanh đơn sơ, nằm tít ngoài rìa thôn Bắc Sơn, mặt hướng vào rừng, lưng quay về nhà ở trong thôn, đồng thời ở giữa có một khoảng cách nhất định.

Du Đạc đang online nói, “Trước cửa nhà hắn có thông trắng, chắc chắn là hắn hoặc ba hắn đào trộm về.”

Hàng cây ở cổng nhà Bành Khánh cao lớn rậm rạp, có thể thấy thấp thoáng một loạt nhà trệt đơn sơ bên trong, Trình Cẩm bảo Tiểu An phóng to hình ảnh.

Nhân viên công tác nói, “Đây là chuồng gia súc, chỗ chúng tôi có rất nhiều người nuôi gia súc, hầu hết các nhà đều nuôi hai con heo, người nuôi gà vịt với trâu cũng nhiều.”

Dương Tư Mịch nói, “Hắn dùng để nuôi người.”

Trình Cẩm nói, “Tư Mịch?”

Dương Tư Mịch nói, “Bành Khánh khác ba hắn. Ba hắn săn trộm, giết động vật hoang dã. Hắn ngược lại, xem người như súc vật, giết người – trước khi giết sẽ nuôi một thời gian.”

Những người bị hại sau khi mất tích và trước khi chết đều bị nuôi như heo sao? Quá biến thái, mọi người cùng nhíu chặt mày.

“Nuôi người như nuôi gia súc? Tại sao, hắn ăn thịt người?” 

“Hắn lấy người cho mãnh thú trong công viên ăn, giống như cho đồ ăn vậy. Hắn thích động vật thắng con người.”

Một nhân viên công tác trong công viên nói, “Bành Khánh rất thích động vật nên chúng tôi rất yên tâm hắn – không sợ hắn săn trộm, thường xuyên nhờ hắn giúp mang thực phẩm và đồ dùng hàng ngày tới.”

Mặt Tiểu An xuất hiện ở một góc màn hình, “Hóa ra là các anh chủ động gọi hắn tới công viên!”

Nhân viên công tác lúng túng cười khổ.

“Nhiều người như thế lại có thể chọn ra người bết bát nhất.” Bộ Hoan đang ngồi trên trực thăng cũng bật bộ đàm, hắn vừa kiểm tra súng vừa cảm thán.

Du Đạc nói, “Định luật Murphy.”

Bộ Hoan im lặng một lúc, không thấy Du Đạc nói tiếp bèn hỏi, “Hết rồi? Anh còn tưởng cậu muốn trình bày cụ thể.”

Du Đạc nói, “Em nghĩ mọi người đều biết, đây là thường thức, rất nổi tiếng…”

Hàm ý người không biết là không có thường thức? Bộ Hoan lập tức quả quyết nói, “Cậu có thể ngậm miệng.”

Hiện có đến mấy chục người đang bật bộ đàm, một câu kia của Du Đạc không biết đã “mắng” bao nhiêu người không có thường thức.

Diệp Lai nói, “Lão đại, bọn em cách trấn Điềm Thủy không còn xa.”

“Tốt, chú ý an toàn, trong nhà Bánh Khánh có thể có súng săn.”

Súng săn của nhà gã chắc đã bị tịch thu, nhưng vẫn có thể bỏ sót.

Bộ Hoan cười nói, “Tên đó không phải thích chim muông sao, e là ngay cả súng săn còn chưa sờ vào…”

Tiếng nói bình tĩnh của Hàn Bân vang lên, “Định luật Murphy.”

“…” Bộ Hoan kêu rên, “Coi như anh xin mấy cậu, ngậm miệng hết đi.”

Nhìn Bộ Hoan khoa trương nói cười, Lư Nguyên rất không thích ứng, thế này không hay đâu, bọn họ đang đi làm nhiệm vụ mà, anh ta không rõ tại sao Trình Cẩm “mặc kệ kỷ luật”.

Trực thăng đáp xuống khu đất bằng trước nhà Bành Khánh, cánh quạt xoay tròn quấy tung cát bụi khiến nhóm Trình Cẩm đứng trước màn hình có vài giây không nhìn thấy gì, nhưng nhóm Bộ Hoan rất nhanh chạy ra khỏi vòng cát bụi, họ chia làm hai tổ, một tổ vào khu nhà nhỏ trong rừng, một tổ khác tiến về ngôi nhà hai tầng.

