Mọi người trong hội trường lúc này đồng thời đổ tầm mắt nhìn về hướng cửa phòng, Khả Lạc cùng toàn bộ bạn học trong lớp lên tiếng:
- Phản đối việc ép Lâm lão sư nghỉ việc.
Lâm Chính Thần lúc này mới biểu lộ được cảm xúc, anh có chút thất thần khi nhìn thấy Khả Lạc, sau đó vội vã chạy xuống bục, đứng trước mặt cô, anh lo lắng lên tiếng:
- Sao em lại đến đây?
Khả Lạc cong môi cười, trước ánh mắt của toàn thể mọi người, cô vươn tay ra nắm lấy tay Lâm Chính Thần, nhìn anh với ánh mắt đầy dịu dàng:
- Em không đến thì để anh chịu phạt một mình à.
Lâm Chính Thần nhíu mày nhìn Khả Lạc, quan tâm nói:
- Thật ra mọi chuyện này không liên quan đến em, về lớp đi. Cứ giao anh giải quyết.
Khuyên ngăn cô xong, anh đưa mắt nhìn toàn thể sinh viên đang đứng, hắn giọng nói:
- Còn các cô cậu nữa, mau quay về lớp đi.
Khả Lạc giật giật khéo môi, giơ tay chỉ vào bản thân, lên giọng nói:
- Này, tính ra em cũng là người trong cuộc đấy, anh nói không liên quan đến em là sao hả?
Lâm Chính Thần thở dài, để cho những cô cậu sinh viên lên tiếng. Tranh luận một hồi, các vị giảng viên đành bất lực chấp nhận với phản đối của họ, nhưng Lâm Chính Thần vẫn bị phạt giảm nửa tháng lương.
Lúc rời hội trường, anh liếc mắt nhìn Dương Gia Linh, cô ta rụt người lại, tránh né tầm mắt anh. Anh cũng không để tâm đến cô ta nữa, chạy nhanh về phía Khả Lạc, hai người sánh bước đi cạnh nhau, anh liếc nhìn cô, nhẹ giọng nói:
- Người tung tin là Dương Gia Linh lão sư, em tính giải quyết thế nào?
Khả Lạc đi nhanh về phía trước, để anh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô, lên tiếng thoải mái đáp:
- Tùy anh, dù sao cô ấy làm vậy cũng vì anh mà.
Lâm Chính Thần trầm mặc gật đầu, im lặng đi theo bước chân cô, chợt Khả Lạc nói với anh:
- Cuối cùng anh cũng hết nghi ngờ em là thủ phạm của việc này rồi.
Anh đi nhanh về phía cô, đưa tay ôm choàng lấy Khả Lạc từ đằng sau, gục đầu lên vai cô, im lặng một hồi anh nhẹ giọng đáp:
- Anh vốn dĩ chưa từng nghi ngờ em...
Vụ việc lần này cũng đã kết thúc, Dương Gia Linh bị phạt một tháng lương, sau đó chuyển đi trường khác. Khả Lạc cũng không có quá nhiều lời nói với cô ta. Hôm Dương Gia Linh rời đi, Tiểu Cửu từng hỏi cô:
- Thật sự không làm gì Dương Gia Linh sao?
Khả Lạc chỉ lắc đầu, bình thản giải đáp:
- Ta lười đi giải quyết cô ta, với lại chuyện ta và Lâm Chính Thần quen nhau thế nào cũng sẽ bị phơi bày, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Tiểu Cửu chăm chú lắng nghe Khả Lạc nói, nó gật đầu tán thành, lên tiếng:
- Đứng một góc nhìn tích cực thì cô ta cũng đã giúp Lâm Chính Thần nhận ra tình cảm hắn dành cho ngươi nhiều hơn hắn nghĩ.
Cô chỉ cười không đáp lại lời Tiểu Cửu, cảm giác việc hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ Vũ Lạc Nguyệt khá là tốn nhiều thời gian đây..!
═══════
- Lâm Chính Thần, anh lại phá bếp nữa đúng không?
Khả Lạc giương mắt nhìn căn bếp bừa bộn đồ đạc, còn dính đầy vết bẩn, hét to gọi tên Lâm Chính Thần.
Anh lúc này đang đứng đợi bánh nướng, nghe giọng cô liền quay lưng nhìn cô, thấy vẻ mặt tức giận của Khả Lạc, Lâm Chính Thần liền cười hối lỗi:
- Anh muốn làm thử một bánh kem.
Khả Lạc giơ ba ngón tay lên, quát:
- Đây là lần thứ ba trong tuần này rồi đó.
- Hì. - Lâm Chính Thần cười gượng.
Cô nhíu mày nhìn căn bếp, hướng tay chỉ vào những vết bẩn, lên tiếng:
- Cười cái gì mà cười, lát anh tự lau dọn sạch bếp đấy.
Anh đứng thẳng người, vươn tay để xéo ở góc phải trán, nghiêm chỉn đáp:
- Tuân lệnh đại nhân.
Khả Lạc lết người ra phòng bếp, ngồi im trên sofa, mắt chăm chú nhìn vào phòng bếp. Lát sau, Lâm Chính Thần mang theo dĩa đựng bánh kem, anh đi đến phía cô, nhẹ giọng mời gọi:
- Nào, thử một miếng.
Cô há miệng đợi anh, nhai miếng bánh kem khô cứng trong miệng, Khả Lạc bất lực nhìn vẻ mặt hào hứng mong đợi của anh, lên tiếng hỏi:
- Anh muốn nghe lời thật lòng hay lời khen ngợi?
Lâm Chính Thần nhướng mày, vươn tay lau đi vệt kem còn dính trên môi Khả Lạc, cười ôn nhu:
- Anh muốn nghe lời...khen ngợi thật lòng.
Khả Lạc cười nhếch mép, không ngờ càng ngày mặt Lâm lão sư càng dày như vậy, cô thả lời hoa bướm, khen ngợi dối lòng không chớp mắt:
- Bánh kem bề ngoài không đặc sắc cho lắm nhưng bên trong bánh cũng không đặc sắc như vẻ bề ngoài.
Khóe môi vốn dĩ đang cười của anh chợt hạ xuống, cụp mi ủ rũ, Khả Lạc vươn tay nâng cằm Lâm Chính Thần, cô lên tiếng:
- Ay da, em chưa nói xong mà. Bánh tuy không đặc sắc nhưng hương vị rất đặc biệt, rất kì quái, rất khó để kiếm được từ hoa mĩ khen ngợi hương vị chiếc bánh này.
Lâm Chính Thần hơi nhíu mày, anh đưa mặt lại gần sát mặt Khả Lạc, thắc mắc nói:
- Sao anh cảm giác em đang chê bánh của anh làm nhỉ?
Khả Lạc lập tức lắc đầu:
- Không có, do anh tưởng tượng thôi.
Anh đưa tay quét qua chóp mũi cô, sủng nịch lên tiếng:
- Mau ăn bánh đi, anh đi lau dọn bếp.
Khả Lạc trừng mắt nhìn chiếc bánh trên bàn, liếc mắt nhìn nam nhân thân cao hơn 1m8 ấy, cô thầm nhủ:
- Lúc đầu ta nghĩ Lâm Chính Thần là đại bàng nhưng bây giờ mới biết hắn chính là một con chim sẻ.
Tiểu Cửu liếc nhìn Lâm Chính Thần sau đó nhìn qua Khả Lạc, lên tiếng trêu ghẹo:
- Chim sẻ và quạ đen, thật hợp đôi!
Cô giơ thẳng nắm đấm lên trước mặt Tiểu Cửu, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói ai là quạ đen?
Tiểu Cửu nở nụ cười thân thiện, nó bay đến ôm lấy tay Khả Lạc, liên tục sửa miệng:
- Chim sẻ và phượng hoàng, ngươi là phượng hoàng.
Khả Lạc cười thỏa mãn, đắc ý nói:
- Đương nhiên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT