*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Thụ Sâm chán muốn chết ngồi không trên máy bay, trông thấy tổ Trình Cẩm tới thì đứng lên vẫy tay với họ, “Chào mọi người.”

Bộ Hoan liếc mắt liền thấy cổ tay Hạ Thụ Sâm có thêm một cái vòng tay, “Ơ, có thêm một món trang sức quý giá nha.”

Hạ Thụ Sâm xoay vòng bạc trên cổ tay, đó là máy định vị, trừ khi chặt đứt tay bằng không không lấy ra được, đây chính là kết quả của việc muốn lén chạy mà bị bắt được, với lại xem như là kết quả rất tốt rồi.

Du Đạc nói, “Anh nên chọn vòng chân, đeo trên tay quá chói mắt.”

Bộ Hoan lại trông hơi hả hê, “Đúng đó, lỡ có người tưởng là bạch kim, cầm con dao phay xông lên chặt đứt tay anh…”

Hạ Thụ Sâm bất đắc dĩ cười nói, “Cục trưởng bọn tôi rất tức giận, nên ông ấy nói tôi chỉ có vòng tay và vòng cổ để chọn.”

Tiểu An nói, “Tôi thấy vòng cổ đẹp hơn đó!”

“… Nếu người đeo là cô.”

Sau khi mọi người ngồi xuống, Trình Cẩm nói với Hạ Thụ Sâm, “Trên những thứ mang về từ chỗ anh có dấu vân tay của anh, ngoài ra, trên một phần đồ có dấu vân tay Thủy Hân Ái, trong lông tóc thu thập được ở chỗ anh cũng có một phần của Thủy Hân Ái.”

Hạ Thụ Sâm khoanh tay, “Nghe anh nói tôi mới biết được.”

Trình Cẩm nói, “Vậy núi Phượng Minh, anh vẫn nhớ chứ?”

Ánh mắt Hạ Thụ Sâm bay xa, lâm vào hồi ức, “Đương nhiên, núi Phượng Minh rất đẹp, rừng cây rậm rạp, hồi còn bé tôi gần như toàn sống trên núi, ngoài có thể bắt thú rừng, mùa xuân trên núi còn có nấm có măng, hè thu có rất nhiều quả dại, nhưng mùa đông thì trẻ con đều không được phép lên núi…”

Tiểu An hỏi, “Bắt thú rừng? Vậy anh ăn động vật được bảo vệ chưa?”

“Hả?”

Tiểu An gật đầu, “Chắc chắn đã ăn.”

“…”

Trình Cẩm cười nói, “Kể chúng tôi nghe về trấn Phượng Minh đi.”

Bầu không khí hồi tưởng tuổi thơ hoàn toàn biến mất, Hạ Thụ Sâm thở dài, “Trấn Phượng Minh nằm dưới núi Phượng Minh dãy Phượng Lĩnh, là một trấn nhỏ chừng ba trăm hộ, xem như thế ngoại đào nguyên đi.”

“Về sau tại sao lại chuyển đi?”

“Cái gì?”

Trình Cẩm lặp lại, “Về sau tại sao trấn Phượng Minh phải chuyển đến nơi phía ngoài nơi ban đầu mấy chục cây số?”

Hạ Thụ Sâm mờ mịt, “Anh chắc chắn?”

“Rất chắc chắn, theo tôi được biết hàng năm anh đều về nhà ít nhất một lần, mà trấn Phượng Minh di dời vào sáu năm trước. Anh thấy thế nào về ký ức của mình, thật sự cảm thấy không vấn đề?”

Hạ Thụ Sâm trầm mặc hồi lâu, “Trí nhớ của tôi nối liền đồng thời có chi tiết, tuy có chỗ khá mơ hồ nhưng ký ức con người không phải là như vậy sao? Vấn đề duy nhất là có vài ký ức mùi vị không đúng, giống như anh cho rằng nó là nước đường nhưng uống hết mới phát hiện là nước trắng.”

Tại sao muốn dùng nước đường để ví dụ? Trình Cẩm nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Dương Tư Mịch lại bỏ thêm đường viên vào ly nước của mình, anh lấy ly nước của Dương Tư Mịch đi, kéo tay hắn tới nắm chặt, “Đừng ăn nhiều đường như thế… Được rồi, em nói xem tình hình của Hạ Thụ Sâm là gì trước?”

