La chưởng quầy tiến đến gần bàn Thẩm Thiệu Thanh đang ngồi. Từ xa ông đã thầm đánh giá Thẩm Thiệu Thanh, một ca nhi gầy nhỏ, nước da hơi ngăm đen nhưng khuôn mặt lại rất thanh tú, cả người mặc một bộ y phục cũ nát đổi lại rất sạch sẽ.
Tuy ấn tượng ban đầu không xấu nhưng nó cũng không phải vấn đề gì quan trọng. Nếu người này không đưa ra một thứ gì hữu ích ông sẽ thẳng tay đuổi hắn đi. La chưởng quầy tiến lại giọng điệu đạm mạc không gần gũi cũng không xa cách: ''Vị ca nhi này, là ngươi muốn gặp ông chủ của chúng ta sao. Ông chủ chúng ta bận rộn nên không có ở đây ta liền thay mặt ông chủ cùng ngươi bàn chuyện, ngươi thấy thế nào?''
Thẩm Thiệu Thanh kín đáo quan sát ông ta. Khuôn mặt chữ điền nhìn rất phúc hậu, ánh mắt cũng phân minh không phải người gian dối. Đối phương tuy chỉ nói lời khách sáo nhưng cũng đủ cấp mặt mũi cho người khác: ''Vậy thì vinh hạnh cho ta quá rồi. Không giấu diếm gì ngươi, trong nhà đang cần tiền vậy nên mới mạn phép đến đây bán một số đồ mong ngài đây không cảm thấy ta quá đường đột''
Thẩm Thiệu Thanh từ tốn nói chuyện không báo tên cũng chẳng nói mình bán gì nhưng lễ nghĩa thì vẫn đầy đủ. La chưởng quầy thấy hắn đáp lại mình như thế có chút bất ngờ tầm mắt nhanh chóng đánh giá lại hắn. Một ca nhi sống trong một thôn nhỏ thì làm sao có thể nói chuyện đoan chính không hạ thấp mình quá nhưng cũng không siểm nịnh người khác.
''Vậy được, không biết vị ca nhi này tên tuổi thế nào cho đôi bên cùng dễ nói chuyện. À ta là La Tứ Thông là chưởng quầy nơi đây'' La chưởng quầy khẽ cười, ông có chút tò mò về người này nên sẽ dành chút thời gian xem người này sẽ mang kinh hỉ gì đến cho ông.
''Ta họ Thẩm tên Thiệu Thanh''
''Vậy vị Thẩm ca nhi đây là muốn bán thứ gì cho bổn tiệm chúng ta?''
"Cứ gọi ta là Thiệu Thanh là được. Vậy ta liền vào thẳng vấn đề luôn. Ta muốn bán cho tửu lâu ngài một vài món ăn, không biết ta có thể mượn trù phòng của tiệm để làm thử cho ngài nếm qua. Nếu ngài thấy thích ta sẽ để lại công thức cho quán còn nếu không được liền quấy rầy La chưởng quầy một bữa này" Thẩm Thiệu Thanh nói đến lý lẽ hùng hồn. Hắn cũng chẳng lo mấy món hắn làm không có ai thu mua. Với tầm nhìn của một tửu lâu to nhất nhì trấn Ngọc Kỳ như thế này mà không nhìn ra tiềm năng của mấy món đó vậy cũng không đáng để hắn phải bán công thức.
"...có thể. Nhưng nguyên liệu trong quán có hạn không biết có thể đáp ứng được ngươi hay không. Mời" La chưởng quầy đầy mặt mong chờ món ăn mà Thẩm Thiệu Thanh làm ra sẽ có hương vị như thế nào.
Đem Thẩm Thiệu Thanh vào trù phòng, La chưởng quầy nói một tiếng với mấy bếp trưởng ở đó. Bởi vì lượng khách không nhiều nên mấy vị bếp trưởng khá nhàn rỗi bọn họ liền tiến đến vây xem món ăn mà Thẩm Thiệu Thanh sẽ làm là món gì.
"Làm phiền các vị rồi" Thẩm Thiệu Thanh chỉ để lại một câu như thế rồi đi chuẩn bị nguyên liệu cũng chẳng thèm để tâm mấy ánh mắt đầy châm chọc của bọn họ. Lúc mới học nghề hắn cũng từng bị khinh thường như vậy. Nhưng sư phụ hắn đều nói 'người có tài không vì kẻ khác khinh thường mà làm mai một đi sự tài giỏi của họ'.
Lần này tới Thẩm Thiệu Thanh tính làm ba món để bán. Trong đó có một món mặn, một món canh và một món điểm tâm. Thẩm Thiệu Thanh lựa chọn rất kỹ trước khi bán công thức, dựa vào tiêu chuẩn thời đại này và khẩu vị ở đây để chọn ra.