Hình ảnh trên màn hình được chia thành nhiều ô nhỏ, có toàn cảnh, có phóng lớn một khu vực.

Trình Cẩm cảnh giác nhìn chằm chằm những ô đó, có ô cho thấy có người đi ra từ đằng sau nhà, anh lập tức nhắc nhở, “Lư Nguyên chú ý, hắn chạy ra từ cửa sau, trên tay có súng săn, phải cẩn thận.”

Lư Nguyên hô mọi người đi đuổi theo, “Đi theo tôi, thấy hắn thì nổ súng, đừng do dự.”

Bộ Hoan cũng ở trong nhóm Lư Nguyên nhưng hắn không nghe Lư Nguyên chỉ huy mà chạy vào nhà, Lư Nguyên nhíu mày nhưng cũng không đoái hoài tới hắn, dẫn những người khác vòng ra sau nhà đuổi theo.

Nhóm Diệp Lai đi vào hàng cây, trong hàng cây có một mảng nhỏ hoa lan nở rộ, Diệp Lai thầm nghĩ tìm đúng chỗ rồi, cô chạy về phía khu nhà trệt.

Sau khi lục soát, họ tìm được Phương Hạo trong một phòng nhỏ âm u hôi thối, cậu bé con núp trong góc tường run rẩy, lúc Diệp Lai đi tới ôm bé bé không giãy dụa mà chỉ gắng sức nhắm chặt mắt.

Diệp Lai nói, “Đừng sợ, cô là cảnh sát, cô tới cứu cháu, bây giờ cô đưa cháu đi tìm mẹ nhé.”

Phòng nhỏ vừa bẩn vừa hôi, trên đất có hai cái thau nhựa, một cái đựng nước, một cái khác không biết đựng thứ gì sền sệt, Diệp Lai không nỡ nhìn tiếp, ôm cậu bé bước nhanh ra ngoài.

Trình Cẩm hỏi người của công viên, “Ba mẹ đứa bé này giờ thế nào rồi?”

“Họ đang ở trạm dừng, cần gọi họ tới không?”

“Không cần. Báo cho họ đã tìm được cậu bé, chẳng mấy chốc sẽ về.”

Nhóm Lư Nguyên còn đang đuổi theo Bành Khánh.

Bành Khánh chạy vào trong thôn, càng đi người trong thôn càng nhiều, có thôn dân đang làm việc trong vườn rau quanh đó, Lư Nguyên sợ ngộ thương thôn dân nên không dám nổ súng, anh ta hô to, “Tránh ra!”

Bành Khánh lại không lo lắng chuyện này, gã quay người bắn một phát về phía nhóm Lư Nguyên, mọi người vội trốn sau cây nhưng vẫn có người bị bắn trúng – một thôn dân trong vườn rau gào lên đau đớn rồi ngã xuống đất.

Lư Nguyên giơ súng, mạo hiểm thò đầu ra, “Pằng” một tiếng, Bành Khánh ngửa mặt ngã xuống, nhóm Lư Nguyên chạy tới xem, đùi Bành Khánh trúng một phát đạn, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

Có người cảnh sát nói, “Đội trưởng, thuật bắn súng của anh giỏi quá.”

“Tốt con mọe, anh còn chưa kịp nổ súng.” Lư Nguyên quay đầu nhìn quanh, trông thấy một người đang đứng trên nóc nhà Bành Khánh, là Bộ Hoan, đối phương phất tay với anh ta, sau đó rời khỏi nóc nhà.

Sau khi ba mẹ Phương Hạo gặp lại con mình, mừng đến độ vừa khóc vừa cười, cảm ơn nhóm Trình Cẩm vô số lần, “Chúng tôi lần này đúng là gặp được quý nhân, các anh cứu được cháu nó hai lần, thật cảm ơn các anh…”

Trình Cẩm cười nói, “Đừng khách sáo, đây là chuyện cảnh sát chúng tôi phải làm.”

Anh giới thiệu Lư Nguyên cho họ, “Đây là đội trưởng đội Cảnh sát Hình sự cục thành phố.”

Ba mẹ Phương Hạo lại nắm tay Lư Nguyên cảm ơn liên tục.

Cậu bạn nhỏ của Phương Hạo cũng khóc theo đám người lớn, bàn tay nho nhỏ túm ống quần Dương Tư Mịch, “Chú ơi, cảm ơn chú.”

Dương Tư Mịch cúi đầu nhìn cậu bé, dùng ngón tay chọt trán bé, “Đừng khóc.”

“Dạ!” Cậu bé dùng mu bàn tay dụi mắt, mẹ bé liền đưa khăn tay cho bé.

Bộ Hoan và Diệp Lai thì đứng ở xa xa, Bộ Hoan cười nói, “Anh cực không quen loại tình cảnh cảm động lòng người này.”

“Hở?”

“Nhưng cảm giác không tệ.”

Phương Hạo vẫn khá ổn, thoạt nhìn thì tỉnh táo, chỉ không khóc không quấy, bé ỷ trong ngực ba mẹ len lén nhìn mọi người, lúc có người nhìn lại bé sẽ nhút nhát né tránh, nhưng lúc thấy Dương Tư Mịch lại bất ngờ không dời mắt đi.

Trình Cẩm chú ý thấy, anh nói nhỏ, “Tư Mịch, em qua trò chuyện với bé đi.”

Dương Tư Mịch đi qua, nói ba mẹ Phương Hạo thả cậu bé xuống đất, Dương Tư Mịch ngồi xổm nhìn thẳng vào Phương Hạo, “Thích nghe kể truyện không?”

Hầu hết trẻ con đều thích nghe kể truyện, Phương Hạo cũng vậy, bé hơi gật đầu.

“Chú kể cho nhóc một câu chuyện phiêu lưu thần kỳ. Có một cậu bé tên Hạo Hạo, một ngày cậu bé ấy bị lạc đường trong công viên lớn xinh đẹp…” Dương Tư Mịch ngồi bệt lên sàn, Phương Hạo cũng học hắn ngồi bệt, một lớn một nhỏ tụ lại, rất ấm áp đáng yêu.

Dương Tư Mịch kể theo kiểu truyện cổ tích, câu chuyện phiêu lưu của một cậu bé cải biên từ chuyện Phương Hạo vừa trải qua, kết cục là Phương Hạo đánh bại người xấu dưới sự giúp đỡ của mọi người.

“Hạo Hạo là một bạn nhỏ vô cùng dũng cảm. Đúng không?”

“Đúng!” Đây là lần đầu Phương Hạo mở miệng sau khi được đưa về.

“Nhóc cũng là cậu bé vô cùng dũng cảm, nhóc đã cùng cô chú cảnh sát đánh bại người xấu.”

Phương Hạo gật đầu. Mẹ cậu bé lại khóc.

Bành Khánh được đưa vào bệnh viện.

Đới Duy nói, “Đây không phải là lãng phí tiền thuế hả? Bộ Hoan, thuật bắn súng của anh phải luyện nhiều một chút.”

Bộ Hoan mặt đau khổ nói, “Xa như thế tôi có thể bắn trúng đã không tệ rồi được không?”

Lúc này hắn đang theo Đới Duy dạo phố, hai tay xách đầy túi mua sắm, “Tôi tưởng cô không thích mua sắm.”

Đới Duy cười nói, “Đi một mình không thích nhưng có anh đi cùng, cảm giác cũng được.”

Bộ Hoan cũng cười.

Đến giờ ăn trưa, hai người tìm quán ăn, không biết có phải vì các quán ăn ở đây nấu rất ngon hay không mà quán nào cũng phải xếp hàng, Đới Duy thế mà có kiên nhẫn, “Hiếm khi đến một lần, chờ chút vẫn ổn.”

Hai người lấy số, vào khu đợi ngồi, trong lúc đó Đới Duy đi vệ sinh một chuyến, đi hơi lâu, ba mươi bảy phút sau mới quay lại, cô ta đi được hai mươi phút thì Bộ Hoan gọi điện thoại hỏi, cô ta nói bồn cầu hỏng, đang sửa.

“Chờ chán rồi ha.” Lúc chạy về Đới Duy còn đỏ mặt.

“Không chán, còn chưa tới lượt chúng ta đây này.”

“Không thể nào?!”

Bộ Hoan cười nói, “Quán này chắc chắn ăn ngon, khách mới không nỡ đi.”

Thực ra hắn đã nhờ nhân viên phục vụ cùng hắn đến nhà vệ sinh nữ tìm Đới Duy nhưng cô ta không ở đó, khi quay lại quán thì phát hiện đã qua số của họ, đành phải xếp hàng lấy số lần nữa.

Tối đó mọi người liên hoan ở nhà hàng Liên Tỏa của nhà Tần Việt, Tiểu An nói, “Chuỗi này là của nhà anh à, em ăn rồi, ngon lắm luôn.”

Tần Việt cười nói, “Vậy anh làm cho mỗi người một thẻ thành viên nhé, lúc nào muốn ăn cứ đến thôi, không cần đặt trước.”

Tiểu An nháy mắt, những người khác không tiếp lời, ặc, xem ra không nói đùa, cái này nếu là cho một mình em chắc chắn em sẽ không chịu được cám dỗ.

“Không cần nha, chúng em muốn đi sẽ gọi anh đi cùng, có anh cũng đâu cần đặt trước.”

Tần Việt cười nói, “Được, nếu rảnh nhất định phải tìm anh nhé.”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch nói chuyện ngoài ban công, Dương Tư Mịch quay đầu gọi, “Đới Duy.”

Đới Duy đứng dậy đi qua, cô ta dựa vào lan can tinh xảo bằng sắt nhìn Dương Tư Mịch, “Sao vậy, có Trình Cẩm ở đây anh còn nhớ tới em?”

Trình Cẩm nói, “Trưa nay Bành Khánh bị bắt đi khỏi bệnh viện, cảnh sát đến giờ vẫn chưa tìm được hắn.”

Lúc đó Đới Duy và Bộ Hoan ăn cơm bên ngoài, chỗ họ ăn chỉ cách bệnh viện Bành Khánh chữa trị hai con đường.

Đới Duy quay đầu nhìn Bộ Hoan trong phòng, Bộ Hoan cũng nhìn về phía ban công. Nhà hàng hoa lệ, ánh đèn sáng chói, một đôi bích nhân nhìn nhau qua không trung, thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, mấy giây sau, Đới Duy thu hồi ánh mắt, thời gian lại bắt đầu chảy trôi.

“Trình Cẩm, anh muốn nói gì?”

Trình Cẩm nói, “Là cô bắt hắn đi sao? Tôi muốn biết chủ thuê là ai.”

Đới Duy nhìn thành phố phồn hoa rực rỡ ánh đèn ngoài ban công, “Tôi không có gì để nói.”

Dương Tư Mịch nói, “Đới Duy, nói cho Trình Cẩm, Bành Khánh không được thả hổ về rừng.”

Đây là chuyện Trình Cẩm bận tâm nhất.

Đới Duy ngẩn ra, sau đó cười lặp lại lời Dương Tư Mịch, “Trình Cẩm, Bành Khánh không được thả hổ về rừng.”

Trình Cẩm nhíu mày.

Đới Duy thản nhiên nói, “Không lừa anh, hắn không thể giết người nữa.”

Trình Cẩm không lên tiếng, bắt Bành Khánh đi không phải để cứu gã? Chẳng lẽ để giết gã?

Nhưng Bành Khánh vốn sẽ bị phán tử hình, trừ khi gã có thể gặp được kiểu thẩm phán dám đối đầu với dư luận như Thang Văn Triêu, chịu cho gã đi làm giám định tinh thần – nếu được giám định tinh thần có vấn đề, gã có thể thoát chết.

Nhưng không tồn tại khả năng này, vì vợ Thang Văn Triêu là một trong những người bị Bành Khánh hại, Thang Văn Triêu phải tránh vụ án này.

Đới Duy hỏi, “Khi nào các anh về thủ đô?”

Trình Cẩm nói, “Ngày mai.”

Đới Duy cười nói, “Có phải tôi nên chủ động nói “thật xin lỗi, tôi có việc phải đi trước, không thể cùng đường với các anh” không?”

Cô ta đợi một lúc cũng không đợi được câu trả lời, cô ta tiến lên một bước, Trình Cẩm lui lại nhường không gian, cô ta ôm lấy Dương Tư Mịch, “Dương, khi nào rảnh em lại đến thăm anh.”

Dương Tư Mịch đặt tay lên lưng cô ta nhưng bị cô ta tránh đi, cô ta chống lan can xoay người nhảy lên, biến mất.