“…” Dương Tư Mịch dùng ánh mắt rất có lực sát thương nhìn Hạ Thụ Sâm, “Chứng mất trí nhớ có lựa chọn, với lại đầu óc anh ta tự động dùng trí tưởng tượng bổ sung chỗ gián đoạn, lừa mình dối người.”

Hàn Bân nói, “Hoàn toàn là nhân tố tâm lý?”

Dương Tư Mịch nói, “Không biết, anh ta phải đi làm kiểm tra kỹ càng mới biết có nhân tố thuốc không.”

Hạ Thụ Sâm cười khổ, “Tôi không lạm dụng thuốc hay chất cồn, cũng không có vấn đề tinh thần.”

Dương Tư Mịch nói, “Kẻ điên cũng không biết mình đã điên. Tôi cũng cho rằng mình rất bình thường.”

“…”

Trình Cẩm im lặng đưa ly nước đường kia cho Dương Tư Mịch, “Hôm nay chỉ có thể uống thêm một ly này.”

Diệp Lai thấy mọi người đột nhiên trầm mặc, hắng giọng nói, “Lão đại, nghe đồn núi Phượng Minh có yêu quái…”

Bộ Hoan cười nói, “Đây không phải tin đồn, là truyền thuyết chứ?”

Diệp Lai lườm hắn, nói tiếp, “Tóm lại chính là trên núi có quái thú ăn thịt người cho nên bọn họ mới dời trấn đi.”

Tiểu An nói, “Quái thú? Em chỉ tưởng tượng ra hổ thôi.”

Du Đạc nói, “Hai mươi năm trước Phượng Lĩnh từng xuất hiện dấu vết của hổ, sau đó không có nữa, hẳn là đã chết hết rồi.”

“Có thể đồng thời khiến quân đội và bộ An ninh chú ý chắc chắn không phải vì phát hiện động vật quý hiếm.” Trình Cẩm nhìn Hạ Thụ Sâm, “Anh thấy thế nào?”

Hạ Thụ Sâm nói, “Nếu anh hỏi tôi có ấn tượng hay không, tôi vẫn không có ấn tượng.”

Sau khi máy bay đáp, họ lên xe đến trấn Phượng Minh, phải ngồi sáu tiếng mới tới nơi, có người chuyên trách lái xe, xe cũng không tệ lắm nhưng đường núi cong cong, xe tốt hơn nữa cũng giống ngồi xe cáp treo.

Đến trấn Phượng Minh, mặt mũi mọi người mang đủ màu sắc, hai người đưa họ tới lại không ngừng nghỉ quay đầu xe, về thành phố.

Diệp Lai cảm khái, “Tinh thần họ tốt thật.”

Bộ Hoan nói, “Họ là không muốn ở lại đây, có lẽ nơi này thật sự có yêu quái.”

“Anh không để yên đúng không?” Diệp Lai hung hăng cho Bộ Hoan một cú đánh khuỷu tay, Bộ Hoan đau đớn kêu gào.

Tiếng chó sủa vang lên, căn nhà gần đó sáng đèn, rất nhanh sẽ có người ra kiểm tra.

Hạ Thụ Sâm nói, “Mọi người đến chỗ nào cũng phải làm ra động tĩnh lớn vậy sao?”

Bộ Hoan hạ giọng nói, “Dù sao cũng sắp sáng…”

Hạ Thụ Sâm ngẩng đầu nhìn trời. Lúc này trời chưa sáng mà trùng hợp đúng vào lúc tối tăm nhất trước bình minh.

“…” Bộ Hoan biết mở mắt nói mò không dùng được bèn nuốt lời còn lại xuống.

Hạ Thụ Sâm dẫn tổ Trình Cẩm đến nhà mình, nhà gạch hai tầng, Hạ Thụ Sâm đứng ngoài cổng gọi, “Mẹ! Mẹ! Con về rồi.” Anh ta nhớ trước khi tới đã gọi điện thoại cho mẹ nhưng đột nhiên bắt đầu khủng hoảng…

Trong nhà nhanh chóng sáng đèn, đồng thời mấy căn nhà xung quanh cũng bật đèn, hàng xóm thò đầu ra từ cửa sổ, “A Sâm? Cậu về rồi?”

Hạ Thụ Sâm cười nói, “Đúng thế, về rồi. Mấy người này là bạn tôi, cùng về chơi.”

Nhà Hạ Thụ Sâm cũng có người mở cửa.

“A Sâm?” Đối phương là một phụ nữ ba mươi, bốn mươi tuổi, chị ta cười híp mắt nhìn nhóm Hạ Thụ Sâm, “Đây là bạn em à?”

Hạ Thụ Sâm khẽ giật mình, “Chị dâu.”

Chị dâu Hạ cười nói, “Trở về là tốt, về là tốt.”

Diệp Lai lên tiếng đầu tiên, “Xin chào chị.”

Chị dâu Hạ vội nói, “Chào em, đến đây thì chơi vui nhé! Trời sáng bảo A Sâm đưa các em đi khắp nơi…”

Hạ Thụ Sâm gượng cười nói, “Chị dâu, họ đều mệt rồi, ngày mai nói sau.”

“À đúng, em xem chị này. Nào, giường chiếu chuẩn bị xong cả rồi.” Chị dâu Hạ dẫn mọi người vào nhà, bốn phòng trống, hai người một phòng, lúc đầu trong nhà không có nhiều giường như thế, tuy đám nhỏ đều trọ ở trường nhưng chỉ có hai cái giường trống, hàng xóm nói có thể sang nhà họ ở nhờ, đây là chuyện rất bình thường ở thôn quê nhưng chị dâu Hạ cảm thấy bạn bè Hạ Thụ Sâm đều là người thành phố, để họ ra ngoài ở nhờ có lẽ không tốt, cuối cùng mượn hàng xóm hai cái giường, dọn trống phòng rồi đặt vào.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch một phòng, Diệp Lai và Tiểu An một phòng, Du Đạc và Hàn Bân một phòng, Bộ Hoan bị sai ở cùng phòng với Hạ Thụ Sâm.

Tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ mãi không dứt, gió thổi qua rừng cây, lá cây ma sát, tiếng xào xạc không ngừng, những âm thanh này càng làm nổi bật sự yên tĩnh của buổi đêm trong núi, không giống như thành phố, tạp âm liên tục bao quanh bốn phương tám hướng.

Trình Cẩm nói, “Ở trong thiên nhiên rộng lớn an tĩnh cũng không tệ.”

Dương Tư Mịch nói, “Em thích nhà mình hơn, phòng này cách âm không tốt.”

“…” Không tốt thật, Trình Cẩm có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Diệp Lai và Tiểu An ở phòng bên cạnh, không biết Hạ Thụ Sâm và Bộ Hoan ở cạnh phòng hai người lại nói chuyện gì.

“Tư Mịch, có phải tình trạng của Hạ Thụ Sâm rất nghiêm trọng không? Anh đã xem tài liệu của anh ta, mẹ anh ta đã qua đời sáu năm trước.”

“Chắc chắn trước đây anh ta có triệu chứng sai ký ức, không biết tại sao chính anh ta không biết, bây giờ đã chuyển biến xấu, còn phát triển tiếp thì chu kỳ mất trí nhớ sẽ càng lúc càng ngắn, có lẽ ngày nào đó sẽ nghiêm trọng đến mức quên cả bản năng nhai và nuốt.”

Thật tàn khốc, có mấy giây Trình Cẩm quên luôn hít thở, “Có thể chữa không?”

Dương Tư Mịch nói, “Nếu tìm được nguyên nhân, có thể.”

Trình Cẩm thở dài, “Ngủ thôi.”

“Không ngủ được.”

Trình Cẩm thở dài, ôm chặt người bên cạnh, “Ăn đường nhiều quá rồi.”

Dương Tư Mịch nói, “Em mới học y, đường không chứa chất kích thích…”

Tiếng nói của hắn bị gián đoạn, sau một lúc lâu tiếng nói khàn khàn của Trình Cẩm vang lên, “Chúng ta lại thảo luận vấn đề đường sau. Giờ ngủ đã.”

Bộ Hoan và Hạ Thụ Sâm không trò chuyện gì cả.

Bộ Hoan cảm thấy lúc tâm trạng người khác không tốt mà còn đi kích thích người ta thì không hay – stress giết người thường chính là tới như thế.

Hai người cởi quần áo nằm xuống, đều để súng dưới gối đầu theo thói quen, Bộ Hoan do dự nói, “Chúng ta có nên để súng xa một chút không?”

Hạ Thụ Sâm ngẩn ra rồi đồng ý, “Cần, lỡ sáng mai tôi quên anh, một phát bắn chết anh thì thảm.”

“… Anh không có cơ hội đó.”

Hạ Thụ Sâm nói, “Tôi chỉ sợ không phải chứng mất trí nhớ mà là chứng vọng tưởng.”

Bộ Hoan suy nghĩ, “Tuy tôi không học y nhưng tôi biết người mắc chứng vọng tưởng biết mình đang vọng tưởng, chỉ không khống chế được bản thân.” Hạ Thụ Sâm không phải như vậy.

Hạ Thụ Sâm nói, “Tôi xem chuyện mình tưởng tượng ra là thật, đúng là điên…”

Bộ Hoan không nói gì.

Không bao lâu trời liền sáng, chim chóc bắt đầu hợp xướng buổi sáng. Dân núi Phượng Minh dậy rất sớm, mọi người vừa bận rộn vừa tán gẫu, bơm giếng tay gạt hoạt động kẽo cà kẽo kẹt, gà vịt được thả ra khỏi chuồng, không ngừng kêu to…

Bơm giếng tay gạt:

Trình Cẩm đã mấy chục tiếng không ngủ, rất buồn ngủ nhưng cứng rắn chịu đựng đến chín giờ vẫn không ngủ được.

Dương Tư Mịch không ở trong phòng, Trình Cẩm mặc quần áo xong thì đi ra, đứng ở ban công nhìn xuống, Dương Tư Mịch đang ngồi xổm nghịch mấy cục đá với tụi con nít.

Có một đứa bé lấy mứt trái cây từ túi ra, đưa cho Dương Tư Mịch, Trình Cẩm nghĩ chắc là Dương Tư Mịch thắng được nhưng mứt này quá bẩn, tay chưa rửa, nghịch đá xong liền lấy mứt ra ăn.

Trình Cẩm đi xuống lầu, chị dâu Hạ cười nói, “Không ngủ thêm một lúc sao? Cứ xem như ở nhà nhé, bữa sáng để trên bàn. Em muốn đánh răng rửa mặt thì giếng nước ở sau nhà đó.”

Trình Cẩm cười nói, “Chị cứ làm việc của chị đi, tự em lo được.”

Chị dâu Hạ cười nói, “Được, tự nhiên như ở nhà nhé.”

Trình Cẩm gật đầu liên tục, anh tách khỏi chị dâu Hạ, ra ngoài tìm Dương Tư Mịch, sau khi đến gần thì phát hiện túi áo khoác của Dương Tư Mịch bị nhét mứt đến phồng lên.

Thấy Trình Cẩm tới, Dương Tư Mịch lấy mứt ra đưa cho Trình Cẩm – dùng cái tay chưa rửa, Trình Cẩm mặt không đổi sắc nhận lấy, ăn mấy viên. “Không tệ lắm.” Không biết có phải ảo giác không mà hình như cắn được hạt cát.

“Anh đi rửa mặt đã.” Trình Cẩm cười nói, lúc này Dương Tư Mịch lại thắng được mứt, túi hắn không chứa nổi nữa liền dốc một túi lớn hàng tồn kho cho Trình Cẩm.

Trình Cẩm hai tay nâng một đống mứt vào nhà, trông thấy Bộ Hoan, “Đi lên?”

Bộ Hoan gật đầu, hắn căn bản không ngủ vì bên cạnh là một trái bom hẹn giờ.

“Cho anh, đặc sản địa phương.” Mứt trái cây trên tay Trình Cẩm được chuyển qua cho Bộ Hoan, “Chiến lợi phẩm Tư Mịch thắng được, ăn hết đi, đừng lãng phí.”

Sau đó Bộ Hoan ra khỏi nhà, thấy tụi con nít kia, hiểu ra xuất xứ của đống chiến lợi phẩm trong tay mình, hắn mặt không đổi sắc quay vào.

Chờ Trình Cẩm rửa mặt xong đi về, phát hiện mọi người đều có mặt, đang ngồi trên ghế dài, vây quanh bàn tròn gỗ đã tróc sơn, vừa húp cháo vừa ăn mứt, hơn nữa Dương Tư Mịch còn đặc biệt để lại cho Trình Cẩm một đĩa, xếp thành hình nón hoàn mỹ, thêm một viên là sẽ đổ…

Tiểu An nói, “Vẫn là trái cây thiên nhiên mọc hoang làm thành mứt mới ngon.”

Bộ Hoan cười nói, “Nếu em biết chúng nó trải qua bao nhiêu đôi tay…”

Tiểu An tưởng hắn chỉ hàng làm thủ công, “Cách làm rất phức tạp ạ? Bí chế?”

Bí chế: được làm ra bằng bí quyết đặc biệt

Dương Tư Mịch nói, “Tôi đi hỏi công thức.”

“…” Trình Cẩm không cản Dương Tư Mịch mà nắm chắc thời gian chia đĩa mứt của mình cho những người khác sau khi Dương Tư Mịch đi khỏi, dọn sạch hàng dự trữ xong anh hỏi, “Hạ Thụ Sâm đâu?”

Bộ Hoan đưa phần được chia của mình cho Tiểu An, “Đang giúp việc ngoài vườn rau, đi qua khoảng rừng sau nhà là có thể thấy.”

Du Đạc nói, “Nơi này chưa đến ba trăm hộ, khoảng ba mươi hộ thôi, chắc chắn là một trong những trấn nhỏ nhất Trung Quốc.”

Tiểu An nói, “Lão đại, sáng sớm em và chị Diệp Tử đi giúp một chú chăn trâu, hàn huyên với chú ấy mấy câu, chú ấy nói trong núi này có quỷ núi, bám vào người sẽ làm người ta nhiễm bệnh nhưng chú ấy nói bọn em đừng sợ, những thứ kia không dám tới đây.” Nói là giúp chăn trâu nhưng thực ra ngay cả dây thừng em cũng chưa sờ tới, nếu không chắc chắn là trâu chăn em.

Hàn Bân nói, “Nhà cửa ở đây đều xây trong vòng tròn đường kính nửa cây số, vòng tròn này là dùng vôi và thuốc bột trộn lại vẽ ra, tôi không biết bọn họ muốn phòng thứ gì, nhưng trong mắt tôi vôi chỉ có tác dụng sát trùng. Mặt khác, tôi thấy được một bệnh nhân, rất giống bệnh động kinh biến chứng, bị rối loạn ký ức, ảo tưởng và ảo giác, với lại người đó bắt đầu bị rối loạn nhận biết, khoảng sáu năm trước thì phát bệnh, loại trừ nhân tố di truyền, ngoại thương não, nhiễm trùng não, say rượu…”

Trình Cẩm ngắt lời hắn, “Nói kết quả.”

Hàn Bân nói, “Người đó phát bệnh có thể vì não có ký sinh trùng, dùng thức ăn nước uống bị ô nhiễm hoặc trúng độc. Nhưng có điểm kỳ lạ, người bệnh này thể chất rất tốt, lúc phát bệnh mấy người đàn ông cũng không giữ được.”

Bộ Hoan đầu tiên là nhìn đống mứt trên bàn, sau lại nhìn cháo trong chén, hỏi, “Ô nhiễm?”

Hàn Bân nói, “Có ô nhiễm cũng là năm đó ô nhiễm. Bây giờ anh có thể yên tâm ăn, người ở đây rất thích sát trùng – trong nhà sẽ định kỳ dùng thuốc sát trùng diệt khuẩn, đồ ăn nấu ở nhiệt độ cao, nước cũng đun sôi.”

Du Đạc nói, “Việc này vừa khéo chứng minh nơi này quả thật có vấn đề, tại sao họ không dời đến chỗ xa hơn?”

Diệp Lai nói, “Vì nhà ở đây được chính quyền trợ cấp xây cho, muốn dọn đi nơi khác cần có tiền, với lại dời đi xa thì ruộng đồng không thể gieo trồng, lấy gì duy trì sinh kế? Ra ngoài làm thuê? Làm việc chân tay? Không nói tới vấn đề ngôn ngữ, dù bọn họ có thể nói rành rọt tiếng phổ thông thì không phải ai cũng thích hợp làm thuê, hơn nữa làm thuê có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Chẳng những không có phúc lợi không có bảo đảm, người một nhà còn không thể sống cùng nhau…”

Du Đạc vội đầu hàng, “Em sai rồi, chị Diệp Tử, tha cho em lần này đi.”

Bộ Hoan cười nhạo cậu, “Sao không ăn cháo thịt hả?”

Du Đạc nói, “Em biết sai thật rồi!”

Diệp Lai cười khổ, “Không sao. Không phải lỗi của em.”

Dương Tư Mịch trở về, đưa tờ giấy trên tay cho Trình Cẩm.

Đây là cái gì? Chữ tượng hình? A, cầm ngược rồi, Trình Cẩm xoay đúng chiều, nhìn kỹ, là một bản đồ nối liền đơn giản – trình tự làm kẹo mứt trái cây, vẽ đến là hình tượng, Trình Cẩm gấp lại cho vào túi.

“Tư Mịch, có nhìn ra vấn đề ở đây không?”

Dương Tư Mịch nói, “Bọn họ thân thể đều khỏe mạnh nhưng hơn nửa số dân mắc chứng sai ký ức, kể cả trẻ con, triệu chứng có nặng có nhẹ, có lẽ liên quan tới thể chất.”

Hàn Bân nhíu mày, “Anh chắc chắn?”

Dương Tư Mịch nói, “Bọn họ đều không ý thức được nhưng sẽ không đi đến nơi quá xa theo bản năng, vì dễ bị lạc đường. Đối với đồ vật giống nhau sự miêu tả của họ lại khác nhau, thêm tưởng tượng chủ quan vào ký ức. Hầu hết đều không nhớ rõ sáu năm trước xảy ra chuyện gì, số ít người nhớ cũng không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ rất khủng bố, người cắn người, có người hét lên, có người cười, trên mặt đất đều là máu, lửa đốt, có tiếng vang đáng sợ vang vọng trong núi…”

Tiểu An nói nhỏ, “Phim kinh dị.”

Trình Cẩm xoa trán, “Tư Mịch, em thôi miên bọn họ?”

Dương Tư Mịch vô tội nói, “Em muốn hỏi anh trước nhưng anh còn ngủ, em không muốn đánh thức anh.”

Trình Cẩm thở dài, “Lần sau đừng làm thế nữa.”

“Rất có năng suất mà.”

Trình Cẩm vuốt tóc xoăn của Dương Tư Mịch, “Phải tôn trọng người khác nên cố hết sức đừng làm.”

“Vậy anh còn muốn nghe em nói kết luận không?”

“… Nói đi.”

Dương Tư Mịch dịch sang bên cạnh một chút để gần Trình Cẩm hơn, tiện cho ngón tay Trình Cẩm lưu lại trong mái tóc của hắn.

“Sáu năm trước nơi này xảy ra một lần ô nhiễm sinh hóa, lúc đó trong núi này có một phòng nghiên cứu thuốc, bọn họ nghiên cứu thuốc sinh hóa, có lẽ đã dùng con người làm thí nghiệm, kết quả tạo thành một loại bệnh tựa như bệnh chó dại, nhưng người bệnh càng cuồng bạo hơn, sẽ hoàn toàn mất lý trí, cắn người như dã thú.”

“Sau đó tình hình nguy cấp đến mức chính quyền địa phương không xử lý được – nhóm cảnh sát tới đầu tiên đều có đi không có về, tiếp theo quân đội tới. Em thấy có đứa bé đang nghịch vỏ đạn, đạn quân dụng, quân đội không thể thu về toàn bộ nên thành đồ chơi của lũ trẻ.”

“Đã phải dùng đến súng để giải quyết vấn đề, có thể tưởng tượng người phát bệnh lúc đó sức lực mạnh cỡ nào. Dù sao cuối cùng nơi này chỉ còn lại ba mươi hộ, tỷ lệ sống là một phần mười. Bọn họ không dời khỏi nơi này hẳn là ban ngành liên quan không cho họ đi, vì họ mang theo virus, nhưng em đoán loại virus này không có tính truyền nhiễm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play