Lúc Khả Lạc tỉnh thì trời vẫn chưa kịp sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đoán chừng hiện tại khoảng hai hay ba giờ sáng, mặt trời còn chưa kịp ló dạng.
Đầu cô đau như búa đổ, vươn tay xoa xoa thái dương, cô thở dài phiền muộn. Hất tung tấm chăn ra, từ từ bước khỏi căn phòng.
Căn nhà ngoại trừ ánh sáng của bên ngoài chiếu vào thì chẳng còn thứ ánh sáng khác. Trong phòng khách càng tăm tối, Khả Lạc bám chặt vào vách tường, đối diện với đôi mắt sắc bén tựa chim ưng kia.
Chương Sơ Mặc nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, tay anh đan vào nhau, thả lỏng đặt trên bàn, ánh mắt chưa từng rời khỏi cô gái trước mắt.
Anh ra hiệu bảo cô lại ngồi:
- Lại đây.
Cô chậm rãi ngồi xuống trước mặt anh, sườn xám xẻ tà hơi cao, gió từ cửa sổ trực tiếp thổi vào đôi chân trần của cô. Trời bây giờ đọng đầy sương, gió khuya thổi mạnh vào phòng, Khả Lạc có chút run run vì lạnh.
Anh liếc nhìn đánh giá cô từ trên xuống dưới, không nói gì mà đứng dậy đóng cửa sổ, sau đó rời khỏi phòng khách.
Khả Lạc quay đầu nhìn theo bóng lưng của anh, lúc anh quay lại tay còn cầm theo tấm chăn.
Chương Sơ Mặc quăng tấm chăn vào người cô, anh hơi nhíu mi:
- Đắp đi kẻo lạnh.
Khả Lạc đương nhiên không ngoan ngoãn nghe theo, cô để hơn phân nửa tấm chăn mềm mại rơi xuống sàn, lộ ra cánh tay như ngọc trắng nõn nà, nhẹ nhàng trêu chọc:
- Cậu lo cho tôi à?
Anh mặc kệ lời cô liền lại ghế ngồi, thấy cô vẫn đang đợi câu trả lời, anh lên tiếng:
- Không, tôi sợ chị chết ở nhà tôi thì phiền lắm.
Cô trừng mắt nhìn cậu, vươn tay ôm lấy tấm chăn, nhanh chóng bọc lấy bản thân thành quả bóng tròn, còn đâu dáng vẻ phong tình quyến rũ.
Khả Lạc mặc kệ, sức khỏe quan trọng hơn!
Ánh mắt Chương Sơ Mặc vẫn luôn dính chặt trên từng cử chỉ của cô, anh hơi nghiêng nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi:
- Tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp, quốc tịch, dân tộc, gia đình cô?
Cô nhìn tên nhóc mặt thì đẹp mà tính tình khó ưa trước mắt, nghiến răng nói:
- Cậu nghĩ tôi còn có thể là nam sao?
Anh nhún vai, tùy ý đáp:
- Ai biết được.
Cô hận không thể lấy tấm chăn siết cổ anh, lầm bầm nói:
- Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ giết chết cậu.
Có lẽ thính giác anh tương đối tốt nên nghe được toàn bộ lời của cô:
- Chị không giết được tôi đâu.
Dáng vẻ của anh dù trầm tĩnh nhưng cũng không giấu được sự kiêu ngạo của bản thân.