Món mặn đầu tiên chính là Thịt Đông Pha. Món ăn này rất nổi tiếng thời mạt thế, hầu như người người nhà nhà đều biết cách làm. Món thứ hai là canh thì Thẩm Thiệu Thanh làm món Canh gà hầm hạt sen. Món điểm tâm liền làm bánh quế hoa cao.
Không hổ là tửu lâu lớn trong trù phòng thứ gì cũng có cũng không phải mất công thay đổi nguyên liệu bằng thứ khác nếu ở đây không có. Thẩm Thiệu Thanh đem mấy nguyên liệu mình tìm được rửa qua sạch sẽ. Khi đã chân chính đứng vào bếp ánh mắt hắn liền thay đổi. Toàn bộ người xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, trong mắt hắn bây giờ chỉ còn lại đống nguyên liệu và dụng cụ nấu ăn.
Thẩm Thiệu Thanh đem ba món làm đến điêu luyện, nhuần nhuyễn. Ngay lập tức cả trù phòng đều tản ra mùi thơm khó cưỡng. Dạ dày bị thức tỉnh, năm vị giác đều căng chặt lên để không bỏ sót bất cứ diễn biến đang xảy ra.
Mấy vị bếp trưởng ngay từ lúc Thẩm Thiệu Thanh chọn nguyên liệu còn có chút hoài nghi. Nhưng ngay sau đó khi được tận mắt nhìn thấy cách hắn nấu ăn, cách hắn khiêu chiến với mức độ khó của món ăn bọn họ đều thán phục.
Khi bọn họ còn đang mải mê tập trung vào những bước làm của Thẩm Thiệu Thanh thì hắn đã bày món lên đĩa rồi đem đến cho La chưởng quầy thưởng thức. La chưởng quầy ban đầu vốn chỉ có chút tò mò mới đồng ý cho Thẩm Thiệu Thanh vào bếp nấu thử. Nhưng thẳng đến khi Thẩm Thiệu Thanh mang những món này bày ra trước mắt ông, ông đã biết mình chọn đúng người rồi.
Không bàn về mùi hương, từ màu sắc bên ngoài của từng món ăn đã nói rõ hương vị của nó thế nào. La chưởng quầy nhấc đũa nếm thử một miếng Thịt Đông Pha, thịt mềm tan, ăn vào không quá ngấy ăn hồi lâu sẽ cảm nhận được mùi thơm của rượu hòa tan trong đấy. Nước sốt ăn kèm với rau luộc chấm ăn cùng với một chén cơm trắng ngon đến không lỡ bỏ đũa xuống.
La chưởng quầy chuẩn bị ăn thêm miếng nữa liền cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng đang bắn về phía mình. Hóa ra là mấy vị bếp trưởng, có lẽ thấy Thẩm Thiệu Thanh làm quá giỏi nên muốn nếm thử để xem tay nghề của hắn thế nào. La chưởng quầy đành phải dừng đũa đem số thịt còn lại cho mấy vị bếp trưởng đánh giá.
Món thứ hai La chưởng quầy thử chính là Canh gà hầm hạt sen, món này nguyên liệu chính là gà, nấm và hạt sen nên mùi thơm có chút khác. La chưởng quầy dùng muỗng múc một chén canh gà với đầy đủ gia vị sau đó lại đưa phần còn lại cho mấy vị bếp trưởng. Ông húp thử nước canh trước, mùi vị ngon ngoài sức tưởng tượng, lại ăn một miếng gà, húp một muỗng canh. Khỏi cần nói có bao nhiêu mũ vị liền có bấy nhiêu mũ vị trong này.
Cho đến khi La chưởng quầy ăn xong thì mấy vị bếp trưởng bên kia cũng đã ăn xong một nồi canh gà đến nước cũng không còn. La chưởng quầy nhìn bánh quế hoa có chút không lỡ chia cho mấy người đó. Bánh quế hoa vừa mang lên đã ngửi thấy được mùi thơm thanh nhẹ của hoa quế, bánh có màu nâu nhẹ, trong suốt. La chưởng quầy ăn thử một miếng mặt không đổi sắc đem một đĩa bánh quế hoa bỏ vào trong khay đựng đồ ăn hòng muốn chiếm làm của riêng đem về.
"La chưởng quầy ông đang làm gì vậy? Mau đem phần còn lại cho chúng ta nếm thử" Mấy bếp trưởng thấy hành động của La chưởng quầy tức thì nháo đến đòi cho bằng được. La chưởng quầy vốn còn tính nói lý với bọn họ nhưng thấy được mấy ánh mắt hung trợn ông liền rén lại, đem bánh quế hoa đã được cất đến kỹ lưỡng moi ra cho bọn họ.
......................
...Thịt Đông Pha...
...Canh gà hầm hạt sen...
...Bánh quế hoa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT