''Đệ phu ngươi đã khỏe mà ra ngoài rồi?'' Tô Cẩm Hương đem ấm nước ra ngoài sân rót cho mỗi người một ly sau đó hướng Thẩm Thiệu Thanh ân cần hỏi.

''Đã khỏe. Phiền đại tẩu lo rồi'' Thẩm Thiệu Thanh đưa tay nhận ly nước đối với sự ân cần của Tô Cẩm Hương khiến Thẩm Thiệu Thanh cảm động không thôi.

Tô Cẩm Hương vốn là nữ tử thôn bên là người con duy nhất trong gia đình nàng nên khi nàng gả qua nhà Trương gia liền chỉ lưu lại hai phụ mẫu đơn độc bên ấy. Vốn nàng không muốn lấy chồng để ở bên cạnh phụ mẫu chăm sóc nhưng phụ mẫu nói gì cũng không đồng ý. Mãi sau này khi nữ nhi quá tuổi liền lỡ thì không gả đi được. Phụ mẫu lo lắng nàng không thôi. Chạy ngược xuôi kiếm cho nàng một tấm phu quân tốt.

Sau này nghe mọi người nói nhà Trương gia bên này tuy nghèo khó nhưng tâm địa lại rất thiện lương. Hán tử trong nhà cũng vì nghèo quá nên chưa có ai cưới hỏi. Phụ mẫu quyết định sẽ đem nữ nhi gả tới đây. Cách làm người của họ tốt vậy nên nữ nhi cũng sẽ cũng bị họ bắt nạt.

Sau 2 năm lấy nhau hai người cuối cùng cũng có đứa con đầu tiên. Phụ mẫu sớm đã không đợi được từ lâu sau khi thấy mặt ngoại tôn cũng sớm nhắm mắt lìa trần. Nhà cửa ruộng đất cũng đã bán tốt đem hết tiền bạc đưa cho nhi nữ.

Tô Cẩm Hương mất đi phụ mẫu liền coi hai người phụ mẫu Trương gia như cha mẹ ruột mà nuôi dưỡng. Đối với hai người thập phần kính trọng trong nhà có gì thì chia sẻ nhau ăn không giấu diếm chuyện gì.

Mẹ Trương nhìn sắc trời sắp ngả về tây liền biết các nhi tử và phu quân sắp trở về. Không bao lâu xa xa liền thấy bóng dáng ba người xuất hiện. Trông vẻ mặt cả ba có vẻ không được tốt lắm. Ai cũng đều ủ rũ. Bình thường dù kiếm được ít hay nhiều bạc bạn họ cũng đều sẽ vui vẻ trở về vậy mà hôm nay lại khác.

Cả nhà nhìn ba người liền biết xảy ra chuyện kéo bọn họ tới hỏi han các thứ. Trương Tam Bảo thay cha và đại ca kể lại cho mọi người nghe.

Hôm nay bọn họ cũng đi vào trấn sớm như mấy nhà khác nhưng vừa vào trấn liền bắt gặp một nhóm người rất đông không biết từ nơi nào đến. Thân hình to lớn, khuôn mặt bặm trợn trông rất đáng sợ. Mấy công việc tay chân trên trấn sớm đã bị bọn họ cướp đi. Có mấy người trong thôn chịu không được tiến lên nói chuyện với bọn họ liền ba câu chưa xong đã xắn tay áo lên đánh người trong thôn. Người trong thôn biết mình không địch được bọn họ liền buồn bã rời đi. Nhưng tìm cả ngày cũng chẳng có công việc nào. Cũng không dám về nhà gắng gượng ngược xuôi đi kiếm tiếp.

''Đúng là ỷ đông hiếp yếu mà'' Mẹ Trương tức giận mắng mỏ nhưng vì bản tính thật thà nên cũng chẳng mắng được câu nào độc ác. Cả nhà cứ như vậy ủ rũ, xám xịt. Ngay cả Trương Nhị Bảo ngốc nghếch cũng biết cả nhà không vui cũng không dám hihi haha như ngày thường.

Thẩm Thiệu Thanh nghe qua câu chuyện cũng tức giận không kém. Nhưng nghĩ tới người dân ở đây sớm tối nghèo khổ kiếm được một đồng đã cười đến ngủ cũng tỉnh rồi. Thẩm Thiệu Thanh không xen vào câu nào. Đem hai hài tử dẫn đi tắm. Sớm hay muộn hắn cũng sẽ tìm cách kiếm tiền cải thiện cái nhà này thôi. Cả ngày húp mấy chén cháo sức lực còn không có mà sống chứ nói gì đến việc đi làm.

Trương Nhị Bảo như cái đuôi nhỏ bám theo Thẩm Thiệu Thanh. Thẩm Thiệu Thanh làm cái gì cũng muốn phụ. Thẩm Thiệu Thanh vậy mà tốt tính lạ thường cũng không đuổi y đi chỉ bảo y vào nhà lấy hai bộ đồ sạch sẽ cho hai hài tử thay. Trương Nhị Bảo có chút không muốn đi nhưng lời Thẩm Thiệu Thanh nói y không dám không nghe. Xoắn xuýt một hồi cũng lật đật chạy vào nhà lấy đồ.

Thẩm Thiệu Thanh cũng không thèm nhìn xem y xoắn xuýt cái gì đem nước dưới giếng kéo lên đổ vào chậu gỗ. Trương Đại Hưng hiểu chuyện chạy vào nhà bếp mang nước nóng ra. Thẩm Thiệu Thanh vừa nhìn suýt nữa nhảy dựng lên: ''Tiểu Hưng, lần sau không được tự ý đi xách nước nóng như vậy rất nguy hiểm. Lần sau để ta đi lấy là được''

Thẩm Thiệu Thanh tiếp lấy nước nóng trong tay Trương Đại Hưng lại nhìn xem bé có bị phỏng hay không. Trương Đại Hưng đối với cách gọi thân thiết của a ba vẫn chưa quen nên liền đỏ mặt. Dưới lớp da đen hơi phiếm hồng Thẩm Thiệu Thanh cũng không biết đứa bé bị gì lại đỏ mặt.

Đem nước nóng đổ vào chậu tắm cho từng đứa. Đợi Trương Nhị Bảo đem đồ tới liền mặc vào. Trương Tiểu Nhu lần đầu được a ba tắm cho cười đến khanh khách. Bé rất thích a ba. Mỗi ngày chỉ được ngắm nhìn a ba từ xa bé sớm đã rất tủi thân rồi. Nay a ba mới chịu thân cận bé khiến bé bám riết không buông.

Thẩm Thiệu Thanh cũng không chê phiền sau đít cứ vậy có thêm ba cái đuôi. Cả nhà nhìn đến đều buồn cười. Cũng thấy vui khi Thẩm Thiệu Thanh cuối cùng cũng chịu để ý đến hài tử.

Bữa cơm tối tiếp tục lại là cháo loãng. Một ít rau luộc và vài cái bánh bột ngô khô cứng. Thẩm Thiệu Thanh ăn đến mặt không đổi sắc nhưng trong lòng sớm đã khóc được một dòng sông rồi.

Thê thảm như thế này làm sao mà sống. Người lớn còn chịu không nổi thì mấy hài tử kia làm sao mà chịu nổi. Nhìn bọn nhỏ mà xem ăn cháo nhiều đến mức cả người cũng sắp lỏng lẻo rồi. Chưa kể mặt mày còn xanh xao vàng vọt đến đáng thương. Đối với kẻ thương yêu trẻ con như hắn sớm sắp phun tào khắp mặt đất rồi.

Phải sớm kiếm biện pháp kiếm tiền thôi. Nếu không phỏng chừng cả cái nhà sẽ sớm bị suy dinh dưỡng đến chết mất thôi.

......................

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play