Bộ Hoan xông tới, nhào vào lan can nhìn xuống, không trung không có người, dưới đất không có thi thể nhưng ban công lầu dưới có người, người đó đang đi vào phòng, từ trên lầu chỉ có thể nhìn thấy tóc dài tung bay.

Trình Cẩm nói, “Cô ấy có việc gấp, đi trước.”

Nhóm Tiểu An cũng chạy ra ban công, họ không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cách Đới Duy xuống sân thật đặc biệt.

“Quào, nếu em học được chiêu này thì hay quá.” Tiểu An nói, “Bộ Hoan, anh nói chị ấy dạy em đi!”

Bộ Hoan vẫn đờ đẫn nhìn ra ngoài ban công.

Tiểu An lắc cánh tay hắn, “Anh Bộ? Anh Hoan?”

“…”

Diệp Lai không nhịn được nói, “Tiểu An, dạo này em đang xem phim truyền hình nào vậy?”

Đới Duy đã đến bãi đỗ xe, cô ta ngồi trong xe dùng tai nghe nghe trộm tổ Trình Cẩm nói chuyện, cô ta cười một hồi mới khởi động ô tô, chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, đạp chân ga, ô tô lao vun vút trên đường lớn, cô ta hạ kính xe xuống, lấy tai nghe ném ra ngoài cửa sổ, bánh xe nghiến qua, tai nghe nát vụn.

Điện thoại cô ta reo lên, cô ta đeo một chiếc tai nghe khác lên, “A lô?”

“Nhắn số tài khoản cho tôi, tôi gửi tiền cho cô, tuy cô nói lần này không lấy tiền nhưng sao tôi có thể không biết xấu hổ được? Có vay có trả, mượn tiếp không khó. Đúng không?”

Đới Duy cười khẩy, “Không cần, anh nằm vùng này, chúng ta không có lần làm ăn tiếp theo, sau này không gặp lại.”

Cô ta lần nữa lấy tai nghe xuống ném ra ngoài cửa sổ, liếc nhìn điện thoại để trên ghế phụ lái, cầm lên rồi cũng ném đi luôn.

Người trên xe bên cạnh không nhịn được lên tiếng, “Cô gái, cô…”

Đới Duy giẫm chân ga, người kia trợn mắt há mồm nhìn xe cô ta rít gào phóng đi.

“Tiếng gì thế này? Đập di động?” Lý Đường nghe được âm thanh bén nhọn chói tai từ đầu bên kia truyền sang, sau đó cuộc gọi bị ngắt, hắn để điện thoại xuống, tự nhủ, “Sao ai cũng biết mình là nằm vùng? Ầy, còn cho người ta sống không…”

Hắn nhớ lại tối hôm qua.

Đêm qua hắn nghĩ cách gặp Khổng Du một lần – đi đường tắt chính đáng.

“… Trông cậu cũng không tệ lắm.” Không phải khách sáo, hắn thật sự cảm thấy khí sắc Khổng Du tốt hơn trước.

Khổng Du cười nói, “Người sắp chết, mặt cũng tốt?”

Lý Đường, “…”

Khổng Du nói, “Không ngờ cậu sẽ đến thăm tôi, cậu thế nào? Khôi phục thân phận rồi?”

“… Cậu biết?”

“Biết cậu là nằm vùng? Tôi biết.” Khổng Du cười nói, “Tôi có thể ngửi ra mùi vị khác loài.” Chính gã cũng là khác loài.

“Nếu cậu biết… Thật ra là bản thân cậu không muốn sống thật sao?” Lý Đường hỏi.

Nếu Khổng Du biết hắn là nằm vùng, nói cách khác, Khổng Du có cơ hội thoát khỏi lưới pháp luật.

Khổng Du trầm mặc không nói.

Lý Đường nói, “Tôi luôn xem cậu là bạn.”

“Sao cậu dám nói vậy hả?” Khổng Du cười, gã lắc lắc còng tay trên cổ tay, “Nếu không phải tôi bị còng lại, tôi sẽ giết cậu! Tôi không cần bạn bè, tôi cũng chẳng thèm để ý kẻ nào trong số các cậu!”

“… Biết mà. Em gái cậu giờ rất khỏe, em ấy rất nhớ cậu.”

“Chăm sóc tốt em ấy.” Lý Đường rất thân với em gái Khổng Du, không xảy ra bất ngờ thì sau này sẽ ở bên nhau.

“Tôi hiểu.”

“Cảm ơn.”

Lý Đường cười khổ, “Đừng khách sáo. Cậu đã nhờ người gửi lời cảm ơn tôi một lần rồi.”

“À, đúng. Cậu cũng gửi lời thay tôi một lần đi, thay tôi cảm ơn Thang Văn Triêu, cảm ơn ông ta không làm thẩm phán của tôi.”

… Cậu muốn chết đến vậy à? Lý Đường nói, “Tôi từng uy hiếp Thang Văn Triêu.”

“Có nghe nói. Đừng xen vào việc người khác nữa.”

Hết giờ thăm, Khổng Du được đưa ra khỏi phòng, gã bước đi ung dung, như thể xiềng xích trên người chỉ là thuật che mắt, gã chưa từng quay đầu nên không biết Lý Đường đứng phía sau cứ nhìn gã mãi.

Gặp Khổng Du xong, Lý Đường liên lạc với Đới Duy, “Bạn tôi muốn tặng Thang Văn Triêu một món quà, cô có thể giúp không?”

Giữa trưa hôm sau, Đới Duy bắt Bành Khánh đi.

Buổi chiều, Thang Văn Triêu nhận được chuyển phát nhanh, là một hòm gỗ lớn, mở hòm xong ông ngây người, không ngờ bây giờ người cũng chuyển phát nhanh được.

Người trong hòm chính là Bành Khánh, gã bị gây mê, đang ngủ say.

Thang Văn Triêu khóa hòm gỗ lại, xoay người gỡ một thùng nhỏ khác, đó là thùng dụng cụ, bên trong chứa rất nhiều thứ, còn có sách hướng dẫn sử dụng các loại súng gây mê, lật đến trang cuối cùng, chỉ có một dòng chữ: Cảm ơn ông không có ý định tham gia xét xử tôi, chúc ông khỏe mạnh. Ký tên Khổng Du.

Thang Văn Triêu xin nghỉ hưu, ông dọn nhà về nông thôn.

Một nơi rất xa, một tòa nhà rất lớn.

Ngày dọn nhà, đồng nghiệp ở tòa án đến giúp.

Lúc chuyển một hòm gỗ lớn, một đồng nghiệp nghe thấy hình như trong hòm có tiếng động, anh ta nghi hoặc nhíu mày, nghi mình nghe nhầm.

Cái hòm được nâng lên xe chở hàng, đặt ở dưới cùng.

Nhà mới của Thang Văn Triêu có sân, còn chia sân trước sân sau, sân trước là vườn hoa hay nên gọi là vườn rau, sân sau có dựng nhà trệt.

Thang Văn Triêu nấu ăn xong, dùng khay đựng một phần mang ra sân sau.

Ông đi đến trước một cánh cửa, mở khóa, đẩy cửa đi vào, căn phòng này đã được cải tạo, tường dày hơn, cửa là hàng đặt, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, trong phòng có hàng rào sắt nặng chia không gian thành hai phần.

Thang Văn Triêu đi đến trước hàng rào sắt, đẩy khay đồ ăn qua hàng rào.

Sau hàng rào có người, gã ngẩng đầu nhìn Thang Văn Triêu, lúng ta lúng túng nói, “Đồ ăn ông làm ăn ngon lắm…”

Gã đang vụng về lấy lòng Thang Văn Triêu – thời gian dài tách rời xã hội loài người khiến năng lực giao tiếp của gã giảm đi nhiều.

Nhưng dù gã ăn nói khéo léo cũng vô dụng, gã làm thế nào cũng vô dụng, làm gì cũng vô dụng, bất kể là lấy lòng hay mắng chửi, Thang Văn Triêu đều không phản ứng lại, như thể liếc nhìn hắn một cái là thua.

“Tôi biết ông là người tốt, tôi từng nhìn thấy ông trên tivi, ông không ủng hộ tử hình nhưng bây giờ tôi thà rằng ông ủng hộ tử hình.” Người sau hàng rào chậm chạp cúi thấp đầu, nói một mình, “Ông giết tôi, giết tôi đi, tôi thà rằng ông giết tôi…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play