Tuyết Phàn ngủ không ngon giấc, mới sáng sớm đã thức dậy, đi ra ngoài vườn ngồi thưởng trà, ngắm hoa.
Không khí vào đầu ngày mới vô cùng dễ chịu, tiết trời êm ả, mát mẻ mang làn gió dịu nhẹ. Tuyết Phàn nhấp một ngụm trà, đuôi mắt khẽ nheo lại nhìn những giọt sương đang đọng trên tán cây huyết dụ gần đó, tâm trở nên thanh tịnh.
Gió đưa hương hoa thoang thoảng lại gần, Tuyết Phàn chợt buông tách trà xuống, tầm mắt hướng về đằng xa, nhìn cây lựu đỏ đến độ đơm hoa, kết trái, không khỏi nhớ về chuyện cũ.
Tuyết Phàn rất thích ăn lựu, cái cây phía xa xa kia là chính tay Đình Hạ đem hạt về trồng nhân dịp sinh nhật của bà. Lúc cô rời đi cũng là mùa hoa nở đầu tiên, quả trĩu nặng, căng mọng, tiếc rằng cô lại chẳng ở bên cạnh thưởng thức cùng bà.
Sống mũi cay xè, Tuyết Phàn vẫn chưa nguôi ngoai được. Chẳng thà năm đó Đình Hạ nói cho bà biết nguyên nhân vì sao cô ly hôn với Mạc Tử Quân, còn đằng này…
“Bà chủ…”
Quản gia Châu bước đến, mang cho Tuyết Phàn một chiếc khăn lông ấm áp. Nhìn ra người phụ nữ kia có điều muốn nói, bà liền bảo bà ấy ngồi xuống.
“Bà chủ, tôi nói cái này mong bà đừng giận." Quản gia Châu mở lời.
Tuyết Phàn ngồi hơi nghiêng người về phía bà ấy, trên môi thấp thoáng nụ cười.
“Có gì bà cứ nói, vì sao tôi phải giận chứ?”
Đối với bà, quản gia Châu giống như một người bạn hơn là người giúp việc trong nhà. Bà ấy sống ở Mạc gia đã hai mươi mấy năm rồi, cũng không ít lần cùng Tuyết Phàn giãi bày tâm sự, hôm nay bỗng dưng dè dặt đến lạ.
“Lúc trước, thật ra… cậu chủ đối xử với cô chủ không tốt lắm.”
Quản gia Châu kể về khoảng thời gian trước khi Đình Hạ và Mạc Tử Quân ly hôn, cô đã phải khổ sở nhiều đến độ nào. Dù rằng người đàn ông kia chưa từng đánh đập cô gái nhỏ, nhưng những lời nói khinh miệt và thái độ khó ưa của hắn, cũng đủ làm Đình Hạ bức bách lắm rồi.
“Hôm cô chủ kéo vali rời đi, tôi đã thấy cô ấy khóc rất nhiều…”
“Năm đó cậu chủ đã dặn không được kể bất kỳ điều gì cho ông bà chủ nghe. Tôi phận người làm, nên chẳng dám quản nhiều.” Quản gia Châu nghẹn ngào.
Tuyết Phàn trầm ngâm suy nghĩ. Trước đây bà cũng biết Mạc Tử Quân cưới Đình Hạ phần nhiều không phải vì tình yêu, nhưng bà cứ ngỡ hai người sống chung với nhau lâu dài sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm. Ở trước mặt ông bà Mạc, hắn cũng chưa từng có cử chỉ nào quá đáng với Đình Hạ, vậy mà sau những lời quản gia Châu nói, bà mới ngộ ra nhiều điều.
Đoán chừng một màn ly hôn kia, chỉ mình Mạc Tử Quân thấy thoải mái.
Đình Hạ, con bé tội nghiệp đó đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, sao không kể với bà?
…
Ngày hôm nay Đình Hạ vẫn đến Vương thị, nhưng cô quyết định sẽ không nghe theo lời sai vặt của những người kia nữa. Cô đến đây để học hỏi kinh nghiệm, đâu phải để làm đầy tớ cho người khác?
“Này, giúp tôi đi pha cà phê đi.”
“Nhân tiện mang giấy tờ nay sang phòng kế toán, xin chữ ký giúp tôi.”
Đến tên của Đình Hạ người ta còn chẳng gọi đàng hoàng, nên cô chẳng buồn đứng dậy mà thẳng thừng từ chối:
“Xin lỗi, đó không phải công việc của tôi.”
Có người dừng tay ngước mặt lên nhìn cô, thái độ cau có:
“Xem kìa, đây là dáng vẻ của một thực tập sinh nên có?”
“Cô kiêu căng cái gì? Còn nghĩ bản thân mình giỏi giang lắm sao mà phách lối?”
Đình Hạ hít sâu một hơi, cô cúi đầu, vẫn đang chăm chỉ phác thảo bản thiết kế của mình.
Cô không ngạo mạn, cũng không ngại khổ cực. Chỉ là thái độ của những người kia thật không ra gì, nếu Đình Hạ còn tiếp tục im lặng chiều theo bọn họ, chẳng biết cô sẽ bị bắt nạt đến bao giờ nữa.
“Vốn dĩ Đình Hạ đến đây để làm việc cùng chúng ta mà. Những chuyện vặt vãnh cá nhân, mọi người đừng đổ lên người cô ấy nữa.”
“Phải đó, tôi thấy cô ấy nói đúng thật!”
Cuối cùng đã có người chịu lên tiếng thay cho Đình Hạ. Họ là những người ở phe trung lập, chỉ quan tâm hoàn thành tốt công việc của mình, hoàn toàn không để ý đến những chuyện ngoài phận sự. Hiện tại có lẽ cảm thấy Đình Hạ tội nghiệp, nên mới đứng ra nói vài câu công bằng.
“Được rồi, cãi nhau cái gì? Mọi người làm việc tiếp đi.” Triệu Mễ lên cất lời cắt ngang cuộc đàm thoại.
Dù cho Đình Hạ không bận tối mắt tối mũi vì những công việc nhỏ nhặt, thì cô ta cũng không để cô có cơ hội học hỏi kinh nghiệm ở nơi này.
“Hừ, chị Mễ đã lên tiếng thì thôi đi. Nhưng thật không dám tin một người ngay đến tấm bằng đại học cũng không có mà được vào đây làm việc cùng chúng ta nữa.” Một người đang đứng đối diện Đình Hạ, đập mạnh bản thiết kế lên bàn.
“Bất công lắm sao? Là tôi cho phép con bé được vào đây làm việc đấy.”
Một giọng nói trong trẻo cất lên, mọi người cùng hướng mắt về phía cửa ra vào, ai nấy đều kinh ngạc không thốt nên lời.
“Chủ... chủ tịch phu nhân?” Gương mặt của người kia lập tức biến sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT