Lời Lý Chi Viên cơ bản không khác với suy đoán của Trình Cẩm là bao.

Không lâu sau, Diệp Lai gọi điện tới, nói đã đến trường của Lý Nhạc.

Nhận điện thoại xong, Trình Cẩm gọi vào một dãy số khác rồi đưa điện thoại cho Dương Tư Mịch.

Kết nối rất nhanh, Dương Tư Mịch nói, “Xin chào, chị là phụ huynh của Lý Nhạc sao? Tôi là thầy của trò ấy… A, chị là mẹ trò ấy, chào chị, Lý Nhạc không sao, chị đừng lo, chỉ là trò ấy có chút mâu thuẫn với bạn học, chị có tiện đến trường ngay không?… Được, vậy chúng tôi chờ chị đến.”

Dương Tư Mịch thả di động vào lại túi của Trình Cẩm.

Trình Cẩm nói với Lý Chi Viên, “Rất nhanh, Phùng Úy sẽ bị đưa đến cục Công an.”

Lý Chi Viên, “Cậu biết… cái gì?”

Trình Cẩm nói, “Biết ông muốn gánh tội thay chị ta?”

Lý Chi Viên trầm mặc, ông ta rời khỏi nhà Lý Trân Anh cũng vì Phùng Úy tìm ông ta.

Phùng Úy vừa trông thấy ông ta liền khóc, nói thật mọi chuyện cho ông ta.

Ông ta bảo Phùng Úy bình tĩnh, để ông ta giải quyết, dù sao ông ta cũng là lão già không còn sống được mấy tháng.

Trình Cẩm nói, “Chị ta tưởng Lý Tuấn Hùng có quan hệ với Tiêu Lan nên theo dõi Lý Tuấn Hùng, chị ta muốn dạy dỗ Tiêu Lan hoặc thật ra là muốn giết cô ta, tóm lại Tiêu Lan chết rồi, rất không may lúc ấy Phó Xuân Hoa cũng ở đó.”

“Sau khi Tiêu Lan và Phó Xuân Hoa chết, chị ta nhớ ra Quách Liêm cũng là người biết chuyện, vì chị ta biết Lý Tuấn Hùng đã cho Quách Liêm tiền, chị ta tưởng Quách Liêm phát hiện chuyện Lý Tuấn Hùng và Tiêu Lan, Lý Tuấn Hùng muốn Quách Liêm giữ bí mật nên mới cho anh ta tiền, chị ta không muốn việc này liên lụy Lý Tuấn Hùng nên giết luôn Quách Liêm.”

Đâm lao phải theo lao, sai càng thêm sai, càng chạy càng xa trên con đường tử vong, mà đây là đường một chiều không thể quay đầu.

“Tại sao Phùng Úy biết tự chế bom?”

Ánh mắt Lý Chi Viên bi thương, “Thật ra chúng tôi đều biết, đây xem như sở thích nghiệp dư, lúc cả nhà tôi tụ tập thường nói đến những thứ này, dao, súng ống, xe quân dụng, chiến cơ, chiến hạm. Về tự chế bom như thế nào, số lần nói cũng không ít, e là Tuấn Hùng vốn không hứng thú với mấy thứ này cũng đọc được vật liệu cần dùng và trình tự lắp đặt.”

“…”

Cả nhà mê quân sự? Trình Cẩm nghĩ, chết tiệt, Lý Tuấn Hùng đâu có ngốc, còn rất biết giả vờ đấy. Tin tức quan trọng như thế anh ta lại dám giấu giếm.

Dương Tư Mịch nâng cằm tựa vào người Trình Cẩm, “Em cho rằng Lý Tuấn Hùng không phải giả vờ, anh ta ngốc thật, người một nhà tán gẫu, anh ta sẽ giả như mình nghe hiểu, thật ra thì không hề hiểu hoặc chưa từng chăm chú lắng nghe.”

Trình Cẩm không nhịn được cười, “Ừm, nói không chừng là vậy.”

Lý Chi Viên cũng cười, ông ta hoài niệm nói, “Nó rất giống mẹ, năm xưa tôi thích bà ấy ở điểm này, sống thật vui vẻ, bà ấy luôn vui vẻ, tôi nói bà ấy nghe không hiểu nhưng vẫn tủm tỉm cười…”

Phùng Úy bị đưa về, Lý Nhạc cũng đi theo.

Lý Tuấn Hùng và Lý Trân Anh đang đứng nói chuyện với nhau, mặt Lý Trân Anh hướng về phía cổng nên chị ta thấy Phùng Úy trước, chị ta thất thần đứng yên, Lý Tuấn Hùng quay đầu, sau đó cũng kinh ngạc đứng yên. Đúng lúc Lý Chi Viên được dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn. Người một nhà đối diện nhau không nói gì.

Lý Tuấn Hùng lên tiếng đầu tiên, “Phùng Úy, sao em cũng tới đây?” Sau đó thấy con mình cũng có mặt, “Tiểu Nhạc, sao con cũng tới, đến thăm ba sao? Ba không sao…”

Lý Nhạc quay mặt đi, ngay cả cậu bé cũng biết xảy ra chuyện gì, ba cậu bé vẫn chẳng hiểu mô tê gì.

Phùng Úy thở dài, nở nụ cười, giọng điệu thân mật, “Lý Tuấn Hùng, đồ con heo.”

Lý Tuấn Hùng mờ mịt, “Phùng Úy…”

Sắc mặt tốt của Phùng Úy chỉ duy trì một chớp mắt, trong chớp mắt chị ta lại trở mặt, tàn nhẫn la lên, “Đồ con heo! Anh nói rốt cuộc anh đã làm gì? Hay anh thật sự quan tâm chuyện gì?!”

Cát Duyệt chen ngang, “Tuy đây là việc nhà của các vị, nhưng tôi muốn thay chồng cô nói một câu, bà Phùng, chồng cô không có quan hệ gì với Tiêu Lan, người có quan hệ với Tiêu Lan là Phó Xuân Hoa.”

Lý Chi Viên vừa mệt mỏi vừa lo lắng, “Được rồi, đừng nói những chuyện này trước mặt trẻ con được không?”

Cát Duyệt rất áy náy, lập tức xin lỗi.

Nhưng Phùng Úy lại không chịu ngậm miệng, chị ta nói, “Hóa ra là vậy. Lý Tuấn Hùng, anh nói trên đời này ngoài em gái anh còn quan tâm cái gì? Anh không để ý con anh, cũng không để ý tôi, anh chỉ quan tâm em gái quý giá của anh…”

Càng nói vẻ mặt chị ta càng thêm điên cuồng vặn vẹo, “Bây giờ ngược lại tôi thật sự tình nguyện anh có gì đó với Tiêu Lan kia! Ha, kết quả là anh đi tìm con đàn bà đó vì em gái anh! Anh để ý nó như thế, yêu thích nó như thế, lúc trước sao không sống với nó luôn đi? Không dám hả? Đồ hèn nhát!…”

Lý Tuấn Hùng cả giận nói, “Anh không biết rốt cuộc em đang nói gì, liên quan gì đến Trân Anh? Chuyện của chúng ta không thể về nhà rồi nói sao?”

“…”

Câu chuyện truyền thuyết bản hiện trường quả nhiên rất có sức lay động, mọi người nghe mà đều sửng sốt.

Phó Giai và Lý Nhạc đều sợ phát khóc, Lý Trân Anh mặt không biểu cảm, không biết đang nghĩ gì.

Dương Tư Mịch chuyển động con ngươi đen nhánh hết người này lại nhìn người kia.

Cơ thể Lý Chi Viên lung lay, “Nghiệp chướng mà…”

Tiểu An vội đỡ ông ta, “Ông à? Ông không sao chứ?”

“Ôi, nhanh gọi xe cấp cứu đi!”

Sau một hồi lộn xộn, Lý Chi Viên được đưa đến bệnh viện, Lý Trân Anh và Lý Tuấn Hùng đi theo.

Phùng Úy yên tĩnh lại, giống như tro tàn cháy hết, lẳng lặng nằm nhoài trong phòng thẩm vấn, yếu ớt thiếu sức sống như thể một trận gió là thổi bay được.

Cát Duyệt nói, “Giữa vợ chồng người yêu cần cãi nhau thỏa đáng, cô ta đây là điển hình của hậu quả của tâm trạng tiêu cực không được giải tỏa.”

“Nghe như anh rất có kinh nghiệm.” Xuyên qua video trực tiếp, Du Đạc nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi vào phòng thẩm vấn, “Hi vọng anh không ám chỉ gì.”

Cát Duyệt kiên quyết phủ nhận, “Đương nhiên không.”

Trong phòng thẩm vấn, Trình Cẩm bắt đầu đặt câu hỏi, “Chị để bom lên xe Quách Liêm bằng cách nào?”

Phùng Úy nói, “Cậu thấy Lý Tuấn Hùng rồi đấy, tôi bỏ cái gì vào anh ấy cũng không nghi ngờ, tôi có thể tự do ra vào phòng làm việc của anh ấy, anh ấy thường xuyên không ở đó, dù lỡ gặp mặt anh ấy cũng sẽ không nghi ngờ.”

Trình Cẩm nói, “Thật ra Lý Tuấn Hùng không tồi, tôi không hiểu lắm, thoạt nhìn chị là người thuộc phái hành động, không giống kiểu người khốn khổ vì tình, thật sự không được thì buông tay là xong mà? Sao lại biến thành thế này.”

“Đương nhiên không được.” Phùng Úy và Dương Tư Mịch đồng thanh, cũng cùng nhìn Trình Cẩm, sau đó lại nhìn lẫn nhau, Phùng Úy dời ánh mắt nhìn vào tường, Dương Tư Mịch vẫn nhìn Trình Cẩm như cũ.

Tình huống không ổn, xem bộ dạng là muốn được dỗ rồi, Cát Duyệt hít một hơi khí lạnh nho nhỏ, hai cậu kiềm chế chút đi, đừng phát triển thành cảnh bão vừa ghé qua.

Tiểu An liếc nhìn Cát Duyệt, gật đầu nói, “Anh ấy là miệng quạ đen.” Vừa rồi chính anh ta nói người yêu cãi nhau gì đó.

Diệp Lai và Du Đạc cùng nghiêm túc gật đầu.

Tăng Trúc nhìn Hoàng Bân, nhìn đi, mấy người này luôn có thể xuất hiện tình trạng kỳ lạ…

Trong phòng thẩm vấn, Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch, cười nói, “Em có thể nói bất kỳ yêu cầu gì em muốn.”

Sau đó anh đặt một tấm ảnh xuống trước mặt Phùng Úy và Dương Tư Mịch đang nhìn mình, “Từng gặp người này chưa?”

Phùng Úy hỏi, “Người này là ai?”

Dương Tư Mịch nhận ra đây là khách du lịch hôm qua họ trông thấy ở đầu đường lúc đi bộ, “Anh điều tra cậu ta?”

Trình Cẩm nói, “Đúng, anh cho người tra giám sát trên đường.”

Phùng Úy hỏi lần nữa, “Người này là ai?”

Mắt Dương Tư Mịch chợt lóe, “Người em nhìn thêm mấy lần anh đều sẽ điều tra?”

Trình Cẩm cười nói, “Chỉ cần anh cho là cần thiết.”

“…” Cát Duyệt nói, “Hình như hết nguy hiểm rồi. Hai người họ sống với nhau kiểu đó? Làm người ta nhìn mà than thở.”

Tiểu An nói, “Em biết ngay chắc chắn không có vấn đề mà.” Diệp Lai và Du Đạc tiếp tục gật đầu.

Trọng điểm của mấy người sai hết rồi! Tăng Trúc rất muốn nói vậy nhưng Hoàng Bân âm thầm níu hắn lại. Tăng Trúc nghĩ còn tiếp tục, tâm trạng tiêu cực của hắn cũng sẽ không khống chế được.

Trong phòng thẩm vấn, Phùng Úy cũng mất bình tĩnh, bốc lên ngọn lửa tức giận be bé, “Hai người có nghe thấy tôi nói chuyện không? Người này là ai? Tôi từng gặp người này, người này hỏi đường tôi, chúng tôi còn nói chuyện một lúc.”

Cuối cùng Trình Cẩm cũng nhìn Phùng Úy, “Hai người nói chuyện gì?”

Anh đoán cuộc nói chuyện đó đã làm Phùng Úy tức giận khác thường, khiến chị ta quyết định làm một vài hành động chứ không phải tiếp tục kiềm chế cảm xúc.

Phùng Úy mờ mịt trong chớp mắt, chị ta không nhớ rõ đã nói chuyện gì với người đó, lúc ấy chị ta rất tức giận vì vừa mới biết Lý Tuấn Hùng có hiềm nghi đi quá giới hạn, tâm trạng tiêu cực tích lũy lập tức bùng nổ hoàn toàn, một tên đàn ông đần độn, không biết cầu tiến, không biết quan tâm, chỉ luôn lo cho em gái…

Vô số oán giận chặn trong lòng, sinh sôi ngưng kết thành hận lại không buông bỏ được khiến chị ta càng hận hơn… Một suy nghĩ sai lầm quả thật có thể thay đổi rất nhiều chuyện, Phùng Úy thừa nhận, “Có lẽ người này ảnh hưởng tôi, nội dung tán gẫu của chúng tôi khá quá khích.”

Nhưng chị ta còn nói, “Ra quyết định cuối cùng vẫn là tôi. Người này là ai?”

“Quý Chước.” Không tra được nhiều thông tin, cái tên này cũng chỉ là tên trên hộ chiếu, visa du lịch, quốc tịch Mỹ, còn đang học đại học, không có tiền án gì.

“Cậu ta nói đến đây thăm bạn, nhân tiện tặng một món quà.” Phùng Úy đột nhiên nói, “Tôi cũng xem như tặng Lý Tuấn Hùng một món quà, một món quà rất tốt: tự do.”

Dương Tư Mịch nói, “Nhưng cô có con, người mẹ nào cũng để tâm đến con mình.”

“Đúng, đây là điều tôi hối hận nhất, lúc ấy tôi nghĩ đến Lý Nhạc thì tốt rồi.” Phùng Úy gục đầu xuống, trên mặt bàn xuất hiện vết nước hình tròn, số lượng càng lúc càng nhiều, giao với nhau thành vũng nước nhỏ.

Lý Nhạc lúc này đang ở bệnh viện, cậu bé và Phó Giai ngồi trên ghế ở hành lang, mắt hai đứa đều sưng đỏ.

Lý Trân Anh và Lý Tuấn Hùng theo Lý Chi Viên đi làm kiểm tra, không có ai để ý hai đứa bé, cảnh sát đi cùng mua chút đồ ăn, Lý Nhạc nói cảm ơn, mở chai nước đưa cho Phó Giai, Phó Giai nhận chai nước, nắm trong tay, mũi xon xót, nước mắt lại rơi.

Lý Nhạc nói, “Đừng khóc, anh còn không khóc.”

Phó Giai khóc thành tiếng.

Từ nhỏ Lý Trân Anh và Lý Tuấn Hùng đã thân thiết, hai người quen biết lúc Lý Trân Anh tám tuổi, Lý Tuấn Hùng lớn hơn hai tuổi, thời gian như thoi đưa, Lý Chi Viên bắt đầu nghi ngờ hai đứa bé quan hệ quá tốt, nhưng vợ ông ta không cho là đúng, anh trai em gái hòa thuận có gì không tốt?

Đợi đến mười lăm, mười sáu tuổi, Lý Chi Viên tách bọn họ ra, cho Lý Tuấn Hùng trọ ở trường, mấy năm tiếp theo Lý Chi Viên luôn mang hàm ý, mãi đến khi từng người thành gia lập nghiệp ông ta mới thở phào, trước khi chết vợ ông ta còn nói ông ta lo nghĩ quá nhiều.

Bây giờ, Lý Chi Viên đã bước một chân vào quan tài, cuối cùng cũng hối hận, ông ta muốn trò chuyện với con gái, trong hai anh em, chị ta luôn là người thông minh hơn.

Lý Trân Anh hiểu rõ nắm chặt tay cha già nằm trên giường bệnh, “Cha, cha yên tâm, chúng con chỉ là anh em.”

Lý Chi Viên nước mắt đầy mặt, “Cha…”

Con gái ông ta úp mặt vào lòng bàn tay ông ta như hồi còn bé khiến nó ẩm ướt, “Cha, cha đừng nói gì nữa, anh ấy là anh trai con, vĩnh viễn.”

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch còn ở cục Công an, trong nhà họ yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc chạy.

Một bóng dáng lặng yên không tiếng động nhảy qua ban công nhà họ, y biết chủ nhà không ở nên thảnh thơi đứng ở ban công ngắm cảnh, còn gảy cái chuông gió treo ngoài ban công mấy lần khiến nó phát ra tiếng vang lanh lảnh, y cong khóe miệng lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, sau đó mới mở cửa ban công.

Đi vào phòng khách, y tham quan một vòng, sau đó hướng về phía phòng ngủ của Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, hơ, còn không có giường, có khung ảnh đã được lồng ảnh, tấm ảnh này còn là do người khác chụp “giúp”, chẳng lẽ họ chưa từng tự chụp?

Lúc này, bên phòng khách truyền tới tiếng vang rất nhỏ, y lập tức vọt đến khoảng tường sau cửa.

Một giọng nữ vọng tới, “Này, người ở bên trong đi ra được không, tôi không muốn nổ súng cũng không muốn đánh nhau, làm hỏng đồ Dương Tư Mịch sẽ không vui, bình thường không ai muốn chọc anh ấy không vui.”

Người trong phòng ngủ cẩn thận bước một chân ra, sau đó lộ ra cả người, mỉm cười nói, “Chào hai người?”

“Chúng tôi không tốt.” Người trong phòng khách là Bộ Hoan và Đới Duy.

Chào hai người = nhĩ môn hảo. Cho nên Bộ Hoan mới đáp là không tốt (bất hảo).

Bộ Hoan nói, “Tại sao cậu lại vào phòng ngủ, cậu là cuồng nhìn trộm hả?”

Hắn và Đới Duy cá cược, đoán người này sẽ đi vào phòng nào, hắn đoán phòng vệ sinh – đừng hỏi tại sao hắn đoán vậy.

Đới Duy cười nói, “Người quen biết Dương Tư Mịch đều sẽ muốn xem chỗ anh ấy sống là như thế nào.” Cô ta ném một ánh mắt cho Bộ Hoan, người thua bị phạt.

Người khách nhún vai, “Tôi không biết hai người đang nói gì.”

“Nói sao tùy cậu. Nhưng tôi là cảnh sát.” Bộ Hoan giơ thẻ chứng nhận trong tay, “Cho nên, thằng nhãi cậu bị bắt.”

“Quý Chước, đây là tên thật?” Trong phòng thẩm vấn chỉ có một mình Trình Cẩm, Dương Tư Mịch không đi cùng anh.

Ngồi đối diện Trình Cẩm là một người trẻ tuổi tóc dài đến có thể cột lên, nói cụ thể thì vẫn còn là một cậu trai, mặt y đầy vẻ vô tội, “Đương nhiên là tên thật, tại sao hỏi vậy?”

Trình Cẩm cười nói, “Tên của cậu, hình của cậu, vân tay của cậu, DNA của cậu đều sẽ được ghi vào hệ thống tội phạm quốc tế, sau này cậu đi xa tốt nhất nên cẩn thận một chút.”

Quý Chước mở to mắt, “Tại sao, lúc trẻ ai chẳng phạm sai lầm? Chẳng qua là đột nhập trái phép thôi mà, tội này thậm chí còn không được ghi vào luật.”

Chính xác, chỉ là đột nhập trái phép, y không lấy bất kỳ thứ gì, trên người cũng không mang vật phẩm nguy hiểm, họ không thể làm gì y.

Trình Cẩm nói, “Cậu mang quà gì cho chúng tôi?”

Quý Chước không nói gì.

Trình Cẩm nói, “Phòng này không mở ghi âm, cậu có thể kiểm tra.”

Quý Chước cười, vẫn nói chuyện cẩn thận, “Tôi tin anh là người đáng tín nhiệm. Anh ta đâu, sao không ở cùng anh?”

“Tôi đẩy em ấy đi.” Trình Cẩm cười nói, “Tôi sợ cậu là người hâm mộ điên cuồng của em ấy.”

“…” Nụ cười của Quý Chước cứng lại nhưng rất nhanh liền khôi phục tự nhiên, “Anh rất cẩn thận. Có lẽ anh mới phải cẩn thận.”

“Cảm ơn lời khuyên.” Trình Cẩm đứng lên, “Vậy đến đây thôi.”

Anh đi về phía cửa, Quý Chước đếm giây chờ anh quay đầu, quả nhiên lúc đi tới sát cửa, Trình Cẩm dừng lại nhưng Quý Chước vẫn tính sai, Trình Cẩm không quay đầu mà chỉ nói, “Có phải cậu gửi chuyển phát nhanh cho chúng tôi không?”

Quý Chước không trả lời.

Trình Cẩm nói, “Xem ra đúng rồi.” Cửa bị mở ra, anh biến mất sau cánh cửa.

Quý Chước xiêu vẹo trên ghế, y không thích nhìn thấy đối thủ giao phong bình tĩnh hơn mình, còn nữa, y muốn biết phần tiếp theo của “vụ án tài xế giao giường bị giết” nhưng Trình Cẩm không thèm nhả lấy một chữ, Trình Cẩm thật hiểu đạo “tra tấn” người.

Lúc Trình Cẩm ra Dương Tư Mịch đang nghịch điện thoại, hắn không ngẩng đầu, hỏi, “Thế nào?”

Trình Cẩm nói, “Cơ bản thì cậu ta không nói gì.”

Dương Tư Mịch tiện miệng nói, “Em nói rồi, anh không moi được tin gì từ miệng loại người này đâu.”

“Nên nghe lời em. Đói không? Đi, đi tìm gì ăn nào.”

“Ừm.” Dương Tư Mịch nắm bàn tay Trình Cẩm đưa tới.

Nhân viên chuyển phát cưỡi xe điện chạy vào cư xá, dừng xe ở dưới lầu, ôm mấy gói hàng cần chuyển đi lên lầu phát. Anh ta vừa rời đi, lập tức có người áp sát xe điện, lật xem những thứ còn lại trong túi hàng chuyển phát, lấy ra một bì thư, cẩn thận nhanh chóng mở ra, kiểm tra đồ ở bên trong một lần, sau đó phục hồi bì thư lại như cũ, thả vào túi hàng chuyển phát, nhanh chân đi mất.

Trình Cẩm thu một đống quần áo, chuẩn bị chia thành từng nhóm để cho vào máy giặt, lúc đi ngang qua ghế sofa thì thấy người nằm trên đó lại nghịch di động của anh.

“Tư Mịch, di động của anh thú vị lắm à?”

“Hơi hơi.” Có tin nhắn mới, Dương Tư Mịch mở ra, nội dung tin nhắn là: Chuyển phát nhanh an toàn. Hắn nhấn xóa bỏ sau đó ném điện thoại lên ghế sofa. “Giờ em hết hứng với nó rồi.” Hắn đứng dậy đi về phía Trình Cẩm.

Chuyển phát nhanh đến vào mười mấy phút sau, là một bì thư, sờ thử thì bên trong hẳn là giấy, Trình Cẩm cầm dao rọc mở bì thư, đổ đồ ở trong xuống bàn, a, món quà không tồi, là mấy tấm ảnh, hẳn là ảnh Quý Chước chụp họ ở ven đường vào hai ngày trước.

“Chụp khá đấy, sao nhiều người thích chụp ảnh hộ chúng ta quá vậy.”

Ảnh chụp rải rác trên mặt bàn, có một tấm ảnh cũ bị đặt dưới các tấm ảnh khác, chỉ lộ ra một góc ố vàng, Dương Tư Mịch rút tấm đó ra, trên ảnh là hai thiếu niên ngồi dưới ánh trăng.

Đây là một đoạn ký ức xa xôi nhưng vẫn rõ ràng, Trình Cẩm sửng sốt rồi cười nói, “Đúng là món quà không tồi, chúng ta nên mang đi phóng to, treo trong phòng ngủ.”

Dương Tư Mịch lật tấm ảnh lại, nhìn mặt sau của nó, trên đó có địa chỉ hòm thư, còn có chữ ký: Lâm Ân.

“Ai vậy?”

“Lynn, xem như người hướng dẫn của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play