Mạc Tử Quân và Tiết San ngồi nói chuyện rất lâu, mất khoảng một tiếng đồng hồ mới mở cửa ra ngoài. Văn Duệ Minh thấp thỏm nhìn tên bạn thân của mình, cảm thấy may mắn vì hắn vẫn bình an vô sự.

“Tiết San, cậu nói chuyện với tớ một lát đi.” Đình Hạ mở lời.

Tiết San gật đầu, liếc sang nhìn Văn Duệ Minh một cái, trước khi bị Đình Hạ kéo vào trong phòng ngủ.

Ngoài kia, Mạc Tử Quân tỏ ra không có chuyện gì, bước nhanh xuống bếp lấy từ trong tủ lạnh ra vài ba lon bia, mang lên phòng khách.

“Ngồi xuống đây uống vài lon đi.”

“Uống uống cái gì, nói mau, ban nãy cậu và Triệu Tiết San đã nói gì?” Văn Duệ Minh hậm hực ngồi phịch xuống ghế.

Mạc Tử Quân đưa ánh mắt dò xét anh, hiếm khi thấy tên này quan tâm cô gái nào nhiều như vậy. Lần trước Văn Duệ Minh cũng đến bệnh viện cùng Tiết San, lúc đó hắn không có tâm trạng để ý những chuyện khác, nên chưa hỏi về mối quan hệ giữa hai người.

“Tôi với Triệu Tiết San nói gì đâu liên quan đến cậu?”

“Liên quan! Hiện tại tôi và cô ấy đang trong giai đoạn yêu đương, cậu có gì khai hết ra đây.” Văn Duệ Minh mạnh miệng nói láo.

“...” Mạc Tử Quân câm nín không nói nên lời. Yêu đương? Đùa nhau chắc?

Cách một cánh cửa, Đình Hạ ngồi trên giường ngủ, đối diện với Tiết San đang ngồi trên ghế sofa. Cô ấy rất điềm tĩnh, không hề tỏ ra tức giận sau khi nói chuyện cùng người đàn ông kia.

Cái này không giống tính cách của Tiết San lắm! Bình thường ai nhắc đến tên Mạc Tử Quân, cô ấy sẽ thuận miệng chửi tới tấp, chứ đừng nói là đứng trước mặt hắn mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh này.

“Ban nãy… cậu và Mạc Tử Quân đã nói gì với nhau vậy?” Đình Hạ hỏi.

Tiết San đương nhiên không chịu khai ra, cô ấy chỉ nói lấp liếm vài câu cho qua chuyện.

“Không có gì! Tớ nói vài câu cảnh cáo Mạc Tử Quân không được làm tổn thương cậu thôi. Ưm… hết rồi.”

Chỉ có như vậy mà mất gần một tiếng đồng hồ, Đình Hạ làm sao tin được? Nhưng mà Tiết San đã cố tình giữ bí mất, thì dù là ai đi chăng nữa cũng không cạy miệng cô ấy được.

Đình Hạ khẽ thở dài, hỏi sang cái khác:

“Lúc ở nhà hàng, vì sao cậu và Văn Duệ Minh lại đi cùng với nhau?”

Tiết San ấp úng liền bị cô gái nhỏ nheo mày dò xét. Cô ấy nghĩ muốn giấu Đình Hạ cũng khó, nên đã chủ động đi đến, kể ra mọi chuyện.

Dạo gần đây, Văn Duệ Minh thường xuyên liên lạc với Tiết San, nhờ vả cô ấy giả làm bạn gái của hắn. Ban đầu Tiết San còn tưởng tên này bị thần kinh, nhưng sau đó nghiên cứu qua mấy bài báo viết về anh và Viên Á Hân liền hiểu ra sự tình. Khỏi phải nói Tiết San cũng biết cảm giác bị người ta gán ghép, tung tin đồn sai lệch sẽ khó chịu đến mức nào.

Tiết San cũng là phóng viên, thường xuyên khai thác thông tin để viết bài, nhưng không bất chấp đến nổi vì đồng tiền mà bán đứng lương tâm, làm chuyện trái với lương tâm nghề nghiệp.

Ban đầu vì muốn giúp Văn Duệ Minh, giả làm bạn gái anh, che mặt chụp vài tấm ảnh gửi cho Viên Á Hân dẹp lòng mộng tưởng của cô ta. Sau đó anh lại đề nghị Tiết San cứ xem đó như một công việc làm thêm, còn được trả lương hậu hĩnh.

Ai mà tránh khỏi cám dỗ của đồng tiền chứ? Việc này không phạm pháp còn giúp được người khác, Tiết San không nghĩ nhiều mà đồng ý.

Tối nay Văn Duệ Minh đến dùng bữa với đối tác tại nhà hàng kia, không ngờ lại có mặt Viên Á Hân ở đó. Anh nghĩ cô ta sẽ giở trò nên mới gọi Tiết San đến tiếp ứng. Cô ấy vừa nghe xong liền chạy sang chỗ của Văn Duệ Minh, mạnh miệng nhận là vị hôn thê của anh.

Lúc hai người đứng dậy rời đi, liền thấy bên ngoài hành lang có phóng viên. Văn Duệ Minh theo sau Tiết San, lén lút tìm một con đường khác để rời khỏi nhà hàng, lại gặp được Mạc Tử Quân và Đình Hạ.

“Tớ kể xong rồi. Cậu không quá bất ngờ chứ?” Tiết San nhìn sang cô gái nhỏ.

Đình Hạ cười trừ, rồi lắc đầu. Cô cảm thấy Văn Duệ Minh và Tiết San khá hợp nhau, nếu có thể tiến tới yêu đương thật lòng thì càng tốt!

Tiết San nói xong rồi, thấy không còn sớm liền ra về để Đình Hạ nghỉ ngơi. Bên ngoài phòng khách, hai người đàn ông kia đã uống với nhau vài lon bia, hiện tại cũng đang ngồi nói chuyện.

“Chúng ta nhanh về thôi.”

Nghe thấy giọng Tiết San, Văn Duệ Minh liền đứng dậy, tạm biệt Mạc Tử Quân để ra về.

Ngồi trong xe, anh không nén nổi tò mò, quyết định dò la từ miệng Tiết San:

“Vừa nãy cô tìm Mạc Tử Quân để trút giận sao?”

“Muốn biết?” Cô ấy hỏi lại.

Người đàn ông kia khẽ gật đầu, nhìn sang Tiết San đầy chăm chú.

Văn Duệ Minh chưa vội khởi động xe, mà cứ ngồi ở đó chờ đợi cô ấy kể ra mọi chuyện.

Lúc mới vào, đúng là Tiết San đã mắng xối xả vào mặt Mạc Tử Quân, sau đó còn muốn thay Đình Hạ trả số tiền nợ kia, đưa cô rời khỏi nhà hắn. Từ đầu đến cuối, người đàn ông kia lại không hé răng nữa lời, luôn cúi thấp đầu như để xin lỗi cô ấy.

Tiết San mắng Mạc Tử Quân hơn hai mươi phút đồng hồ, hắn thì dùng khoảng thời gian còn lại để bộc bạch tình cảm với Đình Hạ. Quá khứ là hắn tổn thương cô sâu sắc, hiện tại hắn mong bản thân sẽ được trao một cơ hội, thương yêu, bù đắp cho người con gái kia suốt cuộc đời.

“Cô là bạn thân Đình Hạ, là người mà cô ấy tin tưởng nhất, cho nên sau này, cô có thể tác thành cho chúng tôi không?”

“Tôi thề sẽ yêu thương cô ấy bằng cả trái tim mình. Nếu sau này tôi dám làm cô ấy đau lòng, tôi sẽ cam tâm tình nguyện đứng yên trước mặt cô, để cô thay Đình Hạ đánh chết tên cặn bã này!” Mạc Tử Quân vì muốn Tiết San giảm bớt thành kiến với mình, đã không ngừng hạ thấp cái tôi của mình xuống.

Tiết San bề ngoài cứng rắn, nhưng lại sống rất có tình. Hơn nữa cô ấy biết Đình Hạ vẫn còn tình cảm với Mạc Tử Quân, cho nên quyết định chờ xem biểu hiện của người đàn ông sẽ như thế nào.

Cô ấy thuật lại mọi chuyện với Văn Duệ Minh. Anh chậc lưỡi, nói thay một câu cho tên bạn thân của mình:

“Mạc Tử Quân đã nói thì sẽ quyết tâm làm cho bằng được. Ba năm trước cậu ta làm tổn thương Đình Hạ, bây giờ đến lúc bù đắp cho cô ấy rồi. Chúng ta là bạn của họ, vậy cũng nên ủng hộ hết mình đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play